• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bộ Khuyên nương theo mùi linh hồn mà nhẹ bước tiến về phía trước. Cô đi thẳng đến trước mặt Mễ Ái rồi dừng lại.

Mọi người như bị ấn nút tạm dừng.

Mễ Ái kinh ngạc, mặt vô cùng ngơ ngác hỏi: “Hinh Hinh... Cậu cũng đến sao?”

Bộ Khuyên huơ vào không trung, sau đó khi xác định thì dùng ngón tay chọt hai cái vào má của Mễ Ái làm cô ấy kêu thành tiếng, miệng thì nói lời trêu chọc:

“Một tuần không gặp mà béo đến bộ dạng này sao? Má đều muốn thành cái bánh bao rồi!”

Mẹ Nguyên muốn lên tiếng giải thích nhưng mới nói hai chữ “Hinh nhi..” thì Bộ Khuyên đã làm động tác dừng. Không hiểu sao mẹ Nguyên lại đột ngột im lặng. Như có một sức mạnh nào đó khiến bà ấy phải nghe lời.

Từ Hiên thấy Bộ Khuyên đi tới liền không nhịn được thất thần, nhưng ngay sau đó liền nhớ tới người mình yêu nên chuyển thành tức giận:

“Tiểu Hinh, bạn của cô hất nước vào mấy vị tiểu thư, còn làm họ bị thương. Trưởng bối đang nói chuyện thì cô lại lớn tiếng xen vào. Quy củ của nhà họ Nguyên là như thế sao?”

Cô gái cụp mắt xuống giống như xấu hổ, nhưng đột nhiên một phút sau cô lại cười phá lên làm mọi người đều sửng sốt. Nụ cười treo bên môi vô cùng tươi tắn. Cô như giọt nước tươi mát, trong veo xinh đẹp. Ở cô có một sức hút rất kì lạ, cô chính là trung tâm ánh nhìn.

Bộ Khuyên cười nói: “Vậy quy củ của nhà họ Từ là bỏ cô dâu của mình lại rồi chạy theo tiểu tình nhân. Sẵn đây tôi nói luôn! Anh nói anh không sai? Vậy Nguyên Vân Hinh sai chắc. Nếu anh không muốn kết hôn thì ngay từ đầu nên nói ra cho mọi người giải quyết.”

Bộ Khuyên vuốt vuốt lọn tóc, tiếp tục nói: “Một bên thì cùng Nguyên Vân Hinh đi chọn lễ phục, một bên thì ôm ấp thề non hẹn biển với tiểu tình nhân. Thật may vì anh đã rời đi, chưa kết hôn đã lừa dối người khác thì người chồng như anh nên mang đi vứt. Nhà họ Từ dạy dỗ anh thật tốt đẹp!”

Cô vỗ tay hai cái khích lệ, ý cười mang theo châm chọc.

Lý Tuyết Tuyết thấy Từ Hiên tức giận không thể phản bác liền dời lực chú ý của mọi người, nhỏ nhẹ nhắc nhở: “Nguyên tiểu thư đừng lảng sang chuyện khác, Thang tiểu thư còn đang khóc. Việc Mễ tiểu thư làm...”

Cô ta nói đến đây liền dừng, làm cái gì thì mọi người đều biết, nói nhiều mất hay.

Bộ Khuyên vỗ trán tỏ ý mình quên mất, hướng người về phía Thang tổng và Thang phu nhân nhướng mày. Cô còn đặc biệt cảm nhận được ánh nhìn vô cùng ác ý của Thang Vi Yên. Con hàng này lúc bé thường bắt nạt nguyên chủ. Đây chính là kẻ tạo ra bóng ma tâm lý cho cô ấy.

Ngay lúc mọi người chờ đợi Thang tổng lớn tiếng trách mắng thì ông ấy lại chính trực nói:

“Chuyện hôm nay như thế nào? Kể lại đúng cho tôi nghe? Bất cứ ai sai cũng bị xử lý.”

Thang phu nhân và Thang Vi Yên không tin nhìn chồng (cha) mình. Nhà của mấy vị tiểu thư kia đang đắc ý cũng bị dọa đến. Ai không biết nhà họ Thang không nói lý đến mức nào. Hôm nay sao lại chuyển kênh vậy?

Có câu này của Thang tổng nên Mễ Ái kể lại quá trình bọn họ xúc phạm Nguyên Vân Hinh và nói lời khiêu khích làm cô ấy tức giận. Cô ấy hất nước nhưng không có ra tay đánh người, là bên kia đánh trước.

Thang tổng nghe vấn đề dính líu đến Nguyên Vân Hinh liền lạnh giọng kêu các vị tiểu thư kia qua xin lỗi. Chính mình hứa sẽ bồi thường thích đáng cho Mễ gia và Nguyên gia.

Mọi người đều như con gà mờ, mơ màng không hiểu chuyện gì. Không phải nên lấy chức chèn ép người ta sao? Nhà họ Thang đã tu tâm dưỡng tính rồi à?

Không một ai hiểu Thang tổng bị làm sao!

Thang phu nhân tức giận nói lời trách mắng chồng mình. Thang tổng chỉ quát lên hai tiếng “Câm miệng!” thì bà ấy liền như quả bóng xì hơi đứng sang một bên.

Bộ Khuyên cười hài lòng, quay sang nói với Mễ Ái: “Cậu cũng đến xin lỗi đi, bọn họ đều đã xin lỗi rồi! Cậu cũng sai!”

Mễ Ái kêu kháng nghị nhưng vẫn nghe lời đi xin lỗi với vẻ mặt không thành tâm. Mọi người đều nhanh chóng tản ra.

Thang tổng trước khi rời đi còn khách khí vài ba câu với ba Nguyên và Mễ tổng. Thu lại vẻ sắc bén vốn có mà hơi liếc nhìn Bộ Khuyên. Hắn không ngờ Nguyên tiểu thư kia lại là Nguyên Vân Hinh của tập đoàn Nguyên Thị nha. Trông có vẻ Nguyên tổng và Nguyên phu nhân không biết con gái của mình có bộ dáng khác đâu.

Thang Vi Yên và Thang phu nhân vẫn không hiểu gì mà tức giận giậm chân rời đi.

Mễ Ái muốn nói gì đó nhưng Bộ Khuyên đã cúi người lễ phép nói với Mễ tổng và Mễ phu nhân:

“Hai bác mang cậu ấy về chăm sóc đi, mặt cậu ấy sưng hết rồi. Chuyện hôm nay cũng có phần liên quan đến cháu. Thật xin lỗi! Ngày mai cháu sẽ đến.”

Mễ tổng và Mễ phu nhân khoác khoác tay ngượng ngùng. Cái gì mà lỗi của ai chứ? Sau khi khách sáo một phen thì hai nhà nói lời tạm biệt.

Bộ Khuyên đến gần Mễ Ái, nói nhẹ vào tai cô ấy: “Lần sau có đánh thì phải xem tình hình, đông như vậy cũng nhào vào. Có gì gọi tớ phụ một tay. Không biết não cậu chứa gì?”

Bộ Khuyên nói xong liền cười hiền hòa chào Mễ tổng và Mễ phu nhân. Đúng dáng vẻ của con nhà gia giáo. Mễ Ái nghe nói như thế thì khẽ cười, vì nhoẻn miệng nên liền động đến vết thương, đau đến nhăn mày.

Vậy là Hinh Hinh không có giận. Còn bênh vực cho cô nữa. Thật tốt! Mễ Ái cứ huơ tay chào, nói hẹn gặp lại.

Mẹ Nguyên kéo tay Bộ Khuyên, giả vờ tức giận mắng: “Con xem, đi loạn như vậy. Xảy ra chuyện thì thế nào? May là Thang tổng không trách con vô lễ. Lần sau cứ đứng sau ba mẹ, không được ăn nói hàm hồ. Biết chưa?

“Con gái biết mà!” Bộ Khuyên tuy nói như vậy nhưng lòng thì hoàn toàn ngược lại.

Trách cô vô lễ?

Cho họ Thang kia mười lá gan hắn cũng không dám. Nếu không muốn ba của hắn đánh hắn chết.

Trong cốt truyện cũng có đoạn này. Mễ Ái vì thế mà bị xin lỗi trước mọi người, về sau đến đâu cũng không được hoan nghênh. Đến lúc Từ thị ra tay với Mễ gia và Nguyên Thị thì nhà họ Thang cũng nhúng một ngón tay góp vui.

Nên việc đầu tiên là phải phủ đầu trước không phải sao? Còn cách thì có rất nhiều. Ngoài giết thì lợi ích chính là thứ cám dỗ nhất. Chỉ cần ra tay ở chỗ vị quan chức kia là được chứ gì.

Dịch Giản ở một góc khuất rất vui vẻ khi thấy nhà họ Từ vừa rồi bị xấu mặt. Hắn nghĩ không phải Thang tổng đổi tính mà là do cô gái kia cũng nên. Cô vừa xuất hiện thì nét mặt Thang tổng liền xảy ra biến hóa. Người khác không chú ý nhưng hắn chú ý rất rõ. Bộ dáng đang định bật thốt thành tiếng của Thang tổng bị cái nhướn mày của Nguyên Vân Hinh dừng lại.

Thật thú vị!

Hắn nên xem xét đồ vật bị vứt nỏ này một chút nhỉ?

Mọi người lại tiếp tục dạ tiệc như không có chuyện gì xảy ra. Nên nhảy thì nhảy, nên uống thì uống. Bộ Khuyên bị ba mẹ Nguyên dắt đi giới thiệu cho người này người kia đến mức đầu ong ong.

Cả quá trình cô chỉ cười nhạt cúi chào. Mấy vị tiểu thư thiếu gia đến làm quen Bộ Khuyên đều hờ hững xa cách. Không làm người ta thích thì cũng không nên làm cho người ra ghét. Thái độ vừa đủ là được.

Nhà họ Từ tụ lại thành nhóm nhỏ. Lý Tuyết Tuyết yên lặng đứng sau Từ Hiên trông thật ngoan hiền. Nhà họ Từ ban đầu không thích Lý Tuyết Tuyết, nhưng cô ta chỉ cần một tháng liền có thể thu phục được. Ba mẹ Từ Hiên, bà nội Từ và anh em dòng họ đều chấp nhận cô ta rồi.

Nhà Lý Tuyết Tuyết không quá giàu có, chỉ gọi là tạm được. Cô ta và Từ Hiên gặp gỡ ở trường Đại học, làm một mối tình thanh xuân vườn trường tươi đẹp. Sau khi biết Từ Hiên có vị hôn thê, hai người cứ xa rồi lại hợp, cuối cùng Lý Tuyết Tuyết quyết định kết thúc.

Vào ngày kết hôn, cô ta gọi điện chúc phúc với giọng điệu đau không muốn sống. Thế là Từ Hiên bỏ lại Nguyên Vân Hinh chạy đi tìm cô ta.

Thật cảm động!

Từ phu nhân ác ý nhìn qua phương hướng nhà họ Nguyên, cười khinh: “Không cưới nó vào nhà là đúng, vừa vô lễ vừa kiêu ngạo.”

Ông Từ tuy khó chịu nhưng cũng giả vờ nói lý: “Cũng do con bà sai. Cuối cùng phải xé rách mặt với nhà họ Nguyên. Nếu nó không bỏ con gái nhà họ Nguyên thì có cục diện như vậy sao?”

“Ông tính để con nhỏ đó vào nhà sao? Tuyết Tuyết ngoan hiền như vậy. Vừa dễ bảo vừa xinh đẹp. Cưới con nhỏ nhà họ Nguyên cho nó đè đầu cưỡi cổ tôi như đứa con riêng của ông vậy hả?”

Ông Từ thấy bà Từ lại nhắc đến con riêng của mình liền tức giận nói lại: “Giản nhi nó có làm gì bà! Bình thường nó đều hiếu kính bà như vậy.”

“Hiếu kính?” Bà Từ cười một cách vô ý thức.

Nó mà hiếu kính bà thì bà phải đi đầu dưới đất. Bình thường có ba nó ở nhà thì một bộ dáng con ngoan, không có ba nó thì làm nhà loạn thành một đoàn. Nếu còn dẫn con nhỏ nhà họ Nguyên kia về chắc nhà không còn ra gì nữa.

Hai người nói một hồi đâm ra cãi nhau.

Ông Từ kết hôn với bà Từ là vì lợi ích nên đối với bà ấy chẳng có chút tình cảm. Người ông ấy yêu là mẹ Dịch Giản. Chỉ có điều người ta lại không thích ông. Cuối cùng trong lúc hơi men lâng lâng đi cưỡng bức người tình trong mộng. Sau khi sinh Dịch Giản thì bà ấy chết trên bàn mổ. Ông Từ vì yêu mẹ yêu lẫn con nên nuôi dưỡng Dịch Giản một cách công khai. Bà Từ sau một trận cãi vã không có hồi kết đã chấp nhận nuôi trong nhà nhưng không được mang họ Từ.

Từ Hiên khó chịu nhìn Dịch Giản đang nhàn nhã đứng bên kia. Chỉ vì nó mà nhà của hắn không đáng để về nữa. Cứ nhắc đến đứa con riêng kia thì ba mẹ hắn lại cãi nhau.

Lý Tuyết Tuyết nhìn ra tâm trạng không tốt của Từ Hiên nên ôm lấy cánh tay hắn, dùng ánh mắt trấn an.

Có Tuyết Tuyết thật là tốt! Đến bây giờ hắn vẫn không thấy mình sai khi bỏ lại Nguyên Vân Hinh.

☸☸☸☸☸

Thang phu nhân sau khi về nhà mới tiện phát tác. Thang Vi Yên tức giận lên phòng. Thang tổng thì kéo Thang phu nhân nhỏ giọng trách mắng:

“Người này không thể phạm, đừng nói là tôi, đến ba tôi còn không dám đắc tội. Bà làm ầm ĩ cái gì?”

“Ông nói thế là có ý gì? Chỉ là hai con nhãi với hai cái tập đoàn không có thế lực. Sợ gì chứ!” Thang phu nhân không phục.

Sau khi Thang tổng kể lại đầu đuôi mọi việc thì Thang phu nhân mới im lặng thở phào. Người mà ba chồng không dám đắc tội thì tốt nhất không nên dây vào.

Trong một lần vô tình Thang tổng về nhà gặp ba mình thì thấy ông cùng cô gái được gọi là Nguyên tiểu thư nói chuyện. Chính là cô gái mù mặc váy màu xanh ngày hôm nay.

Khi cô gái đi thì đã nói hợp tác vui vẻ dặn dò ba hắn không được mở miệng lung tung. Ba của hắn cũng nhắc nhở nhiều lần với hắn như thế. Để gia chủ nhà họ Thang cúi đầu nghe lời thì cô phải ghê gớm cỡ nào. Vì khí chất đặc biệt và bộ dáng xinh đẹp nên Thang Tổng nhớ rất kĩ. Nhưng thật không ngờ Nguyên tiểu thư này lại là thiên kim của Nguyên thị, một tập đoàn so với nhà hắn chẳng là gì.

Thang tổng và Thang phu nhân sau khi thông não cho nhau thì cũng nhắc nhở Thang Vi Yên. Ý định trả thù vừa chớm nở của cô gái nhỏ thoáng cái vụt tắt. Thang Vi Yên còn ý xấu hay không thì chưa biết nhưng mà Bộ Khuyên sẽ không dễ dàng để cô ta yên như vậy.

Cô thù rất dai!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK