“Hay là ta ẵm ngươi ra ngoài phơi nắng nhé?” Nguỵ Thiên Thanh cũng tự biết hôm qua mình hơi quá, chạy nhanh đi xoa xoa thắt lưng lấy lòng thê tử.
Ngươi nghĩ ta điên chắc, hai đại nam nhân ôm nhau phơi nắng? Thế thà một tay ném ta xuống nước còn thống khoái hơn.
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, không được gọi ta là nương tử. Ta hiện tại tên là Tần Hướng Bắc (thỉnh đi hướng bắc, hồi gia (về nhà)), ngươi tên Tần Hướng Nam (thỉnh đi hướng nam, bất hồi gia), là huynh đệ! Huynh đệ!!” Tần Duy Ngã đảo mắt xem thường, lại thấy Li Nhi cười tủm tỉm lắc lắc chân béo ụ chạy tới chỗ mình.
“Đứng lại, không được nhúc nhích!!” Hắn chỉ vào Li Nhi kêu to. Trời ơi, ta đang khó chịu lắm, tiểu quỷ ngươi cách xa ta ra một chút.
Li Nhi nào biết Tần Duy Ngã nghĩ gì, cơ mà nhóc cũng chẳng để ý nhiều. Mẫu thân ngủ tới trưa rồi, còn không dậy chơi cùng mình, mẫu thân hư ghê!
Li Nhi sắp ùa vào lòng mẫu thân, đột nhiên thân thuyền lắc lư kịch liệt, không cẩn thận, thân mình nhỏ nhỏ liền lăn ra ngoài.
“A!” Tần Duy Ngã duỗi tay với không kịp, sợ hãi kêu.
Hoàn hảo Nguỵ Thiên Thanh nhanh tay, ngay khi Li Nhi còn chưa rơi xuống nước đã kịp túm nó lên. Bất quả đầu tiểu tử vẫn bị đụng một cái cục u be bé.
“Ô ô — nương nương đau đau!!” Li Nhi ôm đầu, thương tâm khóc.
“Không đau không đau, nương thổi thổi cho con!” Tần Duy Ngã vội vàng đỡ bé con trong tay Nguỵ Thiên Thanh, đau lòng thổi nơi bị sưng đỏ của nó, rồi lấy dược cao tự mình luyện chế để trong ống tay áo, bóp ra một ít bôi lên cho nó. (không có biện pháp, nếu hắn không luyện chế một ít, địa phương kia bị Nguỵ Thiên Thanh làm cho sưng đỏ không chịu nổi sẽ khó chịu chết mất. Bất quá thỉnh không cần hiểu lầm, đồ hắn bôi cho Li Nhi tuyệt đối không phải dược dùng cho chỗ đó!)
Ai! Còn bảo ta không được gọi ngươi là nương tử, không phải chính ngươi cũng gọi nhầm sao. Nguỵ Thiên Thanh bất đắc dĩ cười cười, xoay người ra xem là ai dám làm con y bị thương.
Lúc trước y đã cảm giác được có hai người từ xa lại gần đang so đấu, vốn không liên quan gì đến y, cho nên y cũng không để ý. Nhưng bọn họ thế mà lại hại con y đụng ra cái cục u, suýt nữa còn ngã xuống sông. Không biết vì sao, tưởng tượng đến cảnh nhi tử ngã xuống sông, y liền thấy khó chịu cực độ, vô cùng buồn bực.
“Tần Độc Tôn, ngươi đừng tưởng sư phụ ngươi là Y thánh thì ngươi có thể xằng bậy, ta nói cho ngươi biết, ta không sợ ngươi!” Ở địa phương cách thuyền nhỏ của Nguỵ Thiên Thanh không xa, hai nam nhân một thanh một lam giằng co không khoan nhượng.
Thanh y nam tử khoé miệng dính máu, y phục có vài chỗ bị cắt qua, dáng vẻ chật vật.
Nếu lúc này Tần Duy Ngã vươn đầu lên nhìn, nhất định hắn sẽ nhận ra người này nhìn thập phần quen mắt, quen đến độ hắn muốn một ngụm cắt đứt cổ người kia.
“Hừ! Ta quản ngươi có sợ hay không, nếu ngươi không giao ca ta ra đây, hôm nay ngươi đừng mong chạy thoát!” Lam y nam tử cười lạnh. Diện mạo rất giống Tần Duy Ngã, lãnh tuấn phi thường.
“Ta đã nói hắn được người cứu đi rồi, ngươi còn không tin!” Thanh y nam tử phát điên gào thét.
“Hừ! Ngươi nói cứu đi? Thế vì sao đã gần một tháng, hắn vẫn không truyền đến một chút tin tức?” Lam y nam tử hiển nhiên không tin lời hắn.
“Đó là chuyện của hắn, ta sao biết hắn thế nào!” Thanh y nam tử cảm thấy tồi tệ cực điểm.
Ngày đó hắn mất lý trí đuổi giết Tần Duy Ngã, là hắn không đúng. Nhưng mà, khi hắn đang muốn giết Tần Duy Ngã cho hả giận, không ngờ bị một trận cương khí quét bắn ra ngoài, sau đó liền bất tỉnh, khi tỉnh lại đã ở khách điếm. Hắn tiếp tục đi tìm người, mới phát hiện hôm qua nơi hắn tìm được Tần Duy Ngã chính là Đoạn tình sơn một trong ngũ đại cấm địa trong giang hồ. Đoán được Tần Duy Ngã đã được người cứu, hắn phẫn hận không thôi, hỏi khắp xung quanh tin tức của Tần Duy Ngã, ai ngờ cừu nhân tìm không ra, lại để cho sư phụ hắn Độc Hành đạo nhân tìm được.
Độc Hành đạo nhân chửi mắng thậm tệ hắn một trận xong, hắn mới biết thì ra hắn hiểu lầm thê tử, trách lầm Tần Duy Ngã. Hắn biết chính mình phạm sai lầm lớn, không hề do dự đi theo sư phụ hồi sư môn chịu đòn nhận tội với thê tử, làm sao còn quản được Tần Duy Ngã đi đâu.
“Hừ! Lời này của Yến huynh nghe kì quái làm sao, nếu không phải ngươi như phát điên muốn giết hắn, hắn sẽ chạy hả? Hắn không chạy há có thể mất tích? Ngươi thật coi ta là con nít ba tuổi, tuỳ tiện hai ba câu liền đuổi đi được?” Tần Độc Tôn nghiến răng nghiến lợi trừng hắn, hận không thể trừng ra một lỗ thủng.
Khi Tần Độc Tôn và sư phụ nhận được tin, Tần Duy Ngã đã mất tích hai ngày, trong nhà cũng loạn thành một đoàn. Hắn và sư phụ sợ đại ca gặp bất trắc, vội vàng tìm tin tức, một đường mau chóng đuổi theo. Đáng tiếc đến cuối cùng không tìm được gì cả.
Nửa tháng trước, hắn nản lòng thoái chí hồi gia, vừa lúc gặp được Độc Hành đạo nhân cùng phu phụ Yến Văn An đến thỉnh tội, được báo đại ca được cao nhân cứu, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Vốn tưởng vài ngày nữa người sẽ trở lại, ai ngờ đã qua nửa tháng, Tần Duy Ngã vẫn không có tin tức gì. Cha nương ở nhà cả ngày lấy lệ rửa mặt, hai muội muội ngày ngày sầu mi khổ kiếm, hắn cũng bắt đầu lo lắng bất an, sợ có gì vạn nhất.
Càng nghĩ càng sợ, hắn quyết định thu thập hành trang xuất môn tìm người. Kết quả còn chưa hết một ngày, hắn đã đụng mặt cái tên đầu sỏ gây tội đang một cái đánh rắm cũng không có ở trong điếm mua đồ này nọ. Nghĩ đến đại ca của mình sinh tử chưa rõ, còn kẻ kia lại tiêu dao tự tại, Tần Độc Tôn phát hoả, không quản tình nghĩa giữa Độc Hành đạo nhân với sư môn của mình, cầm kiếm lao tới liều mạng với Yến Văn An.
Lúc này Tần Duy Ngã đang ở trong thuyền dỗ Li Nhi, hắt xì mấy cái liên tiếp.
Kỳ quái, hay là ta trúng phong hàn rồi? Sờ sờ mạch, vẫn bình thường. Đúng là gặp quỷ, Tần Duy Ngã khó hiểu.
“Tần Độc Tôn ngươi đừng khinh người quá đáng!!” Trong gió truyền đến một tiếng rống giận.
Di? Hình như nghe được tên của tiểu đệ? Sẽ không phải hắt xì mấy cái bị sinh hoang tưởng chứ?
“A!”
“A!” Hai tiếng kêu thảm thiết đồng thời vang lên.
Sao vậy? Ai đang đánh nhau ngoài kia? Tần Duy Ngã ngồi không yên, ôm Li Nhi khập khiễng bước ra cửa.
Tần Độc Tôn ngã xuống đất, cố nén tiên huyết ộc khỏi miệng, khó hiểu hỏi, “Các hạ là ai, vì sao vô cớ ra tay đả thương đánh người?”
“Vô cớ?” Nguỵ Thiên Thanh nhìn hai người ngã trên mặt đất, sát ý như ẩn như hiện, “Lúc các ngươi bính đấu (đánh nhau sống chết) vì sao vô cớ thương tổn ái nhi của ta?”
Ách? Tần Độc Tôn nhìn bốn phía, Yến Văn An nằm cách hắn không xa, nhìn có vẻ đã hôn mê bất tỉnh. Còn có một người ở rất xa ngó đầu xem náo nhiệt, nhưng chưa nhìn thấy đứa nhỏ chỗ nào, song nhìn y không giống loại người vô ý gây sự, hắn chống người dậy nhận lỗi, “Nếu đúng như vậy, quả là lỗi của ta. Không biết lệnh lang thương thế thế nào, ta vốn là đại phu, nếu tiện, thỉnh để ta chẩn trị (khám chữa) cho lệnh lang.”
“Hừ! Khỏi cần!” Nguỵ Thiên Thanh hai mắt đỏ rực, từ đáy lòng có một thanh âm không ngừng nói: Giết hắn! Giết hắn!
Cho dù là tên ngốc nhìn bộ dáng y cũng biết không có chuyện tốt, huống chi là Tần Độc Tôn từng gặp qua sóng to gió lớn. Hắn di động cước bộ chậm rãi lui về sau, tay nắm chặt chuôi kiếm. Người này chỉ phất tay một cái hắn và Yến Văn An đã bị đánh bay ra ngoài, có thể thấy được công lực của y thâm hậu đến trình độ nào. Nếu y thực muốn mạng của hắn, vậy hôm nay quả thực chính là ngày giỗ của Tần Độc Tôn hắn.
“Ai ai ai!! Đừng đánh đừng đánh!” Tần Duy Ngã đi tới bờ, đẩy đám người che phía trước ra, ngó đầu vào liền thấy tiểu đệ bảo bối của mình một bộ như lâm đại địch giằng co cùng người nào đó. Hắn nhìn kĩ lại liền thấy, kẻ hai mắt đỏ ngầu sát khí bừng bừng kia không phải Nguỵ Thiên Thanh thì là ai. Trong nháy mắt đầu hắn hiện lên cảnh tiểu đệ bị Vô tình kiếm chém thành tám khúc kinh khủng đáng sợ, Tần Duy Ngã không quản có bị tiểu đệ nhận ra hay không, kêu to chạy tới.