Sau đó là tiếng cãi nhau ầm ĩ, xen lẫn vài câu chửi rủa.
Lâm Vong vốn dĩ muốn trốn trong ổ nén giận, bây giờ bị đánh thức càng bực mình hơn, đau đầu, thình thịch thình thịch, gân xanh giật giật. Lâm Vong sa sầm mặt bước xuống đất, sau đó đi thẳng đến cánh cửa, dựng cửa sổ lên, thấy một đám người vây tụ tập cách đó không xa, lúc này cậu lộ nửa bả vai ra bên ngoài, may mà lực chú ý của mọi người đều dồn cả vào chỗ cãi nhau, không ai chú ý đến Lâm Vong.
Hít khở khí trời trong lành bên ngoài cũng khiến Lâm Vong hơi hòa hoãn lại, nhất thời phát hiện cử động của mình không đúng lắm, liền vội vàng đóng cửa sổ, cầm bộ y phục hôm qua cởi ra để trên bàn, bây giờ đang là mùa hè, y phục sớm đã khô, chỉ vì lúc đó quăng bừa nên nhăn nhúm hết cả, Lâm Vong khoác lên người, toàn thân đều thấy khó chịu.
Hôm nay cậu muốn đi mua thêm y phục, chỉ có một bộ thì không tắm rửa được, hôm qua đến mấy đồng tiền rau cậu cũng không nỡ mua, hôm nay phải mua y phục, dù y phục là đồ dùng thiết yếu nhưng trong bụng cậu vẫn không thoải mái. Đương nhiên, buôn bán thì vẫn phải tiếp tục, cùng lắm là hôm nay lại mua thùng gỗ và táo, chỉ có điều cậu vẫn không muốn mở hầu bao, cậu nghĩ quan trọng là có thể kiếm tiền, không nên đắn đo vì một bộ y phục làm gì, kể cả không mua đi nữa, tiết kiệm được mấy chục tiễn, cũng chẳng qua được mấy ngày.
“Mới sáng sớm, có để cho người ta ngủ không vậy?”. Lâm Vong ở trong phòng lớn tiếng mắng vài câu, mắng xong như thể phun ra một ngụm trọc khí, cảm thấy rất sảng khoái.
Lâm Vong kéo mạnh cửa, thoáng chốc, người đứng ngoài xem ẩu đả đều đồng loạt quay lại, chuyển sang nhìn cậu, ánh mắt có chút quái dị.
“Sao vậy?”. Lâm Vong theo bản năng nhìn y phục của mình, thấy áo mũ chỉnh tề, không có chỗ nào không ổn.
Nhà Vương Lực bên cạnh đang nhìn cậu, Lâm Vong chẳng hiểu ra sao, cũng nhìn lại đối phương, hỏi: “Nhà Vương Lực, ngươi nhìn ta làm gì?”.
Nhà Vương Lực chỉ vào đám đông ầm ĩ trước mặt, âm dương quái khí cười một tiếng: “Dáng vẻ xinh đẹp quả nhiên được ưa thích, đằng trước có người ra mặt vì ngươi kìa!”.
“Hả?”. Lâm Vong nghe cậu ta nói xong, càng nghĩ không ra, cậu ở thế giới này, đến một người quen cũng không có, ai sẽ vì cậu ra mặt đây, hơn nữa ra mặt vì việc gì?
Cậu đang định hỏi lại cẩn thận lời của nhà Vương Lực, lúc này, đám người tự động tản ra, một đứa trẻ mới lớn đi ra, đứa trẻ ăn mặc hơi rách rưới, ôm trong ngực một cái thùng gỗ, đó chẳng phải cái thùng Lâm Vong bị mất sao.
Lâm Vong vừa mừng vừa sợ, không nhịn được hô một câu: “Thùng của ta!”.
Đứa trẻ ôm thùng lúc này cũng nhìn thấy Lâm Vong, vẻ mặt hung thần ác sát ban đầu lập tức chuyển thành mỉm cười, nó chạy hai bước nhỏ đã đến trước mặt Lâm Vong: “Hôm qua cảm ơn vì đã cứu ta, đây là thùng của ngươi, bên trong còn có táo nữa”.
Nam hài nói chuyện chính là đứa trẻ suýt chết đuối Lâm Vong cứu hôm qua.
Lâm Vong có loại cảm giác vui vẻ vì mất đi tìm lại được, cậu nhếch miệng nhìn thùng gỗ mà cười, thấy đối phương đưa qua, Lâm Vong nhận lấy, nặng trịch, bên trong đựng táo. Lâm Vong mất không chỉ có một cái thùng gỗ, hôm qua cậu mua những ba cái thùng, nam hài hất cằm, thì ra còn có mấy đứa trẻ choai choai nữa, lúc này cũng nâng cái hai cái thùng gỗ lên cho cậu xem.
Hôm qua Lâm Vong cứu đứa trẻ kia lên bờ, vì tình cảnh lúc đó có chút hỗn loạn, thế nên cậu không nhìn kỹ mặt mũi đứa trẻ, hôm nay thấy nó thay mình tìm táo và thùng gỗ, liền không nhịn được nhìn kỹ nó mấy lần, đứa trẻ này tương đối cường tráng, trời sinh bộ dạng vô lại không sợ trời không sợ đất, nhưng có thể là vì nó giúp Lâm Vong tìm lại thùng gỗ và táo, nên Lâm Vong thấy nó như vậy lại không ghét.
“Vậy rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”.
Đứa trẻ kia mắt không lớn, vừa cười rộ lên liền híp thành một đường chỉ: “Hôm qua ngươi cứu ta lên, còn chưa kịp cảm ơn ngươi đã bỏ đi rồi, sau đó nghe huynh đệ của ta nói, trong lúc ngươi cứu ta thì bị trộm đồ, ta liền đi giúp ngươi dò la, có người nói thấy Chu Kiều lén lút ôm về nhà thứ gì đó ở bờ sông, sáng sớm hôm nay ta đến tìm hắn ta, ta mới nói một câu mà hắn đã chột dạ, hừ, tay chân hắn không sạch sẽ, sau này ngươi phải cẩn thận một chút”.
Lúc nó nói nửa câu sau, cố ý chậm rãi lớn tiếng nhả từng từ một, không chỉ Lâm Vong mà người xung quanh đều nghe thấy, có người không rõ chuyện ngày hôm qua, bây giờ cũng sáng tỏ, nhất thời đều quay đầu nhìn Chu Kiều, ánh mắt lộ rõ vẻ đề phòng, thỉnh thoảng xen lẫn một số lời thầm thì, công khai cho hắn là kẻ trộm.
Lâm Vong vốn dĩ không biết Chu Kiều là nhà nào, nhìn theo ánh mắt nam hài, chỉ thấy có một nhà đang hé cửa chợt đóng sầm lại, giờ thì biết rồi, trong lòng rất tức giận, nghĩ may nhờ có đứa trẻ này biết ơn báo đáp, nếu không cậu cũng không biết mình và tên trộm lại ở gần nhau như vậy, từ nay trở đi Lâm Vong phải đề phòng hắn ta.
Nam hài kia thu lại tầm mắt rồi nói tiếp: “Hắn ta đúng là thất đức, trộm táo của ngươi, đêm đó ăn một quả, trên mặt đất vứt đầy hạt táo, liền bị ta trông thấy”.
Lâm Vong nghe vậy, cúi đầu nhìn vào trong thùng, vì hôm qua mua tiết kiệm, nên cậu nhất rất rõ là có sáu quả, bây giờ nhìn lại, chỉ còn có năm.
Lâm Vong biết làm thế nào, cậu cũng chỉ có thể ôm thùng thở dài, nam hài thấy cậu như vậy, mặt lộ vẻ đắc ý, lại nói: “Tuy hắn ăn một quả táo của ngươi, nhưng ta lấy hai viên bánh trôi từ nhà hắn về, coi như là nhà hắn bồi thường”.
Nam hài nói xong, lại hất cằm, thoáng cái, một đứa trẻ đang bưng trong tay hai viên bánh trôi chẳng ra hình thù gì, cũng không biết làm từ thứ gì, nhưng nhìn bên ngoài đã thấy không ngon.
Nam hài cầm bánh trôi từ tay đứa trẻ bên cạnh chuyển sang, đưa lên trước mặt Lâm Vong nói: “Nhà hắn mới làm sáng nay, nhân lúc còn nóng mau ăn đi, thứ này nguội ăn không ngon”.
Lâm Vong không mắc bệnh sạch sẽ, nhưng cậu không dễ ăn đồ người lạ đưa cho, có điều nam hài trước mặt lộ vẻ mong chờ, nhất thời cậu cũng không biết phải từ chối thế nào.
“Ăn đi ăn đi, ngươi hẳn là chưa ăn sáng mà”.
Lâm Vong thấy xung quanh còn không ít người tụ tập xem kịch vui, liền bảo: “Chúng ta đừng ở đây chặn đường người khác, cảm ơn ngươi đã giúp ta tìm lại thùng, vào nhà ngồi một lát đi”.
Nam hài kia nghe vậy, vui vẻ gật đầu, Lâm Vong quay người, đứa trẻ liền đi theo cậu, đằng sau nó còn vài đứa trẻ khác, tất cả đều theo vào nhà.
Trong nhà Lâm Vong chỉ có một cái ghế dài, không đủ cho bọn chúng ngồi, chỉ có thể mở miệng bảo chúng nó cứ tùy tiện, nam hài kia cũng không khách khí, một mình một người ngồi trên ghế dài.
Nam hài còn muốn đưa bánh trôi trong tay cho Lâm Vong, nói: “Ngươi ăn đi”.
Lâm Vong lắc đầu: “Ta không đói, sáng sớm các ngươi đã tới đây, chắc cũng chưa ăn sáng đi, để cho các ngươi ăn”.
Nam hài cố mời thêm mấy lần, về sau cũng thực sự đói bụng, liền thuận thế nhận lấy, đồng thời tách bánh trôi, chia cho mỗi người một miếng.
Mấy đứa trẻ từng miếng từng miếng ăn bánh trôi, tiếng chẹp chẹp vang lên, Lâm Vong đứng một lúc, sau đó đột nhiên nói: “Ta rót cho các ngươi chút nước”.
Lâm Vong xuống bếp, lúc đó cậu chỉ mua đủ bát đĩa cho mình dùng, vì vậy chỉ có hai cái bát, Lâm Vong lấy một cái ra rót nước, sau đó bưng ra nói: “Chỗ ta thiếu bát, các ngươi thay phiên nhau uống, uống xong ta lại rót nữa”.
Nam hài kia ăn một miếng to, đúng lúc hơi bị nghẹn, nó không khách khí nhận ngay lấy cái bát, một hơi tu cạn sạch, uống xong nó chép miệng, nhìn Lâm Vong nói: “Đây là nước ngươi mua về à?”.
Lâm Vong gật đầu.
Nam hài cầm bát trả lại Lâm Vong: “Không cần rót cho bọn ta nữa, bọn ta uống nước giếng là được rồi”.
Lâm Vong nhớ tới lời Vương Lực cách vách từng nói, hỏi: “Không phải nước giếng vừa mặn vừa đắng, uống vào dễ sinh bệnh sao?”.
Những đứa trẻ khác cười rộ lên, nam hài kia vỗ ngực: “Thân thể chúng ta vẫn khỏe”.
Lâm Vong lại quan sát bọn chúng lần nữa, thấy mấy đứa trẻ này ăn mặc rách rưới lôi thôi, ngôn hành cử chỉ không quy củ, không hề giống một đứa trẻ con, ngược lại còn trông như đã quen lăn lộn trong xã hội, đây không phải trẻ con đang bắt chước người lớn có thể giả vờ được, vì vậy cậu liền hỏi: “Nhà các ngươi ở đâu? Hôm qua ngươi chết đuối, không sao chứ? Đã mời lang trung chưa?”.
Mấy đứa trẻ lại vô tư cười rộ, nam hài kia cũng cười: “Sao có thể yếu ớt như vậy? Chẳng qua là uống mấy ngụm nước, làm gì mà phải mời lang trung chứ? Bình thường ta bơi tốt lắm, hôm qua chẳng hiểu thế nào bắp chân lại bị chuột rút”.
Lâm Vong gật đầu, thuận miệng nói: “Dưới đáy nước có thể hơi lạnh, về sau phải chú ý một chút”.
Nam hài toét miệng cười.
Lâm Vong lại hỏi lần nữa: “Các ngươi ở đâu? Ta chưa từng nhìn thấy các ngươi ở ngõ Dương Nhữ này, sao lại đến đây bơi?”.
“Bọn ta ở trong viện Dưỡng Tế đầu sông bên kia, hôm qua nhảy xuống sông bơi, cứ như vậy bơi đến nơi này”.
Viện Dưỡng Tế? Sau khi ghe cái từ này lòng Lâm Vong nảy lên một cái, nếu nam hài nói về nhà của mình, chắc chắn sẽ không dùng cách nói này, nghe tên tựa như là một tổ chức, có thể nào giống như cô nhi viện ở hiện đại, thu nhận trẻ mồ côi không?
Lâm Vong chẳng thể nào mở miệng hỏi, nghĩ một lát rồi bóng gió nói: “Điều kiện ở đó thế nào?”.
Nam hài nhún nhún vai: “Có thể thế nào chứ, chỉ có khoảng mười phòng, mà có hơn hai trăm người ở, bình thường có người mới tới chiếm chỗ, thức ăn phân phát cơ bản không đủ ăn, có người tìm việc làm để lấp đầy bụng, có người bị nuôi thành lười biếng, không muốn làm việc, liền đi ra ngoài ăn xin, xin không được thì cướp, cướp không được thì chịu đói, vậy đấy”
Lâm Vong trong lòng kinh hãi: “Vậy các ngươi…”.
Nam hài dứ dứ nắm đấm: “Ban đầu có người ức hiếp bọn ta nhỏ tuổi, cướp thức ăn và chỗ ở của bọn ta, về sau bị bọn ta hạ gục, bây giờ toàn bộ viện Dưỡng Tế không ai dám ức hiếp bọn ta nữa”.
Lâm Vong gật đầu, nghĩ rằng nơi đó có lẽ do quan phủ mở ra để thu nhận những kẻ bần cùng.
Lâm Vong lại không tìm được đề tài lần nữa, lát sau liền hỏi: “Ngươi giúp ta tìm lại thùng gỗ và táo, ta còn chưa biết tên ngươi nhỉ”.
Nam hài kia nghe Lâm Vong hỏi tên mình, mắt sáng ngời, hơi kích động đáp: “Ta tên là Ngô Đại, tiểu ca, còn ngươi?”.
Theo lý mà nói, người bình thường không nên tùy tiện hỏi tên của tiểu ca, nhưng Ngô Đại không hiểu quy củ liền hỏi.
“Ta là Lâm Vong”. Lâm Vong nhất thời cũng nghĩ đến chuyện này, nhưng cảm thấy đối phương đã giúp mình tìm đồ bị mất về, nói cho một cái tên cũng không làm sao.
Nam hài lẩm bẩm tên Lâm Vong mấy lần, sau đó khen: “Gọi lên thật thuận miệng”.