• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ca ca, mẫu thân nói bọn muội phải truyền lời lại cho huynh!” Hai tỷ muội tấn công Nhâm Dữ Phi bất thành, đành phải lui xuống chuyển hướng Tần Duy Ngã.

“Nói đi nói đi!” Đảm bảo lời các ngươi truyền lại chẳng tốt đẹp gì.

“Nương nói thế này này ‘Nói cho đại ca con, thành thành thật thật sống cho tốt vào! Nếu bị Thiên Thanh bỏ, bảo nó trực tiếp tự sát luôn đi, khỏi cần trở về gặp ta!”

“…” Tần Duy Ngã khoé miệng run rẩy, có cảm giác cực kì muốn đóng gói hai tỷ muội đá về nhà.

“Nương dí dỏm ghê!” Nguỵ Thiên Thanh nghe ra Đan Vô Ưu là nói giúp mình, tâm tình vui sướng.

Ờ dí dỏm! Coi nhi tử của chính mình làm mồi câu quẳng ra ngoài không thèm bận tâm, có nương như bà, hắn đúng là bất hạnh mà!

“Còn cả Nhị ca nữa! Nhị ca đâu? Sao không thấy huynh ấy?” Hai tỷ muội rốt cuộc nhận ra còn một nhân vật quan trọng chưa tới trình diện.

“Nhị ca của muội nó…”

“Tửu tửu đang ngủ!” Li Nhi lớn tiếng trả lời.

“Ngủ? Trời sáng bảnh mắt rồi mà?” Hai tỷ muội nghiêng đầu, trong mắt đầy nghi hoặc.

“Ân, dạo này nó nhiễm phong hàn, lúc nóng lúc lạnh nên huynh bảo nó nằm trên giường nghỉ ngơi.” Tần Duy Ngã không biết nên giải thích thế nào, đành phải nói bừa.

“Vậy bọn muội đi xem huynh ấy.” Hai tỷ muội tự nhận y thuật của mình còn cao hơn đại ca nhị ca nhiều, chuẩn bị đi xem Nhị ca ‘thể nhược’, hảo hảo cho hắn xem y thuật của hai người một chút.

Ai ai ai! Tần Duy Ngã bị các nàng doạ, người hơi cứng lại, ngăn trước mặt hai tỷ muội, tận lực để nụ cười của mình tự nhiên chút.

“Tu Hoa Bế Nguyệt à, Độc Tôn vừa mới ngủ, không muốn ai quấy rầy đâu. Các muội vừa đến, hay là để Linh Nhi tỷ tỷ đưa các muội đi xuống cốc dạo chơi đi.”

“Phải đó, đợi lát nữa Độc Tôn tỉnh, tái kiến cũng chưa muộn.”

Quản Linh Nhi vốn định đứng coi Tần Duy Ngã sẽ giải thích với hai muội muội của hắn thế nào, đột nhiên nghe thấy nhắc tới tên mình, cũng không tránh một bên nữa, chủ động tiếp đón hai tỷ muội.

“Li Nhi cũng muốn đi!! Li Nhi cũng muốn đi!!” Li Nhi muốn chơi cùng tiểu di, vội vã túm chặt góc áo Quản Linh Nhi.

“Được được, cùng đi cùng đi!” Quản Linh Nhi xoa đầu nó, mang theo bọn họ rời đi.

Độc Tôn sắp tỉnh? Tần Duy Ngã rốt cuộc không nghĩ được gì khác, trong đầu toàn suy nghĩ lát nữa Độc Tôn tỉnh mình biết phải làm cái gì bây giờ.

Hiện tại sư phụ và hai muội muội cũng đến đây, nếu chuyện của Độc Tôn bị bọn họ biết được, vậy thì mình….

“Nương tử chớ sợ, Độc Tôn không phải là người không biết nói lý lẽ, ngươi hảo hảo giải thích rõ ràng với hắn, nhất định hắn sẽ không trách ngươi đâu.” Nguỵ Thiên Thanh biết chuyện Tần Độc Tôn cũng không dễ giải quyết như vậy, nhưng y không cách nào nói khác với nương tử được.

Giải thích rõ ràng? Lúc trước khi ta bị ngươi làm cái đó cái đó, thậm chí còn từng có ý định muốn chết, chứ đừng nói đến Độc Tôn vẫn luôn đầy khí khái nam tử. Ai! Nếu Linh Nhi là người bình thường…Tần Duy Ngã ‘phịch’ một tiếng ngã ngồi xuống ghế, hai mắt vô thần nhìn mặt đất.

Lúc này Tần Độc Tôn đã sớm tỉnh lại, chỉ là toàn thân vô lực không thể đứng dậy mà thôi.

Ngô! Toàn thân đều rất khó chịu, như xương cốt đứt gãy hết cả. Đại ca…Lúc cùng với Nguỵ Thiên Thanh, cũng là như vậy ư?

Lẽ nào đây chính là báo ứng vì mình nghe đại ca kêu cứu mà không đáp lại? Linh Nhi…Đến bây giờ hắn vẫn không thể tin nổi chuyện mình bị nam nhân cướp đi trong sạch.

Hôm qua, mình nhớ mang máng hình như Linh Nhi ở trước mặt mình biến thành một người khác…Là mình thần trí không rõ, hay thực sự là thật?

Nhưng nếu mình thần trí mơ hồ, vậy vì sao từng câu từng chữ người kia nói với mình mình đều nhớ rõ ràng đến vậy?

“T ô n T ô n, v ề  sau ta nh ấ t  đị nh s ẽ đố i t ố t v ớ i ng ươ i, ng ươ i c ũ ng ph ả i h ả o h ả o th ươ ng ta nga!…”

“T ô n T ô n, ng ươ i  đẹ p qu á, tr ướ c kia ta v ừ a th ấ y ng ươ i li ề n quy ế t  đị nh mu ố n ng ươ i qu ả  th ự c l à  qu á s á ng su ố t!…”

“T ô n T ô n, ta s ẽ  gi ố ng nh ư  s ư  huynh  đố i v ớ i  đạ i ca ng ươ i, to à n t â m to à n  ý  v ớ i ng ươ i…”

“Ta l à  Linh Nhi c ũ ng l à  Linh Ti ê u, nh ư ng m à  c ó  m ộ t chuy ệ n ng ươ i ph ả i nh ớ  k ĩ  nga! Hi ệ n t ạ i ta l à  Linh Ti ê u, l à  Linh Ti ê u c ủ a ng ươ i…”

Hai má Độc Tôn bỗng đỏ bừng. Người kia, cùng mình dính sát một ngày một đêm, loã thân đối diện, thân mật khăng khít…Hắn nói hắn là Linh Nhi? Nhưng Linh Nhi rõ ràng là nữ tử không phải sao? Hơn nữa dáng người cũng cao hơn rất nhiều…Nếu khi đó không phải mình hoa mắt…Nhưng trên đời này thực sự có chuyện hoang đường như vậy sao?

Hơn nữa cho dù hắn thực sự là Linh Nhi, mình làm chuyện như vậy, sau này biết đối mặt với hắn thế nào đây? Tần Độc Tôn nhắm mắt lại, hồi tưởng từng chút từng chút kỉ niệm khi hai người quen nhau.

Tuy rằng ái mộ Linh Nhi là thật, nhưng mình đường đường là nam nhi bảy thước, nếu về sau ở bên nàng cũng giống lần này, vậy tôn nghiêm của mình biết để đi đâu?

Thực đáng xẩu hổ a, hắn có phải Linh Nhi hay không còn chưa chắc chắn đâu, rõ ràng sau khi bị người ta chiếm đoạt trong sạch, hẳn là nên một kiếm giết chết đối phương sau đó tự sát mới phải….Mình lại còn nghĩ tương lai sẽ sống bên hắn thế nào….

Đại ca đối với Nguỵ Thanh Thanh cũng có suy nghĩ giống ta chăng? Đại ca…Vì sao lại cho mình uống dược như vậy? Để trả thù mình đã giễu cợt huynh ấy sao? Huynh ấy không phải là loại người vô tâm vô phế như vậy…Nhưng vậy thì vì cớ gì?

Dù có thế nào, chờ đến khi mình có thể đứng dậy đi lại, nhất định phải hỏi đại ca rõ ràng mới được! Sau đó…sau đó sẽ tìm Linh Nhi tìm chân tướng. Nếu thực sự là Linh Nhi thì thôi, nếu không phải…Vậy mình tuyệt không sống tạm bợ dơ bẩn như vậy trên cõi đời này nữa!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK