• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ta nói nhi tế à!!” Trong Tiếu Ngạo sơn trang, Đan Vô Ưu híp mắt, vui vẻ đảo quanh Nguỵ Thiên Thanh.

Nguỵ Thiên Thanh và Tần Duy Ngã giờ đã dùng dược cao tẩy lớp dịch dung trên mặt, khôi phục tướng mạo vốn có.

“Ừm, người vẫn là gọi ta Thiên Thanh tốt hơn.” Nhi tế… cách xưng hô này thật đúng là quái dị!

“Hả? Con không thích à? Không sao! Thiên Thanh thì Thiên Thanh.” Gọi thế nào không phải chỉ là xưng hô ngoài miệng thôi sao, có thể ở gần Kiếm đế tiền nhiệm, đại ma đầu giết người không chớp mắt năm đó như vậy, đây là phúc phận bà tu mấy đời mới có được a!!

“Nghe Duy Ngã nói con chuẩn bị đưa nó đi du ngoạn một phen?”

“Vâng, trước đó nương tử tinh thần vẫn luôn không được tốt, ta tính dẫn hắn ra ngoài giải khuây.” Nguỵ Thiên Thanh không dám giấu diếm gì với mẫu thân của nương tử.

“Nga, là thế sao?” Tinh thần không tốt? Ta thấy tiểu tử này trông không tồi a? Cả người béo thêm một vòng. Đan Vô Ưu hoài nghi nhìn cao nhìn thấp nhi tử của mình. Tiểu tử thối, ở cùng một nhân vật vĩ đại như vậy mà còn không biết đủ, đổi lại nếu mà là ta nắm đó, nhất định sẽ mặt dày mày dạn bám theo y, khi ngủ cũng có thể cười tỉnh.

“Nương! Ánh mắt của người là có ý gì?” Rốt cuộc ai mới là con của người hả? Nhi tử của người ngày nào cũng ăn không ngon ngủ không yên, tinh thần kém là chuyện hết sức bình thường, nếu cho người ngày ngày ở cùng một tên tuỳ thời có thể giết người, tinh thần của người cũng sẽ thất thường thôi.

“Hừ! Có thể gả cho Thiên Thanh là do con mệnh tốt, con cần phải hảo hảo quý trọng!!” Đan Vô Ưu vươn tay nhéo lỗ tai Tần Duy Ngã.

“Ai nha nha!” Tần Duy Ngã đau kêu oai oái. Làm cái gì vậy? Cho dù là diễn trò cũng không cần nghiêm túc đến vậy chứ!

“Nãi nãi xấu, khi dễ nương!!” Li Nhi thấy mẫu thân đau sắp chảy nước mắt, chạy nhanh tới hỗ trợ.

“Ôi tiểu tâm can của ta, nãi nãi sao có thể là người xấu được, nãi nãi thương con còn không kịp!” Đan Vô Ưu rốt cuộc buông cái tai đáng thương của Tần Duy Ngã ra. Bà như cảnh cáo liếc Tần Duy Ngã một cái, xoay người ôm Li Nhi.

“Nương tử!” Nguỵ Thiên Thanh đau lòng vạn phần thổi vành tai bị nhéo đỏ bừng của Tần Duy Ngã. Nếu là người khác, y đã sớm chém một kiếm tiễn kẻ đó quy tiên, nhưng cố tình đối phương lại là nương của nương tử….Ai!

“Nãi nãi nhéo tai nương nương!” Li Nhi kiên quyết bảo vệ mẫu thân nhà mình.

“Đó là vì nương con không ngoan, không nghe nãi nãi nói. Lúc con không nghe lời, không phải nương con cũng nhéo mặt con đó thôi?”

Đúng nga, mẫu thân thường xuyên nhéo mặt người ta, đau thiệt là đau. Li Nhi nghĩ nghĩ, gật đầu, chấp nhận lý do này.

“Nương, con chạy một ngày đường mệt muốn chết, xin người rủ lòng thương xót, để con nghỉ ngơi chút đi.” Đáng giận, rõ ràng là để đối phó Nguỵ Thiên Thanh cho nên mới về nhà, sao lại như làm phản toàn bộ thế này?

“Con mệt? Con cho ta mắt mờ hả? Đi đường rõ ràng là Thiên Thanh mang con đi, con có chia ra tí sức lực nào sao?” Đan Vô Ưu mày liễu dựng thẳng, chỉ vào mũi nhi tử mắng xối xả, “Lão nương ta đã sớm nói với ngươi, hảo hảo học võ hảo hảo học võ, thế mà ngươi vẫn không vâng lời, cả ngày không làm việc đoàng hoàng thì thôi, giờ gả cho người ta rồi, cũng không biết tương phu giáo tử (Giúp chồng dạy con)! Cả ngày chỉ nghĩ đông nghĩ tây. Ngươi không thấy mình làm Thiên Thanh thất vọng hả!”

“Vô Ưu!!” Tần Dữ Hằng không nghe nổi nữa, “Duy Ngã nói đúng, nàng trước cho bọn nó nghỉ ngơi đi, còn nhiều thời gian, không nhất thiết phải vội vã như vậy.”

“Lại còn nói người khác, mấy câu này không phải để hình dung nương là chuẩn xác nhất à.” Tần Duy Ngã không dám nói lớn, lẩm bẩm thì thầm.

“Ngươi nói cái gì?! Có gan thì lặp lại lần nữa xem!! Giỏi lắm, ta làm nương tân tân khổ khổ nuôi ngươi lớn, giờ xuất giá có chỗ dựa vững chắc rồi, không thèm nhận ta là nương phỏng!” Đan Vô Ưu tức đến xanh lè mặt, bà buông Li Nhi xuống, nghiến răng nghiến lợi trừng Tần Duy Ngã, trong đầu bắt đầu suy nghĩ nên dùng khổ hình gì để trừng phạt thằng con hỗn đản này.

Oa!! Tần Duy Ngã sợ hãi, nhanh như chớp trốn sau lưng Nguỵ Thiên Thanh.

“Ừm…Nương! Nương tử không cố ý chọc giận người, người chớ vì hắn mà tức giận.” Nguỵ Thiên Thanh đương nhiên không thể nhìn nương tử của mình chịu uỷ khuất, nhưng từ trước tới nay y chưa từng gặp chuyện thế này bao giờ, không biết nên khuyên giải ra sao.

“Hừ!! Ta…Gì? Con mới bảo ta là gì?” Đan Vô Ưu đang muốn chửi ầm lên đột nhiên nhận ra, vừa rồi hình như bà nghe được y gọi ‘Nương’?

“Dạ, nương! Người là mẫu thân của nương tử, tất nhiên cũng là mẫu thân của Thiên Thanh rồi. ” Tuy rằng cảm thấy có gì là lạ, song theo tình theo lễ y đều nên gọi bà một tiếng ‘Nương’.

“Ô ô — tướng công, chàng có nghe thấy không, y gọi thiếp là nương, gọi thiếp là nương đó!! Thiếp cảm động quá! Ô ô ô!” Đan Vô Ưu kích động bổ nhào vào ngực Tần Dữ Hằng, lớn tiếng khóc.

Không thể nào! Chẳng lẽ Nguỵ Thiên Thanh là đứa con trước kia nương đã vứt bỏ? Cơ mà sao không nghe cha nương nhắc qua chuyện này? Không đúng, nếu y là hài tử Tần gia, ta đây với y không phải là — loạn luân?!!! Huyết sắc trên mặt Tần Duy Ngã chớp mắt rút sạch.

“Tốt lắm tốt lắm, Duy Ngã, con và Thiên Thanh đưa Li Nhi đi xuống nghỉ ngơi đi, bao giờ dùng cơm ta sẽ bảo Độc Tôn gọi các con.” Thật sự là không có biện pháp với nương tử, Tần Dữ Hằng đành bảo Tần Duy Ngã và Nguỵ Thiên Thanh mau chạy đi.

“Vậy nhạc phụ đại nhân, Thiên Thanh xin được cáo lui.” Nguỵ Thiên Thanh vừa nghe lập tức vui sướng kéo một lớn một nhỏ chạy vội đi. Ai! Khó trách nương tử không nhắc đến chuyện trong nhà, cuộc sống ở chung của họ chỉ có đúng một chữ — mệt a!!

“Thôi, mọi người đi xa rồi, nàng đừng khóc nữa.” Tần Dữ Hằng đẩy thê tử ra, tức giận ngồi một bên.

“Người ta cao hứng không được à! Nhớ năm đó thiếp vì chàng mà buông tha lý tưởng suốt đời. Vốn tưởng rằng sinh hai nhi tử, sẽ có một đứa thay thiếp hoàn thành giấc mộng, ai biết được rõ ràng đã đưa cho bọn nó bản đồ để đến núi Cửu Âm bái Bạch cốt đạo nhân làm sư phụ, bọn nó thế mà dám làm phản chạy đi Vân Lư bái đại bá của thiếp làm sư phụ! Còn làm cái gì mà hiệp y cứu người…Người ta, người ta rõ ràng chính là muốn bọn nó trở thành kẻ đứng đầu hắc đạo, thành ma đầu trong ma đầu!!!!” Đan Vô Ưu càng nghĩ càng thương tâm, người trượt xuống, ngồi bệt dưới đất không chịu dậy.

“Nói hưu nói vượn, làm hiệp nghĩa có gì không tốt! Nàng đừng nhắc tới cái lý tưởng kia của nàng nữa, cũng không sợ người ta chê cười.” Tần Dữ Hằng không dám nói cho bà biết, năm đó là ông trộm đổi bản đồ bà đưa cho hai nhi tử, nếu bị bà biết được, chỉ sợ ông không chết cũng mất một tầng da.

“Chê cười?!! Ai dám chê cười thiếp! Hiệp nghĩa có cái gì hay, làm hết chuyện tốt, còn không phải lạc vào con đường bị người khác đuổi giết! Năm đó nếu cha thiếp xấu xa một chút, ích kỉ một chút, sao có thể hại bản thân chết thảm, ngay cả xương cốt cũng không tìm được…” Đan Vô Ưu giận đỏ mắt, đứng bật dậy mắng chửi, “Ai hại ông? Hả!!! Không phải chính là bọn người tự cho là đúng, miệng đầy hiếu nghĩa sao!!”

“Vô Ưu…Là vi phu không tốt, vi phu đáng đánh! Nàng đừng buồn bực, nàng thích làm gì thì làm cái đó, vi phu không bao giờ nói nàng nữa!” Tần Dữ Hằng biết mình lỡ lời, nhất thời gợi đến chuyện thương tâm của nương tử. Ông ảo não tự vả miệng mình một cái, tiến lên ôm thê tử trấn an.

Trời của ta ơi, đây rốt cuộc là sao? Tần Độc Tôn núp ngoài cửa nghe lén song thân nói chuyện, bất đắc dĩ lắc đầu. Cha lần nào cũng thua nương cả, sau này có trò hay để xem rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK