Những đám khói đen yên ả lượn lờ, hoàn toàn không có chút liên quan gì đến đám đông hỗn loạn.
Tiếng binh khí va chạm kích thích giây thần kinh. Ngựa hí vang trời, người gào thảm thiết.
Một nam một nữ đứng ở đài cao. Không có bất kì ai chú ý đến. Nói đúng hơn là đám đông không thể thấy hai người bọn họ.
Bộ Khuyên hờ hững nhìn xuống, trong đôi mắt chỉ có bóng lửa đỏ.
Diệm Bân dựa cả thân mình vào cánh tay của cô, bao nhiêu sức nặng đều đặt lên đó. Hắn dựa lâu như vậy nhưng cô lại không có chút run rẩy nào. Lưng vẫn có thể thẳng tắp đứng nhìn cục diện rối rắm phía xa. Hắn lên tiếng phá vỡ không khí tang thương do trận chiến phía dưới ảnh hưởng:
“Bọn họ chém giết nhau nhàm chán như vậy, có gì hay đâu mà xem. Nàng xem ta đây này.”
Bộ Khuyên hơi liếc mắt, “Ngươi tính làm gì cho ta xem? Xiếc thú sao?”
Diệm Bân bĩu môi tỏ ra mình vô cùng tổn thương mà phản bác: “Dù gì ta cũng là cái mỹ nữ, chỗ nào giống thú chứ?”
Bộ Khuyên lắc đầu bất lực, không quan tâm tới hắn nữa. Cô có thể nói nhìn hắn như thế nào cũng giống khỉ sao? Quá tàn nhẫn rồi!
“Nàng muốn làm gì vậy?” Diệm Bân chồm người ra trước, nhìn theo phương hướng Bộ Khuyên chú ý từ nãy đến giờ. Xung quanh mấy cái xác đều là khói đen mờ ảo. Rất dễ nhầm chúng thành khói lửa từ cuộc hỗn chiến.
Bộ Khuyên đột nhiên nói một lời không đầu không đuôi: “Tới rồi!”
“Tới... Ai tới? Tới đâu?” Diệm Bân mơ màng bị nhấc bổng lên, vừa định hình được thì đã nằm trong vòng tay to lớn mà bay từ trên đài cao xuống. Hắn theo quán tính choàng tay qua cổ Bộ Khuyên để tránh bị rơi.
Hắn lắp bắp hỏi: “Nàng... nàng làm gì?”
“Làm gì là làm gì? Ngươi tự xuống dưới kia được sao?” Không bay được thì ta bế ngươi, thay vì hỏi ta làm gì thì nói cảm ơn mới đúng chứ. Có biết phép lịch sự không hả?
Diệm Bân mơ hồ đứng vững, cánh tay vẫn níu chặt cổ của Bộ Khuyên. Hai người đứng theo tư thế ôm nhau. Vì thân hình Bộ Khuyên quá cao nên Diệm Bân phải nhón chân lên mới ôm ra phía sau cổ cô được được. Thành ra hai người dính sát vào nhau, một kẽ hở cũng không chừa.
Bộ Khuyên gằn lên: “Còn chưa bỏ ra, tính siết cổ ta chết sao?”
Diệm Bân xuất hiện một tia luống cuống, cánh tay nhỏ vội buông ra, khuôn mặt hơi phiếm hồng. Hắn chưa bao giờ gần nàng như vậy, khoảng cách gần nhất chính là lần đầu tiên gặp mặt. Nàng dùng cánh tay như ngọc của mình nâng cằm hắn lên rồi nhìn thẳng vào mắt hắn. Ngoại trừ lần đó, nắm tay đã là khó khăn rồi.
Cảm giác mặt đối mặt, có thể cảm nhận hơi thở của nhau làm tim hắn sắp rơi ra ngoài rồi.
Bộ Khuyên không biết tại sao tên này lại dùng điệu bộ đỏ mặt của thiếu nữ mới lớn. Cô nhìn hắn với ánh mắt thăm dò, một chút hiểu biết cũng không muốn.
Vừa rồi hai người ôm sát, chỉ có mình Diệm Bân thấy ngượng chứ Bộ Khuyên đã quá quen điều này ở thế giới trước. Cô thấy cái ôm này là hoàn toàn bình thường.
Bộ Khuyên thôi không quản hắn bị cái gì, nhanh chóng nắm tay hắn lôi kéo đi qua đám đông hỗn loạn.
Đám khói đen lượn lờ đột nhiên chuyển động rất nhanh, không còn bộ dáng thư thả vốn có. Từ tứ phía di chuyển về một thanh đao còn vương máu tươi.
Bộ Khuyên nhanh tay lẹ mắt chộp lấy thanh đao nọ, vừa đúng lúc làn khói đen ồ ạt tiến vào.
Từng đợt khói truyền vào khiến tay của Bộ Khuyên tê dại. Cô có thể cảm nhận sức rung của thứ vũ khí trên tay mình.
Diệm Bân thấy khói đen bao lấy bàn tay của Bộ Khuyên khiến tay nàng run lẩy bẩy. Hắn lo lắng nhưng không làm ra động thái gì. Hắn biết, mọi chuyện nàng làm đều có lí do, nàng đều sẽ giải quyết ổn thỏa.
Từ trong thanh đao phát ra tiếng gầm vang. Một luồng ma khí theo một đường bắn thẳng lên trời. Nó diễn ra nhanh đến mức không ai kịp nhìn thấy.
Đám hỗn chiến vẫn không bị ảnh hưởng. Chỉ có Bộ Khuyên và Diệm Bân cảm nhận được rõ ràng.
Thanh đao nọ dường như thay đổi trong chốc lát. Máu trên thanh đao đã không thấy đâu nữa. Xung quanh có các luồng khí hắc ám, nó khơi gợi các cảm xúc tiêu cực trong lòng người.
Bộ Khuyên bị làm cho đau cả đầu. Những hình ảnh lẫn lộn cứ lặp đi lặp lại không có quy luật. Kí ức đã chôn sâu chậm rãi xuất hiện.
Cô thực bình tĩnh nhìn kí ức của mình tái hiện lại các đoạn nhỏ. Hình ảnh cô nằm trong vũng máu, cả người đều phó thác lên mặt đất mặc kệ chuyển động xung quanh. Cánh hoa trắng nhẹ nhàng lay động rơi xuống lòng bàn tay cô. Vài ba cánh hoa vô tình bị máu nhuộm đến đỏ rực.
Hình ảnh nhanh chóng thay đổi. Cô đứng giữa biển máu, khắp nơi toàn là xác và xác, những cái xác chồng lên nhau. Đều có chung đặc điểm đó là không còn đầu. Một cái đầu lăn lông lốc sang bên cạnh bị những người còn sống chạy loạn giẫm đạp.
Khi bọn họ đang hoảng hốt chạy trốn thì một làn gió mát ghé thăm, đầu theo một đường lìa khỏi cổ.
Hình ảnh cứ xoay chuyển lẫn lộn khiến các kí ức chồng lên nhau tạo ra khung cảnh kì quái.
Diệm Bân thấy vẻ lạnh lẽo khác thường xuất hiện trên người Bộ Khuyên. Hắn biết thanh đao này là vật tà ma, thường thì nó sẽ đánh vào nội tâm con người. Hắn vội tránh xa nàng một chút để tránh ảnh hưởng đến nàng. Trong đôi mắt chỉ chứa đựng một hình bóng, ngoài ra còn có sự lo lắng hoang mang.
Ngay khi thanh đao kia tưởng mình sắp xâm chiếm được tiềm thức của cô thì nó va phải một vách ngăn. Một vách ngăn chẳng có lấy kẻ hở nhỏ nào. Nó đã sắp thành công khiến cô sinh tâm ma. Tại sao lại có sai lầm?
Bên trong thanh đao vang lên tiếng ồm ồm khó nghe: “Tại sao ngươi không sinh tâm ma? Kí ức của ngươi hỗn độn như vậy? Tại sao....?”
Giọng của nó nghe vô cùng buồn nôn. Chính là cảm giác nói ra một lời liền khiến người khác không muốn nghe nó nói tiếp nữa.
Bộ Khuyên cười nhạt nói: “Ngươi nghĩ chỉ khơi gợi vài kí ức không tốt này liền có thể thao túng tâm trí ta sao?”
Từ sâu trong thanh đao lại vang lên tiếng hừ hừ, trong vài giây nó giống như bắt được một điểm gì đó không đúng với lẽ thường.
“Ngươi... làm sao kí ức của ngươi lại là hình ảnh nữ nhân, ngươi không phải nam sao?”
Tiếng nói buồn nôn vẫn không dứt: “Ngươi là yêu quái, ngươi cướp lấy cơ thể này!”
Ngươi mới là yêu, cả nhà ngươi mới là yêu!
Bộ Khuyên không vui khi có kẻ dám nói cô là một con yêu, cô có khí chất của một vị thần tối cao thế này mà. Âm điệu của cô chuyển biến có chút không tốt:
“Ngươi có thấy con yêu nào chiếm lấy cơ thể của thần chưa? Bọn chúng thấy thần còn chạy không kịp đi.”
Thanh đao kia nghĩ lại, cảm thấy Bộ Khuyên nói không sai. Nếu là người phàm thì còn có khả năng, thân xác của Thần nhân không chỉ nói cướp liền cướp.
“Vậy tại sao ngươi có kí ức kì quái như vậy?”
“Việc gì ta phải nói với ngươi. Ngươi xứng biết sao?” Bộ Khuyên hỏi lại nó với bộ dáng vô cùng ghét bỏ.
Thanh đao nọ bị chọc giận, lưỡi đao rung lên kịch liệt muốn vùng ra khỏi tay cô. Tất cả làn khói đen lại lần nữa ồ ạt chảy về thu hết vào thanh đao.
Bộ Khuyên dùng vẻ mặt thực bình tĩnh nhìn nó rung lắc liên tục. Lòng thì khổ muốn chết, thứ này run lên khiến tay cô tê rần. Có cảm giác như cô chỉ còn một cánh tay vậy. Cả đầu đều vang lên tiếng ong ong.
“Ngươi muốn làm gì?” Thanh đao không thoát ra khỏi tay cô được nên đành kêu lên.
“Muốn bắt ngươi!” Bộ Khuyên ưu nhã trả lời.
“Đừng tưởng bở, bảo Ma Âm ta thần phục ngươi thì ta nguyện bị nhốt lại còn hơn.”
“Ồ... Thì ra ngươi tên Ma Âm. Tên thật xấu! Nếu thích về lại với vực Vô Đáy thì ta giúp ngươi.”
Ma Âm không ngờ chỉ tùy tiện nói mà người ta đã đòi nhốt mình lại. Nó hút càng nhiều khí đen, sức rung ngày càng mãnh liệt.
Diệm Bân lê làn váy dài của mình chạy qua, hai cánh tay nhỏ đưa lên ôm chặt lấy lưỡi đao.
Bộ Khuyên thoáng ngạc nhiên: “Qua đây làm gì? Cái thứ này rất dơ, cẩn thận làm bẩn tâm của ngươi.”
Diệm Bân cười ngốc, bàn tay siết càng chặt, các ngón tay gần như đều bị cứa. Máu từ bàn tay mềm mại xuôi theo đường vân trên thanh đao mà chảy dài.
Làn khí đen bứt Diệm Bân văng xa, lục phủ ngũ tạng như bị đảo lộn. Thân thể nữ nhân yếu đuối nên chỉ trong chốc lát khiến hắn ngất xỉu.
Trong mắt Bộ Khuyên thoáng hiện một tia lo lắng. Nội tâm có thể dùng tám ngàn chữ không tốt để miêu tả.
Thanh đao đột nhiên ngừng run, âm thanh ồm ồm lại vang lên: “Ta thích máu của nữ nhân này, chỉ cần ngươi cho ta thì ta sẽ suy nghĩ lại việc đi theo ngươi.” Nó dõng dạc nói với Bộ Khuyên giống như nắm chắc phần thắng trong tay vậy.
Bộ Khuyên đột nhiên cười lớn, sau dùng một thái độ cực lạnh nói với nó:
“Nàng là người ngươi có thể chạm vào sao?”
Ma Âm có thể cảm nhận làn khói đen xung quanh bị cô đọng, dù nó dùng sức bao nhiêu đi chăng nữa thì vẫn không thể hút vào thân thể.
Đáng sợ hơn là thứ nó đã hút vào lần lượt xông ra ngoài. Từng đợt khói tản mạn tan vào không khí. Bao nhiêu công sức của nó đều đổ sông đổ bể. Nó yếu ớt gầm lên:
“Sao...ngươi....dám... dám?...”
“Ta có gì mà không dám, ta muốn nói chuyện hòa hợp một chút, ngươi thì không chịu, cứ một hai làm quá lên. Đáng chết hơn hết là dám đặt chủ ý lên người của ta.”
Ma Âm vẫn không từ bỏ, cảm thấy điều kiện nó đưa ra không đủ sức thuyết phục nên nói thêm: “Chỉ cần một nữ nhân, ngươi có khả năng điều khiển được ta.” Lần này có sự khẳng định. Nó có làm hay không thì còn chưa biết.
Nó tin rằng, với sức hấp dẫn lớn như vậy, còn không tổn hại đến bản thân chút nào. Chỉ hi sinh một người liền trở nên lợi hại. Đứng trước một lợi ích lớn, ai lại từ chối cơ chứ.
Ma Âm cảm thấy chỉ cần nó rút máu của nữ nhân kia thì thực lực của nó sẽ được khôi phục. Đến lúc đó nó có thể dẫm đạp ả nữ nhân khoác tấm da nam nhân này.