• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ly Liên đối với vị tiểu kiều thê mà Thần chủ cưới về có chút e dè.

Nó đẩy cửa phòng Bộ Khuyên ra, cái đầu nhỏ lén lút ngó nghiêng. Không thấy ai nên nó mới lấy hết can đảm nhảy vào rồi đóng cửa lại. Ly Liên cầm lên đôi hài rón rén bước từng bước về phía sâu bên trong. Xui xẻo thế nào lại va phải Diệm Bân. Nó giật thót ngẩng đầu lên, suýt thì khóc thét.

Ly Liên lắp bắp nói: “Aaaa... Thần hậu, A Liên... à không, tiểu thần có việc tìm thượng thần...”

Diệm Bân lạnh lùng nhìn đứa bé gái mới đứng đến eo của mình. Quanh thân hắn tỏa ra một loại tà khí khiến Ly Liên khe khẽ rùng mình.

Tại sao một nữ nhân xinh đẹp, đôi mắt như chứa hàng vạn nỗi buồn khi trừng lên lại ghê gớm thế chứ?

Ly Liên rụt cổ, vội đứng cách hắn thật xa. Sau khi chắc chắn mình nằm trong vùng an toàn thì lúc này nó mới nhìn quanh phòng tìm kiếm bóng dáng Thần chủ nhà nó.

Đôi mắt màu hổ phách chớp chớp lưu động. Trông thì đáng yêu nhưng lọt vào mắt Diệm Bân cũng hóa thành bình thường.

Diệm Bân không tốt tính hù dọa: “Thần chủ đang nghỉ ngơi, ngươi vào đây làm gì? Muốn ám sát Thần chủ sao?”

“Không có, không có. Oan cho tiểu thần quá. Cho tiểu thần mười cái lá gan cũng không dám! Tuyệt đối không dám.” Ly Liên xua tay liên tục, chỉ thiếu mỗi việc thề độc nữa thôi.

Diệm Bân không phản ứng với lời nói nhảm của đứa bé gái. Hắn khoanh tay đứng một bên. Tuyệt nhiên không có ý định cho nó đi qua.

Ly Liên hơi rướn mắt nhìn vào bên trong. Nếu có Thần chủ thì nó cứ xông liều vào, còn không có thì mau chạy thôi.

Dường như Ly Liên có thể nhìn xuyên qua vải màn lay động, thấy một bóng dáng thấp thoáng. Nó vén tà váy lên mà chạy một mạch vào.

Diệm Bân đang trong tư thế không phòng bị nên cứ thế để nó chạy qua trót lọt.

Đợi hắn phản ứng thì Ly Liên đã chạy gần đến bên giường của Bộ Khuyên.

Nó vội đến mức ném hài mỗi nơi một chiếc mà vọt lên giường.

Bộ Khuyên bị làm cho giật mình bừng tỉnh. Cô theo phản xạ đá cái cục mềm mềm vừa mới ôm chân mình.

Ly Liên ăn đạp liền xuống đất chơi. Nó ôm cái eo vừa bị đá trúng. Cảm thấy trên cuộc đời này không còn gì luyến tiếc nữa.

Diệm Bân vội kéo cổ áo nó xách lên như xách đồ vật. Hắn gằn giọng, giọng nói của nữ tử lúc này trở nên lạnh ngắt:

“Đã bảo Thần chủ đang nghỉ ngơi, ngươi làm loạn như vậy là muốn chịu phạt sao?”

Ly Liên khóc không ra nước mắt. Nó không ngờ Thần chủ nhà nó đang ngủ thật nha! Để bây giờ nó phải nếm mùi đau khổ thế này đây.

Bộ Khuyên khó chịu nhăn lại đôi mày đẹp. Cô đang ngủ ngon như vậy. Tại sao lại đi quấy rầy? Có còn tính người hay không?

Ngủ một giấc cũng không cho!

Nhận ra tâm tình Bộ Khuyên không được tốt nên Diệm Bân rất biết điều bỏ Ly Liên xuống.

Đứa trẻ này cứ để nàng xử lý thì hơn.

Bộ Khuyên nghiêm mặt: “Thấy ta không nói liền muốn làm thế nào thì làm. Quy củ đâu? Phép tắc đâu?”

Cô cảm thấy cái này không nằm trong phép tắc nữa mà là phép lịch sự. Chưa được sự đồng ý đã tự tiện đi vào. Không quản không được rồi.

Ly Liên lâu rồi mới thấy Thần chủ nhà mình tức giận. Nó ôm đầu thầm bảo không xong. Hôm nay chọc giận Thần chủ rồi. Có xin thế nào cũng phải ở nhà thôi.

Nó vội nắm lấy hai tai ra vẻ hối lỗi mà cầu xin: “Xin Thần chủ bớt giận. Tiểu thần biết tội, tiểu thần vô lễ. Xin Thần chủ tha tội. Tiểu thần hứa sẽ không dám nữa.”

“Quét tước khắp La An điện, tất cả hoa cỏ ở La An điện đều phải tưới ngập.” Bộ Khuyên tự cho một hình phạt. Cứ nói miệng như thế thì nó sẽ không chừa.

Ly Liên kêu khổ trong lòng, ngoài mặt vẫn phải diễn nét ngây thơ vô tội. Tránh cho Thần chủ lại phạt thêm.

Thấy Bộ Khuyên ngồi thẳng dậy, Diệm Bân mới vội vàng kê cho nàng một cái gối mềm như bông.

Bộ Khuyên nhìn qua sườn mặt của người đang áp sát vào mình. Cô hơi nhướn mày, cảm thấy mùi hương nữ tử rất thơm. Pha với mùi linh hồn của hắn càng trở nên đặc biệt.

Đây chắc chắn là có bệnh rồi. Bệnh nam nhân! Bộ Khuyên không cho mình phản ứng thái quá, cảm thấy làm nam nhân cần quản thân dưới của mình cho tốt. Cô tập trung sự chú ý của mình lên người Ly Liên:

“Đến đây tìm ta làm gì?”

“A...” Ly Liên ngờ nghệch mở lớn mắt.

“Không có chuyện gì tại sao xông vào phòng?” Đừng nói mới sáng không có chuyện gì làm nên đến vấn an xem cô có chết chưa nha.

Ly Liên đắn đo một hồi, cuối cùng cũng nói ra lý do khiến nó đến đây: “Thần chủ, Ly Liên muốn xuống nhân gian chơi. Nghe nói có hội thưởng hoa gì gì đó. Rất đẹp!”.

Ngay khi Ly Liên tưởng chừng Thần chủ sẽ từ chối như mọi khi thì tiếng nói nam nhân ấm áp vang lên trên đỉnh đầu: “Được thôi! Cùng đi đi.”

Ly Liên đã chuẩn bị sẵn tâm lý để buồn thương sầu thảm. Lúc này vì ngạc nhiên quá mà không nói được lời nào. Nó nghe nhầm sao? Thần chủ cho nó đi. Là cho nó đi...

Tiếng hét lớn phá vỡ sự tĩnh lặng của buổi sáng sớm. Thần nhân trên La An điện điên cuồng bịt lấy hai tai để tránh cho màng nhĩ bị thủng.

Bộ Khuyên bị hét cho tỉnh hẳn. Cô ngoáy lỗ tai vô cùng ưu nhã. Đây không phải mở rộng tầm mắt mà là mở rộng tầm tai sao?

Diệm Bân bịt lấy miệng Ly Liên một cách thô bạo. Chỉ có điều lực tay nữ nhân sờ thế nào cũng thấy mềm mại. Hắn bất lực ném nó ra ngoài, tiếp theo đó là đôi hài nhỏ nhắn.

Bộ Khuyên thở hắt ra một hơi như trút bỏ được gánh nặng, cô lúc này mới nhớ đến Diệm Bân đang đứng trong phòng mình: “Tại sao mới sáng sớm ngươi đã ở trong này?”

“Ta là thê tử của nàng, không ở đây thì ở đâu?” Diệm Bân làm ra vẻ đương nhiên hỏi.

“Hôm qua ta đã nói rõ: Không được vào!” Bộ Khuyên nhắc lại lời mình một lần nữa cho hắn nghe.

Diệm Bân dùng hình hài của nữ nhân để làm nũng: “Nếu nàng vứt ta ra ngoài thì Thần nhân của nàng sẽ xem thường ta đó!”

Bộ Khuyên rất muốn nôn, cái này cô đỡ sao được?

Phải chắc chắn rằng sức chịu đựng của mình còn ổn. Bộ Khuyên vuốt lồng ngực đang phập phồng. Cảm thấy bao nhiêu lâu nay cô gắng sức điềm tĩnh đều bị Diệm Bân phá hư.

Không được đánh người!

Không được mắng người!

Không được hung dữ!

Bình tĩnh. Bình tĩnh... Bình tĩnh cái rắm!

Bộ Khuyên ném cái gối mềm vào mặt Diệm Bân, “Ngươi còn dám dùng bộ dáng đó làm nũng với ta thì ta sẽ cho ngươi chết sớm. Có tin không?”

Diệm Bân gật đầu lia lịa, tuyệt đối không dám chọc giận nàng nữa. Hắn vội vàng chuyển chủ đề:

“Nàng đồng ý cho Ly Liên xuống nhân gian chơi sao?”

“Thì thế nào? Ta thích thì ta đồng ý, không thích thì ta cũng đồng ý. Ngươi quản được sao?” Bộ Khuyên ngang ngược nói.

Diệm Bân cảm thấy khi nàng vô lý liền không ai bằng. Hắn còn chưa nói cái gì đâu. “Được rồi, ta cũng đâu có bắt bẻ gì nàng? Nàng thật là hung dữ nha...”

Bộ Khuyên chỉ tay vào mặt mình: “Ta hung dữ?!!”

Diệm Bân thành thật gật đầu.

Bộ Khuyên đột nhiên bật cười. Tiếng cười trầm thấp như sứ giả địa ngục đến đòi mạng.

Thế là chúng Thần nhân tận mắt chứng kiến Thần hậu bị đuổi ra ngoài cửa. Ai nấy cũng cắm đầu giả vờ mắt điếc tai ngơ.

Ly Liên bên kia khúc khích cười trộm.

Diệm Bân cảm thấy mình chỉ bị đuổi ra là may mắn. Nếu không mang hình hài nữ tử yếu mềm thì dám chắc nàng sẽ xách hắn vứt ra ngoài như vứt rác.

Diệm Bân vui vẻ đi qua căn phòng sát bên.

Bộ Khuyên chỉ tức giận như vậy với một mình hắn. Hắn cảm thấy vô cùng, vô cùng vui.

Ly Liên không hiểu. Tại sao bọn họ không làm gì mà Thần hậu vẫn mặt mày âm trầm? Còn Thần quân đối với nàng ấy có bao nhiêu bạo lực thì nàng ấy đều cười ngu như thế?

Đây là tình yêu trong truyền thuyết sao?

Ly Liên lắc đầu, nó không muốn hiểu cái gọi là tình yêu đáng sợ này đâu.

Phù Ngưng từ nơi nào hiện lên làm Ly Liên giật mình.

Nói là hiện lên chứ hắn đi qua từ bên kia. Chỉ là Ly Liên không chú ý nên không biết.

“A, Phù Ngưng đại nhân. Làm ta sợ chết khiếp...”

“Ngươi đứng lấp ló ở đây làm gì? Có phải muốn tìm Thần chủ gây chuyện?”

Ly Liên: “...” Nhìn nó rất giống một đứa trẻ chuyên gây chuyện sao? Nó còn chưa có làm cái gì đâu nha. Nó rất ngoan là đằng khác.

“Ngài đừng có nói như tiểu Thần rất xấu đi được không! Tiều Thần mà dám tìm Thần chủ gây chuyện thì chắc không thể đứng đây nói chuyện với ngài.”

Phù Ngưng cảm thấy điểm này đúng nên bỏ qua, hắn nghiêm túc hỏi chuyện chính: “Vậy đến tìm Thần chủ làm gì? Còn la hét khiến Thần dân tỉnh giấc?”

Ly Liên lúc này mới nhớ tới, vội bụm miệng cười duyên: “Ngài biết không? Thần chủ cho tiểu Thần xuống nhân gian chơi đó!”

Phù Ngưng bày bộ mặt không thể tin.

Thần chủ đã cấm tuyệt không được rời khỏi La An điện dù chỉ một bước. Từ cái lần mà A Thư với A Thử bị yêu xà ăn thịt.

Người được vượt qua kết giới của La An điện chỉ có hắn. Làm gì có chuyện ngài ấy đồng ý để Ly Liên xuống trần chơi.

Ly Liên sợ Phù Ngưng không tin liền khẳng định một lần nữa: “Chính Thần chủ nói có thể, ngài không tin thì hỏi ngài ấy xem!”

Phù Ngưng thật sự đi hỏi.

Hắn mạo muội gõ cửa phòng, cánh cửa lớn được mở rộng.

Nam nhân một thân trắng thuần bước ra. Bao nhiêu tinh hoa của trời đất đều quy tụ hết lên trên người hắn. Đôi mắt không có tiêu cự, chỉ có vài đốm sáng không rõ.

“Có việc?” Bộ Khuyên ưu nhã hỏi, khuôn mặt hờ hững đạm mạc.

Phù Ngưng hồi thần, ở nên cạnh ngài ấy lâu như vậy rồi vẫn có thể bị hớp hồn, thật là tắc trách: “Tham kiến Thần chủ!”

Hắn cúi gập người hành lễ.

“Được rồi! Có việc gì?”

“Tiểu Thần nghe nói, Thần chủ đồng ý cho Ly Liên xuống nhân giới?” Phù Ngưng dùng âm lượng nhỏ như muỗi vo ve mà hỏi. Hắn sợ mình hỏi lớn thành ra như đang chất vấn thượng thần.

Bộ Khuyên không nghĩ chỉ vì chuyện này mà hắn lại tìm đến, “Đúng rồi! Là ta đã đồng ý.”

“Nhưng... mà...” Phù Ngưng do dự không nói được.

“Ta biết ngươi lo cái gì? Chỉ là xuống trần một chuyến, ta đi theo, không có gì xảy ra đâu.”

Phù Ngưng nào dám có ý kiến. Hắn vội vàng đi chuẩn bị thật tốt công tác bảo vệ cho Thần chủ nhà bọn họ. Phải chắc chắn rằng, bất kì sơ sót nào cũng không thể xảy ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK