Tầm mắt nữ nhân nọ hướng đến cửa. Vẻ đẹp dịu dàng mềm mại. Đôi môi có màu của quả đào chín. Mái tóc đen dài được búi lên một nửa. Trên búi tóc là cây trâm tinh xảo làm bằng vàng.
Cánh tay nhỏ nhắn của nàng đưa lên mân mê khuôn mặt xinh đẹp. Môi hồng khẽ mở, bao nhiêu sự ngọt ngào lan tỏa trong không khí.
Bên cạnh nàng ta là bốn tỳ nữ khác, trông giống như con rối gỗ chỉ biết thở.
Tỳ nữ bẩm việc vẫn cúi đầu đứng đó, cẩn trọng cầm trên tay một dây roi dài.
Nữ nhân cao quý đứng lên, nàng tiếp nhận roi vào tay, khẽ huơ trên không trung vài cái. Tiếng xé gió vô cùng rõ ràng làm tỳ nữ hơi sợ hãi lùi lại.
Động tác nhỏ này của tỳ nữ lọt vào mắt nữ nhân kia.
Nàng ta cười một cái. Nhẹ nhàng vung roi lên rồi quất vào người tỳ nữ.
Bị ăn đau, tỳ nữ chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Cánh tay vừa bị quất truyền đến cơn đau tê dại. Gai trên chiếc roi kia vô cùng nhỏ nhưng cũng vô cùng đau.
Nữ nhân nọ một khi đã ra tay thì liền quất đến năm, sáu cái.
Tỳ nữ bị đánh đến miệng ứa máu lại không dám kêu la.
Bốn người còn lại mặt không đổi sắc yên lặng đứng. Nhìn cũng không thèm nhìn.
Nữ nhân hài lòng nhìn vết máu trên roi. Cảm thấy roi này không tồi. Đánh người rất êm tay.
Tỳ nữ cố lấy lại tiếng nói: “Nhị công chúa, Tứ công chúa đã được đưa đến cho người.”
Nữ nhân được gọi là Nhị công chúa cười hiền hòa vuốt ve đầu của tỳ nữ nọ. Sau đó liền ngọt ngào nói chuyện:
“Ngoan, bổn công chúa tặng người cây trâm này.” Nàng ta rút cây trâm vàng từ tóc của mình nhét vào tay tỳ nữ. “Tặng người đó! Phần thưởng cho người làm được việc.”
Tỳ nữ rùng mình một cái. Run run đưa hai tay nhận lấy cây trâm.
Nữ nhân đưa cây trâm ra, một đường đâm xuống, tỳ nữ không chịu nổi nữa mà la lên: “Đau... Xin Nhị công chúa tha mạng!” Nói rồi liền quỳ xuống một mạch.
Dường như cảm thấy bộ dáng này của tỳ nữ hợp mắt nên Thiên Hiệu Nan cười càng dịu dàng:
“Được rồi! Ta cũng không phải nữ nhân ác độc, ngươi sợ như vậy làm gì?”
Tỳ nữ gật đầu phụ họa. Chính mình cố gắng khắc chế run rẩy cúi đầu quỳ một bên.
Thiên Hiệu Nan hài lòng đưa cánh tay trắng nõn của mình cho một tỳ nữ khác cầm lấy. Bước đi uyển chuyển lại mềm mại, rõ ràng được giáo dưỡng rất tốt.
Người nằm ngoài cửa có bộ dáng vô cùng thảm. Khắp người đều là máu tươi.
Thiên Hiệu Nan đến gần, dịu dàng hỏi thăm: “Tứ muội muội có làm sao không?”
Trên mặt nàng ta toàn là lo lắng. Nếu không với khung cảnh này thì ai cũng nghĩ nàng ta thật sự đang hỏi thăm thân thiết giữ tỷ muội.
Người nằm trên đất chẳng có chút phản ứng. Chỉ nhìn đăm đăm vào một chỗ không xác định.
Vẻ mặt Thiên Hiệu Nan trở nên khó coi. Nàng ta đứng dậy vung roi. Tiếng “chát, chát” đánh thức các dây thần kinh cảm giác.
Thiên Hiệu Y vẫn không có bất kì động thái nào. Chỉ an tĩnh nằm để người ta đánh. Vết thương trở nên dày hơn, máu cũng theo từng đường roi quất xuống mà văng lên.
“Không phải ngày mai muội xuất giá sao? Để tỷ tỷ giúp muội xinh đẹp!” Thiên Hiệu Nan nói dứt lời liền đánh mạnh hơn.
Không còn đơn giản là những vết lằn. Thịt đều đi theo sợi dây gai quấn trên roi. Máu nhuộm đỏ một sợi dài, trên tay cầm vẫn dính tới.
Chỉ có gương mặt đó vẫn còn lành lặn. Vết thương đều là ở trên người. Tùy tiện thay một bộ y phục rườm rà liền không thấy nữa. Không ai biết Thiên Hiệu Y bị đánh qua. Đến lúc đó cứ đổ cho người Thần tộc là được.
Thiên Hiệu Nan cũng không tin muội muội của mình dám tố cáo nàng.
Thiên Hiệu Y có đôi mắt rất buồn, giống như cuộc đời của nàng vậy, vô cùng đáng buồn. Đôi môi khô khốc tái nhợt. Nhìn nàng lúc này vô cùng đáng thương.
Đánh đến khi mỏi tay, Thiên Hiệu Y mới đem roi vứt xuống đất với vẻ mặt ghét bỏ. Giống như người vừa có hành động tàn bạo không phải nàng ta vậy.
“Được rồi, mang Tứ công chúa về viện của nàng. Hôm nay Tứ công chúa vui đùa quá trớn, bị roi quất lên người. Các ngươi hầu hạ nàng cho tốt. Có chuyện gì xảy ra khiến ngày mai muội ấy xuất giá không thành, ta sẽ bẩm với Thiên hậu để người trách phạt các ngươi.” Thiên Hiệu Nan dặn dò, tuy lời nói mang tính đe dọa nhưng giọng điệu vô cùng mềm mại.
Có điều mấy tỳ nữ kia cũng không dám tin vào sự dịu dàng khác thường đó. Bọn họ đều cúi đầu làm việc của mình.
Hai tỳ nữ của Thiên Hiệu Y vội nâng người về. Khuôn mặt chỉ thiếu viết mỗi hai chữ “Sợ hãi”
Thiên Hiệu Nan nhìn ba bóng dáng đã khuất dần. Trong lòng cứ cảm thấy là lạ. Đáng tiếc nàng ta cũng không biết điểm kì lạ đó nằm ở đâu.
☸☸☸☸☸
Những đám mây màu hồng nhạt tựa như kẹo bông. Hoa đào, nhạc rượu, làn khói tiên. Muốn bao nhiêu xinh đẹp liền có bấy nhiêu.
Rõ ràng là mỹ cảnh. Đáng tiếc không phải ai cũng có tâm tình thưởng thức nó.
Hôm nay Tứ công chúa Thiên tộc sẽ xuất giá. Mặc dù nàng ấy không được yêu thương nhưng Thiên quân vẫn ra mặt tổ chức vô cùng lớn.
Người của Thiên tộc rất giống nhau. Đều rất sĩ diện.
Hôn lễ này chỉ mang tính chất giao thiệp. Cũng không thật sự vì vị Tứ công chúa kia.
Thiên Hiệu Y mặc y phục đỏ tươi ngồi ở phía sau. Trên đầu là chiếc khăn trùm thêu hoa mai.
Tục cưới của Thiên tộc cũng không có đội khăn hỉ. Mọi người đều thắc mắc lí do Tứ công chúa phải mang nó lên đầu.
Đáng tiếc cũng không có ai giải đáp thắc mắc này của bọn họ.
Nhị công chúa Thiên Hiệu Nan ngồi bên cạnh tân nương hỏi han vô cùng ân cần. Mọi người đều nhìn vào điểm này mà khen nàng dịu dàng tốt tính.
Đối với những lời khen ngợi này, Thiên Hiệu Nan chỉ cười nhẹ đáp lại, trong lòng nàng ta thì khinh thường muốn chết.
Thiên Hiệu Nan đến gần muội muội, qua khăn hỉ mà nói vào tai: “Muội muội hôm nay xuất giá rồi! Rảnh rỗi thì về chơi cùng tỷ tỷ nha. Nhị tỷ ở trong cung một mình rất cô tịch.”
Âm cuối của nàng ta kéo dài vô cùng êm tai.
Thiên Hiệu Y nhích người sang một bên, ý muốn tránh xa nàng ta. Mùi son phấn trên người nàng ta khiến cô rất muốn nôn.
Thiên Hiệu Y thế nhưng lại trả lời: “Vị tỷ tỷ như ngươi thật giống một con rắn, bên ngoài trơn bóng, bên trong hiểm độc.”
Thiên Hiệu Nan kinh ngạc nhìn qua. Đây là lần đầu tiên nàng ta dám nói chuyện với cô như vậy. Nghĩ mình xuất giá rồi liền thoát khỏi tay cô sao?
Thật ấu trĩ!
“Ha... Muội muội hôm nay nói chuyện thật vui tai. Lần sau khi trở về nhớ phải giữ được tâm thế này nha! Tỷ sẽ phụng bồi.” Thiên Hiệu Nan lấy tay che miệng cười tươi, bao nhiêu sự dịu dàng đều thể hiện một cách hoàn mỹ.
Thiên Hiệu Y tiếp tục không phản ứng.
Có một số người rất thích nói chuyện một mình. Tỉ như Thiên Hiệu Nan đây.
Nàng ta cứ ghé vào tai Thiên Hiệu Y nói vài câu nghe rất giả tạo. Nhìn bề ngoài là quan tâm nhưng có quan tâm thật không thì chỉ có cô ta biết.
Thiên quân sinh được mười hai hài tử, trong đó có bảy nam và năm nữ hài. Chỉ có Nhị công chúa và Thái tử được sinh ra từ bụng Thiên Hậu. Số còn lại đều từ bụng các Thiên phi.
Thiên Hiệu Y sinh ra từ bụng một tiểu tiên nhỏ bé bên cạnh Thiên Hậu.
Xuất phát điểm đã thấp hơn người ta mười bậc.
Đây chính là motip cũ rích của hậu cung. Tiểu tiên kia sau khi sinh hạ một nữ hài liền chết. Không biết là chết tự nhiên hay bị người ta giết.
Thiên quân đối với nữ nhi này không yêu thích. Nếu không nói giảm nói tránh thì chính ghét đó.
Mỗi vị hoàng tử, công chúa đều sống trong cung nguy nga lộng lẫy.
Thiên Hiệu Y thì sống rất khổ sở. Bản thân là một công chúa mà chỉ được sống trong cái viện hoang vắng. Không thể tu luyện lại còn bị người khác ghét bỏ. Tỷ muội, huynh đệ đều đối với nàng rất lạnh nhạt. Chỉ có Thiên Hiệu Nan đến viện của nàng.
Có điều nàng ta cũng không mang ý tốt.
Tất cả khách nhân đều đến đông đủ. Thiên Hiệu Y bị đẩy ra trước. Khăn hỉ trên đầu mém tí rơi xuống. May mà nàng nhanh tay giữ lại.
Thiên quân nhìn nàng với vẻ mặt hiền từ lại uy nghiêm, chỉ là sâu trong đôi mắt là sự ghét bỏ khó có thể che giấu. Ông lên tiếng nói lý do ngày hôm nay:
“Hoan nghênh chư vị đã đến Thiên cung. Hôm nay là ngày thành hôn giữa nhi nữ với Thần Vĩ thượng thần. Lần trước thượng thần vì gia cố phong ấn mà bị Thần Hỏa thiêu. Thiên tộc ta rất buồn vì điều này nên mới đưa con gái mình sang đó nhằm an ủi phần nào. Ngài ấy rất lâu rồi chưa có thê tử và một đứa con cho Thần tộc. Thiên tộc ta không thể nhìn nổi.”
Những tiên nhân ngồi ở dưới gật đầu phụ họa.
Sau khi lượt bỏ qua loa vài nghi thức. Thiên Hiệu Y bị đẩy đến trung tâm Thiên điện. Chính xác là bị xô đẩy, nàng giống tờ giấy mặc người giày vò.
Phù Ngưng cùng mười lăm Thần nhân cưỡi mây lành tới.
Mọi người đều lục tục đứng dậy tiếp đón. Phù Nhưng một thân trắng thuần, tuy đơn giản nhưng vô cùng có khí chất. Hắn đi đến hành lễ với Thiên quân và Thiên hậu.
Dáng vẻ của hắn không có phục tùng, chỉ có giữ lễ nghi tối thiểu.
Những Thần nhân khác cũng tương tự quỳ một chân cúi đầu.
Thiên quân hồ hởi nâng hắn đứng dậy nói: “Được rồi, Phù Ngưng đại nhân không cần quá khách sáo.”
Một tiếng đại nhân này rõ ràng là mỉa mai. Phù Ngưng mặt không đổi sắc nói vào trọng tâm:
“Thiên quân! Hôm nay Phù Ngưng thay Thần quân đến mang Tứ công chúa về La An điện. Thần quân dưỡng thương nên không thể di chuyển. Thần chỉ có thể tự mình quyết định.”
Thiên quân vẫn cười hữu hảo nói không sao. Đối với ông Thần Vĩ đến cũng được, không đến cũng được. Mục đích của ông chỉ là muốn xoa dịu mọi người và làm tăng thêm danh tiếng cho Thiên tộc.