Đám người vừa vặn đi đến, người một câu ta một câu chào. Bọn họ nói nhiều như vậy nhưng người ta một tiếng cũng không thèm đáp. Có người đành bỏ cuộc về chỗ ngồi, đứng đó để tự rước nhục sao?
Diệm Bân quá hiểu tính của Bộ Khuyên, hắn cũng giả điếc giống nàng.
Vậy là giữa chốn tiên cảnh, có hai con người bị điếc tọa lạc. Còn là kiểu điếc có chọn lọc, hai người vẫn nói chuyện như thường.
Không ai đến chào hỏi bọn họ nữa.
Diệm Bân lúc này mới quay sang hỏi: “Sao nàng không phản ứng, nàng từng nói với ta là phải lịch sự mà?”
“Mang ác ý mà đến thì lịch sự cái nỗi gì?!” Đến gặp cô với ý đồ bất thiện thì cô không rảnh nể mặt. Lịch sự cũng phải dành cho người xứng đáng.
“Nàng trộm Thiên Linh đan làm gì vậy? Thứ đó ngoài Thiên tộc ra thì còn tác dụng gì với người ngoài đâu.”
“Muốn làm ra một số đồ chơi.” Bộ Khuyên lôi cây trâm Bỉ Ngạn từ không gian ra đặt lên bàn.
Nó vẫn như cũ, chỉ là trên đóa hoa được bao bởi một tầng ánh sáng nhàn nhạt giống như tiên khí.
Diệm Bân nhìn cây trâm này có chút quen mắt: “Sao ta cảm giác rất quen nhỉ, nhưng mà không rõ là nhìn thấy khi nào!”
Bộ Khuyên dùng khăn tay lau sạch cây trâm, cánh tay lướt qua cánh hoa, nó lại sáng thêm một vòng.
“Thứ này rất quan trọng với nàng à?” Diệm Bân nghiêng đầu hỏi.
“Ừ!” Thứ này để cô làm chút đồ chơi kiếm điểm công đức với tín ngưỡng, cũng xem như quan trọng đi.
Diệm Bân có cảm giác kì lạ với cây trâm này, hắn ôm lấy cánh tay Bộ Khuyên, thử xin:
“Ta thấy nó rất đẹp. Nàng xem, trên tóc ta chẳng có trang sức gì đặc biệt, nàng cho ta có được không?”
Bộ Khuyên không để ý đến hắn, tiếp tục lau cho thật sạch.
Diệm Bân cũng không thất vọng, hắn chỉ là có chút cảm giác kì lạ nên muốn xin thử. Không cho cũng không sao. Thứ quan trọng nàng cần dùng vào việc, không thể cho loạn.
Diệm Bân chăm chú vào động tác tay của Bộ Khuyên. Hắn èo uột dựa lên người cô, giống như dưỡng thành thói quen. Hắn biết cô không bài xích mình như lúc trước nên to gan lớn mật.
Bộ Khuyên đột nhiên quay sang nhìn làm Diệm Bân giật mình ngồi thẳng thóm. Cô ngắm nghía mái tóc được vấn gọn gàng của hắn rồi tìm một điểm vừa mắt mà cắm trâm Bỉ Ngạn lên.
▮Chủ nhân, không phải ngài nói...▮...thứ này là để làm đồ chơi kiếm điểm sao?
Cầu Cầu chưa kịp nói hết câu đã bị Bộ Khuyên che mất. Nó nghẹn hồi lâu, cảm thấy mình giống như bị ghét bỏ.
Có chút tức giận!
Cầu Cầu lập tức tắt máy đi ngủ. Nó cần ngủ để vơi bớt đi nỗi đau bị chủ nhân nhà mình chặn.
Diệm Bân bất giác sờ lên tóc, bề mặt ngọc lành lạnh truyền đến xúc cảm kì lạ. Tim hắn không tự chủ đập liên hồi. Mặt cũng theo đó mà hồng một mảnh.
Hắn chỉ tùy tiện xin, không ngờ cô lại tặng cho mình.
“Thích thì mang đi, ngươi làm nữ nhân hợp hơn ta đó.” Nam nhân gì mà hết làm nũng rồi lại đòi trang sức. Cô còn chưa có làm nũng bao giờ đâu.
“Thứ này không phải rất quan trọng với nàng sao?”
“Không phải ngươi thích?” Bộ Khuyên thắc mắc hỏi lại.
Đúng là hắn có thích, nhưng mà cô nói đây là thứ quan trọng. Hẳn là nên cất kĩ, sao hắn mới nói hai câu cô đã tặng rồi. Điều này biểu thị cái gì? Diệm Bân như nghiệm ra mà cười như được mùa.
Cô như thế là xem hắn quan trọng hơn cây trâm này sao?
Bọn họ nên khi nào cưới, mặc đồ gì, chọn nhà nào, đẻ mấy đứa???
Bộ Khuyên đưa ray lên búng vào cái trán nhỏ: “Ngươi cười ngốc làm gì? Bị mát dây sao?”
“Không có!” Diệm Bân kéo hồn mình về, vội xua tay đánh tan mấy cái suy nghĩ loạn thất bát tao của mình.
Bộ Khuyên đột nhiên rút cây trâm ra làm Diệm Bân lại phải giật thót.
Diệm Bân: “...” Không phải chứ? Nàng vừa cho liền đòi lại.
Diệm Bân ủy khuất lên tiếng: “Nàng không phải cho ta sao, bây giờ lại cầm về rồi?”
“Đưa tay đây!”
“Hả...”
“Tay.”
Bộ Khuyên kéo cánh tay trắng mềm của Diệm Bân ra, cô dùng mũi trâm châm vào ngón tay hắn. Nơi vừa châm xuất hiện một dấu vết không lớn, Bộ Khuyên nhẹ nhàng nặn ra. Máu từ đầu ngón tay nhanh chóng bị cây trâm hút mất.
Diệm Bân cũng không ngờ cô lại lấy máu mình. Ngón tay hơi nhói lên vì không có lòng phòng bị trước đó.
Bộ Khuyên giải đáp thắc mắc của hắn: “Nhận chủ đi, lúc đánh rơi có thể nhặt về.”
Lấy máu nhận chủ là hình thức quá quen thuộc. Không ngờ cây trâm này cũng có thể nhận chủ.
Bộ Khuyên cho mất cây trâm, vậy Thiên Linh đan chẳng còn tác dụng. Cô suy tính một chút: “Khi ngươi đến đây có ai làm khó dễ ngươi không?”
“Có nha... Nhị công chúa biến thái kia, còn có vị Thái tử ảo tưởng kia nữa.” Diệm Bân lập tức cáo trạng không có trở ngại tâm lý.
“Ngươi ghét ai hơn?”
“So với Thiên Hiệu Nan thì ta ghét tên Thái tử kia hơn.”
“Ổ...” Một tiếng này của Bộ Khuyên không rõ ý tứ.
Lúc này Thái tử và Thái tử phi đều nghe nói Thần quân đến rồi. Thái tử mắt cao hơn đầu miễn cưỡng mang thê tử đến chào hỏi.
Hắn mang khuôn mặt hết sức khó coi mà chào: “Thần quân, Thần hậu!” Chỉ vỏn vẹn có bốn chữ, hắn đang gọi tên bạn mình sao?
Bộ Khuyên ghé sát tai Diệm Bân: “Chọc hắn tức giận.”
Diệm Bân trừng mắt không hiểu.
“Chọc hắn tức giận, làm theo đi!” Bộ Khuyên không giải thích nhiều, chỉ dặn như thế.
Diệm Bân gật đầu, quay sang nhìn hai người vừa mới đến, hắng giọng đưa âm điệu cao hơn thường ngày: “Ôi, không phải Thái tử và Thái tử phi sao?”
Giọng điệu này làm Thiên Hiệu Cân có chút chán ghét.
“Thái tử và Thái tử phi có thể thấy ta sao?”
“Ý gì?” Ma xui quỷ khiến thế nào mà Thiên Hiệu Cân lại hỏi ra miệng.
Diệm Bân cười cười vô cùng gượng gạo: “Ta cứ tưởng ta tàng hình nên lúc nãy hai người không thấy. Bây giờ thấy rồi này, hay thật! Hay là vừa rồi Thái tử và Thái tử phi mắt mờ.”
Đấy chính là mỉa mai. Có ý gì thì nghe liền hiểu. Bây giờ Thiên Hiệu Cân lên tiếng chào chẳng khác nào lúc nãy hắn thấy mà làm lơ. Còn không chào thì Thần quân ngồi đây, mọi người sẽ nói hắn vô lễ.
“Ta đến để chào Thần quân!”
“Thì chào đi, ta cũng có nói gì đâu. Ta chỉ mách chàng người làm lơ ta thôi nha. Không có làm gì hết.” Khuôn mặt Diệm Bân bày ra đến vô tội.
Bộ Khuyên yên lặng quan sát lúc này mới lên tiếng: “Nàng là Thần hậu của Thần tộc, ngươi nói chuyện với trưởng bối kiểu này?”
Xét theo vai vế thì Thần quân ngang hàng với Thiên quân, tức là lớn hơn Thái tử một bậc. Thê tử của Thần quân chẳng phải cũng lớn hơn hắn một bậc sao? Nói chuyện kiểu gì...
Diệm Bân kiềm tay Bộ Khuyên lại, làm ra vẻ cầu xin: “Mong Thần quân đừng trách phạt, Thái tử chỉ là mắt kém nên mới không thấy thần thiếp.”
Bả vai Thái tử run run, bộ dáng của Diệm Bân triệt để chọc giận hắn. Tiện nhân này, cư nhiên dám nói hắn mắt kém.
Nhân lúc hắn đang tức giận, Bộ Khuyên lấy Thiên Linh đan từ không gian giấu lên trên người hắn. Kèm theo là một quyển sách màu xanh.
Lúc mất không chế con người thường không có lòng phòng bị, dễ mắc sai lầm.
Diệm Bân thấy nàng làm xong liền cất đi vẻ cợt nhã, khuôn mặt lại trở về trạng thái lạnh như băng. Giống như người vừa trêu chọc bọn họ không phải hắn.
Bộ Khuyên lười nói nhảm: “Thái tử nếu không có lòng chào hỏi thì đi cho, ta không rảnh để giả tạo cùng người.”
Thái tử phi bên cạnh vuốt lưng để hắn nguôi giận. Người ta đã hạ lệnh đuổi người, Thiên Hiệu Cân không thể vứt đi mặt, hắn bực dọc nói: “Cáo từ!”
Diệm Bân nghiêng cái đầu nhỏ thành quen: “Nàng tính làm gì vậy?”
“Vu oan giá họa!”
Bộ Khuyên trực tiếp đến không thể trực tiếp hơn.
“Hắn là Thái tử Thiên tộc, lấy Thiên Linh đan của chính mình làm gì?” Diệm Bân thực không hiểu.
“Thiên Linh đan không phải của người Thiên tộc, mà chỉ là của Thiên tộc.”
Diệm Bân: “...” Có khác gì sao?
Bộ Khuyên không đợi hắn hỏi mà nói tiếp: “Tức là nó không phải của một người nào cụ thể mà là của cả Thiên tộc. Thiên tộc truyền từ đời này qua đời khác, không thể lấy làm của riêng.”
“Nó có tác dụng gì đặc biệt à?”
“Có, có mới cần lấy!” Bộ Khuyên ra vẻ thần bí.
Quà đáp lễ khi hắn dám chọc đến người của cô. Còn Thiên Hiệu Nan, cứ để nam chính ngược đến đau tim đi.
Bộ Khuyên đảo mắt một chút, cô có thể thấy bóng dáng của nam chính đại nhân – Tư Hữu.
Là nam chính thì đương nhiên không tầm thường, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều lộ ra tiên khí. So một vòng thì hắn là đặc biệt nhất.
Trước đây nguyên chủ và nam chính có gặp qua nhưng chưa bao giờ chào hỏi tử tế. Hiện tại Bộ Khuyên cũng không muốn đi chào lắm. Nam chính càng không thể qua chào cô.
Trên tay nam chính là một cục trắng mềm như kẹo bông. Cái đuôi mềm mượt ngoe nguẩy không có quy luật.
Nam chính lịch kiếp về ẵm theo một tiểu hồ ly nhỏ xinh. Đây đích thị là nữ chính Hồ Nguyệt Sương. Hắn nâng nàng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Ai chạm đến nàng thì giống như chạm vào vảy ngược của hắn, đều ăn quả đắng.
Bởi vậy nữ phụ - Thiên Hiệu Nan tức đến đỏ mắt mà không làm được gì. Chỉ có thể ở phía sau ngấm ngầm hãm hại.
Nàng ta vì bận dán mắt lên nam chính nên từ lúc Bộ Khuyên xuất hiện vẫn không chú ý.
“Về thôi!” Bộ Khuyên đột nhiên lên tiếng.
Diệm Bân nghe lời nhanh chóng đứng dậy. Cùng lúc đó bên kia truyền ra tin tức bảo vật của Thiên tộc không thấy đâu nữa.
Lòng người hoang mang, à không, là lòng tiên hoang mang.
Trước khi rời đi Bộ Khuyên và Diệm Bân vẫn tốt tính cho kiểm tra một lượt. Không phát hiện dị thường nên có thể ra về.
Thiên quân chưa kịp đến chào hỏi thì người đã đi mất, còn phải đau đầu tìm kiếm bảo vật một lượt.
Chuyện sau đó diễn ra thế nào thì cứ chờ nghe sau. Ở nơi này cũng chẳng làm được gì.
Hôm nay Bộ Khuyên đến nơi này chỉ là muốn đổi không khí. Phải có chút ngột ngạt mới biết quý trọng cuộc sống tự do ở La An điện.
“Đi bằng gì bây giờ?” Diệm Bân cười tươi hỏi.
“Kiệu! Ngươi muốn đi bộ sao?” Bộ Khuyên chỉ vào cỗ kiệu đang được Thần nhân nâng về phía này.
“Ta tưởng nàng sẽ bế ta về.”
“Ngủ đi!” Ngủ rồi mơ cho đẹp. Bộ Khuyên cười một cái rồi bước lên kiệu. Diệm Bân làm mặt xấu nối gót theo sau.
Đám mây trôi có quy luật. Bóng dáng người Thần tộc biến mất trong trời chiều.