Làm sao mà Bộ Khuyên biết nó toàn là màu đen?
À, do mấy chiếc xe đáng yêu kia chiếu đèn vào xe cô đang ngồi như ánh đèn flash của buổi lễ trao giải vậy. Cả một vùng đều trở nên sáng đến loá mắt. Diệm Bân thoải mái như không có chuyện gì:
“Nàng xem, đi tới đâu liền kéo theo một mớ rắc rối. Thật sự phục nàng luôn.”
Bộ Khuyên thực hờ hững đáp: “Ngươi không đi cùng ta sẽ không gặp rắc rối. Giờ rời đi vẫn còn kịp. Đi đi...”
Diệm Bân muốn tìm được sự mất hứng của cô nhưng tìm hoài không thấy. Lòng thoáng cảm giác thất vọng. Hắn biết mình vẫn không trở nên quan trọng đối với cô. Diệm Bân rất nhanh lấy lại cảm xúc cười ấm áp nói:
“Có đánh chết ta cũng không đi.”
Bộ Khuyên không nói nữa, đạm mạc nhìn khung cảnh hoành tráng qua cửa kính. Xử lí có mỗi cô gái xinh đẹp mềm yếu như cô mà phải thuê nhiều người thế đấy.
Thật là dư tiền mà!
[Chủ nhân bớt nói chuyện giả dối đi. Mềm yếu mới có quỷ?]
Chủ nhân nhà ngươi là nữ nhân mềm yếu tay trói gà không chặt nhé. Đừng xuyên tạc hình tượng của ta.
[...] Chủ nhân trói cả tên Thiên kia còn được huống chi gà.
Bộ Khuyên đang cùng Cầu Cầu tâm sự nhân sinh thì nghe Diệm Bân nói thật nhẹ:
“Nàng ngồi yên trên xe đi. Mình ta giải quyết được rồi.”
Nói rồi hắn bước xuống xe một cách ngầu hết sức. Đám người cũng dần tiến lại gần, ép sát Diệm Bân. Kẻ nào kẻ nấy đều to như con voi, trên tay một vài người còn có súng. Còn lại đều cầm mã tấu và ống thép.
May mắn Diệm Bân cao nên nhìn không bị lép vế. Ít nhất còn có cái để ra oai, đánh lại hay không còn chưa biết. Diệm Bân đột nhiên móc trong túi áo vest hai khẩu súng, mỗi tay cầm một cái giơ lên.
Bộ Khuyên suýt xoa hai tiếng. Coi kìa, hắn nhét súng tài cỡ nào mà không thấy cộm lên. Người theo chủ nghĩa hoà bình lại mang súng trong người.
Thật đáng sợ! Cầu Cầu mang chủ nhân nhà ngươi về đi!
[...] Chủ nhân lại đến giờ phát bệnh. Tắt máy!
Bộ Khuyên muốn đùa nhưng Cầu Cầu vờ như mắt điếc tai ngơ. Cô thấy có chút nhàm chán nên chống cằm nhìn ra bên ngoài.
Dường như cùng một lúc tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng xe đang tiến lại gần. Bộ Khuyên lười biếng đảo mắt một cái. Vừa nhìn liền muốn đánh rơi cả khuôn cằm.
Nam chính đại nhân và Mộc Thanh Phong từ hai chiếc xe khác nhau bước xuống. Đồng loạt chạy về phía xe của Bộ Khuyên đang ngồi, trong ánh mắt toàn là lo lắng.
Bộ Khuyên vội vàng nhảy xuống đi tới nấp sau lưng Diệm Bân. Tên Diệm Bân này ít ra không quá phiền, còn rất được việc. Không như hai người kia vừa ồn ào vừa tự cho mình là đúng.
Diệm Bân thấy cô không vui liền che chở cô ở sau lưng thật kĩ, sợ cô có chút thương tổn nào đó.
Mộc Thanh Phong đến đây là bởi vì hắn thấy có vài người đi theo sau xe Chất Ngữ. Hắn biết cô bị theo dõi nên muốn đi theo để xem tình hình ra sao.
Hồ Chính thì vô tình nghe Lan Mộc Ly nói chuyện to nhỏ trong điện thoại. Sau khi đe dọa Lan Mộc Ly cho địa điểm thì hắn liền chạy vội đến. Cả người đều thấm đẫm mồ hôi. Nghĩ đến việc cô chết hắn lại đau lòng không thôi. Đau hơn so với cả việc không có được cô.
Bộ Khuyên nhăn nhó khuôn mặt xinh đẹp, cả người đều cảm thấy không khỏe.
Cô sợ tên Cầu Cầu chết băm đưa nhầm kịch bản mất rồi. Rõ ràng cô là nhân vật người qua đường râu ria. Tại sao lúc nguy hiểm thì nam chính, nam phụ, nam siêu phụ lại xuất hiện đúng lúc thế.
Bộ Khuyên cô có thể tự giải quyết mà.
Đám người chặn đường không ngờ lại có thêm hai người xuất hiện nên có chút lúng túng. Sau một hồi trao đổi ánh mắt bọn hắn quyết định xử lí hết.
Diệm Bân dẫn đầu nổ một phát súng vào người gần đó, đám đông lâm vào hỗn loạn. Cuộc đánh đấm máu me chính thức bắt đầu. Bộ Khuyên đi phía sau được Diệm Bân che đến sít sao, không hề có chút nguy hiểm.
Đánh được ba tên Diệm Bân liền ôm Bộ Khuyên nhét vào trong xe để dễ bề hành động, anh ta đặt vào tay cô một khẩu súng. Người bên cạnh đã vào vùng an toàn nên anh ta đánh không hề ngần ngại. Đòn nào cũng khiến mấy kẻ áo đen ngã lăn quay. Súng đều hướng về phía xe nhằm phòng ngừa ai đó tập kích Bộ Khuyên.
Một tên áo đen giơ gậy thép muốn đập xuống liền bị một cú đá trời giáng vào bụng. Mộc Thanh Phong thoắt cái đã đánh gục mấy tên xung quanh anh ta. Khí chất chính trực, nghiêm trang vẫn như cũ nhưng lại nhiều thêm ba phần mạnh mẽ, soái khí.
Hồ Chính không hổ là nam chính của thế giới. Đấm đá cũng đều là một mỹ quan khó có thể rời mắt.
Xử lí được một phần ba của mấy tên áo đen thì phía xa có thêm một đám người chạy tới. Bộ Khuyên gật đầu một cái ý bảo họ xông lên. Đây đều là vệ sĩ được Bộ Khuyên thuê để bảo vệ cô. Vì đi theo với khoảng cách xa nên giờ mới đến.
Một hồi loạn chiến, hơn bảy mươi tên áo đen bị xử lí. Diệm Bân trên người có một vài vết thương và vết máu. Không biết là máu của hắn hay là của mấy tên áo đen mà hắn đã xử lí nữa. Đột nhiên một tiếng nổ súng vang lên, Diệm Bân đang đánh rất hăng say, cảm giác được sự nguy hiểm. Trong lòng vang lên hai chữ “Không xong”, hắn cố gắng đánh ngã hai tên trước và sau lưng.
Viên đạn sắp bay tới chỗ hắn, tránh sẽ không kịp nữa.
Diệm Bân cam chịu bị thương nhưng cố né đi phần nguy hiểm nhất. Hắn còn muốn ở cùng thế giới với cô một đoạn thời gian nữa. Không thể chết như thế này.
Cơn đau bị đạn xuyên không hề xuất hiện, Diệm Bân mơ hồ bị một vòng tay ôm lấy. Mùi hương thanh tao dịu nhẹ quen thuộc quanh quẩn ở chóp mũi. Hắn cúi đầu nhìn mái tóc mềm mại của người ôm hắn. Trong lòng có một dòng nước ấm tràn đầy.
Bộ Khuyên nheo mắt, một viên đạn bay thẳng vào bắp chân tên áo đen. Dẫu sao không nên giết người, tự vệ cũng phải có chừng mực nếu không sẽ bị chú công an sờ gáy.
Sáu viên đạn đều đã sử dụng hết. Bộ Khuyên vứt khẩu súng vào người tên áo đen. Ánh mắt không hề có nửa điểm sợ hãi. Cô lắc đầu nhìn Diệm Bân, mang theo thất vọng.
Mạnh miệng nói để ta xử lí đồ ha. Mém tí bị bắn mà xử lí cái mốc xì. Không có ta thì ngươi bị đạn xuyên rồi. Không biết tự lượng sức.
Diệm Bân thấy Bộ Khuyên nhìn như vậy liền hiểu được ý nghĩ của cô.
Cảm thấy cô có chút đáng yêu. Giống như cô giáo dạy học trò mà không nhận được kết quả cao liền sinh khí. Mà quan trọng hơn là cô lại chủ động ôm hắn. Cô không hề ghét hắn!
Thật tốt!
Vẻ mặt Diệm Bân mang theo vui vẻ nồng đậm. Chỉ thiếu nước hét với cả thế giới rằng ta đang rất vui.
Bộ Khuyên nhìn thấy hắn như vậy liền vội buông tay, chạy cách xa hắn vài mét. Ánh mắt hờ hững thường ngày nay đã có thêm cảm xúc. Là cảm xúc xúc ghét bỏ, kì thị. Tiêu cự đặt trên người Diệm Bân.
Đám vệ sĩ gọi cảnh sát đến xử lý. Bộ Khuyên và ba người kia đều không cần ở lại.
Dù Mộc Thanh Phong và Hồ Chính đều là không mời mà đến nhưng mà người ta cũng giúp cô, cần phải lịch sự cảm ơn. Bộ Khuyên thành tâm nói:
“Cảm ơn hai vị đã giúp tôi, về sau có việc gì cần thì tôi sẽ giúp lại. Yên tâm... Nhưng mà đừng lấy ơn nghĩa này ra uy hiếp tôi phải làm gì cả...”
Bộ Khuyên thêm một câu nhắc nhở. Cô không thích nắc nợ người khác, nhưng nếu cứ muốn cô mắc nợ để đạt được lợi ích thì cô không cần cái ơn đó. Vốn dĩ cô chỉ làm cho đúng quy trình, trong thâm tâm thấy thật bình thường. Không cần bọn họ giúp thì cô vẫn sẽ không sao.
Cảm kích gì đó đều không hề có.
“Tôi chỉ muốn giúp cô, không sao là tốt rồi. Không cần nói ơn nghĩa.” Đồng thời hai người kia đều nói ra lời này.
Mộc Thanh Phong hắn giọng: “Không cần trả, tôi chỉ làm việc tốt theo ý muốn.”
“Tôi không muốn cô dùng bộ mặt mắc nợ nhìn tôi.” Hồ Chính nói ra một câu đầy ẩn ý.
Diệm Bân thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói: “Ơn này chuyển qua tôi, xem như tôi nợ một cái ân tình của hai người. Cô ấy không tính.”
*****
Cảnh sát không thể tra ra người phía sau. Mấy tên áo đen cũng không có ai chết, chỉ bị thương. Đặc biệt là có sáu tên bị đạn bắn trúng ở bắp đùi, cùng một vị trí, chuẩn đến đáng sợ.
Diệm Bân lúc này đang ở trong bếp làm công tác xào nấu. Mùi thức ăn thơm phức lan tỏa khắp căn phòng. Bộ Khuyên lật từng trang sách chú tâm xem, mái tóc dài rũ xuống che đi một nửa khuôn mặt. Cảnh tượng trông thật giống đôi vợ chồng trẻ mới cưới.
“Nàng biết ai đứng sau không?” Diệm Bân nói vọng ra phòng khách.
Bộ Khuyên chuyên chú đọc sách nên không phản ứng. Đợi khi cô xem đến trang cuối cùng mới đáp một tiếng “Biết!”
“...” Có phải nàng trả lời hơi bị chậm rồi không. Diệm Bân như không có gì mà tiếp lời:
“Nàng tính xử lí thế nào?”
Bộ Khuyên xoa xoa cằm suy tư, “Muốn giết ta thì ta cho hắn tán gia bại sản, đến lúc đó kẻ thù của hắn sẽ xử lí hắn.”
Còn về Mỹ Nhân và Lan Mộc Ly thì dùng phương thức khác một chút. Cô còn chưa suy nghĩ đến.
“Cần ta giúp không?”
“Cần.” Bộ Khuyên trực tiếp đến không thể trực tiếp hơn. Làm nhiều việc quá cũng mệt nha.
Diệm Bân cười cười bê đồ ăn đặt lên bàn, “Vậy nói tên hắn cho ta, ta sẽ xử lí nhanh thôi, còn hai nữ nhân kia ta cũng sẽ tìm cơ hội.”
Bộ Khuyên bĩu môi, “Ngươi lại đi tính kế với nữ nhân. Người ta sẽ nói ngươi không phải đàn ông nha.”
“Ta chỉ xem mình nàng là nữ nhân. Còn lại đều không quan tâm.” Diệm Bân tiến lại gần, khom lưng, mặt đối mặt với Bộ Khuyên. Ánh mắt không có chút giả dối, mang theo cưng chiều vô hạn.
Bộ Khuyên bình tĩnh nhìn hắn, không hề có vẻ thẹn thùng, e lệ. Đợi đến khi cả hai đều mỏi thì Diệm Bân mới đứng thẳng dậy tự nhiên đi về chỗ của mình.
Mọe! Hắn lại thả thính ta. Nên cắt cổ hay là phanh thây? Bộ Khuyên vứt đi ý nghĩ giết hắn, dẫu sao cũng có ích, giữ lại cũng được. Nghĩ thế nên cô an tĩnh ăn cơm. Một loạt động tác đều vô cung ưu nhã và đẹp mắt.
Người muốn giết Bộ Khuyên là một tên giám đốc biến thái. Vì bị Bộ Khuyên làm xấu mặt vài lần khi tranh cổ phần của tập đoàn cô muốn thu mua nên mới sinh thù. Ai biết Mỹ Nhân rủ rê thế nào mà nữ chính cũng tham gia. Hai nữ nhân tìm đến tên giám đốc biến thái hợp tác.
Thời gian địa điểm đều là Lan Mộc Ly cung cấp. Mỹ Nhân thì dùng thịt để đạt thỏa thuận. Đường về nhà cô bị sửa cũng là do bọn họ.
Đáng sợ quá! Cầu Cầu ta muốn về.
[Quên ta đi chủ nhân.]