• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi tối, Cố Tử Thanh, Trầm phu nhân, Trầm Nguyên ngồi ở phòng ăn chờ hạ nhân mang đồ ăn trình lên, Trầm Tguyên là người nôn nóng ầm ĩ, nguyên bản đêm nay định cùng hồ bằng cẩu hữu đi ra ngoài đi chơi, hiện giờ phải ở lại, không phải nói hắn muốn xem trận tỷ thí này, kỳ thật hắn là muốn xem “Nước tường vi” cửu cửu nói, thứ này trên phố còn chưa có, nếu mình có thể có mấy bình, cũng có thể ở trước mặt bằng hữu để cho bọn họ mở mang tầm mắt.

Chỉ chốc lát, có hạ nhân mang thực hạp tiến vào, theo thứ tự dọn tốt, Trầm phu nhân theo bản năng nhìn về phía thực hạp chứa hai món ăn của Cố phủ, liếc mắt một cái thấy trong đó một cái là măng, chân mày không tự giác nhíu lại, đem tầm mắt quay lại món ăn của trù lang mình làm, thấy trong đó có một đĩa trắng noãn dương thiềm ký (thịt đầu dê), liền giãn ra cặp chân mày lá liễu.

Phía sau có người cứng nhắc cầm khăn thay ba người rửa tay, sau đó lại bưng tới chén trà, ba người nhấp miệng trà, phun vào chậu để một bên để súc miệng, trước khi ăn dùng trà súc miệng là quy củ thông thường của thế gia, Cố Tử Thanh ngày thường không làm như vậy, hiện nay tỷ tỷ hắn đến, việc này giống như đại sự, Cố Tử Thanh không thể thiếu quy củ trước mặt nàng được.

Sau khi thu thập ổn thõa, ba người liền đồng loạt nhìn về phía trên bàn, Trầm phu nhân cười nói: “Nhìn xem bộ dáng, đều là chọc người thèm nhỏ dãi đi, không biết tư vị như thế nào đây, nếu Tử Thanh đối với trù lang nhà mình tin tưởng vậy, tránh để cho món ăn của trù lang ta bị áp trụ xuống, trước nếm thử chút tay nghề trù lang quý phủ ta đi.”

Cố Tử Thanh gật đầu, hắn thấy Lâm Vong làm hai món ăn mà trong đó một món là măng, liền biết đối phương hiểu được ý tứ của mình, trong lòng thập phần vừa lòng.

Trầm phu nhân phân phó nói: “Chia thức ăn đi.”

Vừa dứt lời, Đào Hoa phía sau nàng liền tiến lên chia thức ăn, đĩa của người thứ nhất có hình dáng mắt voi, bề ngoài ruột được nướng lên màu vàng óng ánh, ánh sáng diễm lệ, mùi xộc lên mũi.

Ba người cầm đũa lên, ăn một ngụm, hơi hơi gật đầu, Trầm phu nhân buông đũa, dùng khăn lau miệng, nhìn về phía hai người đứng ở một bên nói: “Này là món ai làm? Nói một chút đi.”

Hai người kia chính là trù lang Trầm phu nhân mang đến, một người trong đó tiến lên nói: “Hồi phu nhân, Nhị gia, công tử, chích kim tràng (ruột nướng vàng) này là ta làm, ruột này đầu tiên là dùng giấm chua chà rửa, về sau đem ruột cuộn lại, lại thay giấm chua rồi thêm hành thái chà rửa tiếp, đây chính là mùi vị khác lạ, lúc sau lại rưới ra nước thịt dê, khi nướng quét lòng đỏ trứng lên, lúc này mới có màu vàng sáng óng ánh.”

Trầm phu nhân cười gật đầu, lúc sau món thứ hai lại là do hắn làm, chờ ba người nếm qua xong, trù lang kia mở miệng nói: “Này gọi là hoàng tước bao, là đem hoàng tước rút xương, vi cá với hành, tiêu, muối băm nhuyễn, nhét vào trong bụng, lại lấy lá gói lại thành dạng cuộn dài, cho vào lồng hấp, sau khi chín thì đổ dầu nóng lên, bên ngoài bày mì sợi, bên trong là món ăn quý và lạ dân dã.”

Cố Tử Thanh lại vào Nam ra Bắc, luôn phải đi xã giao, có món gì chưa ăn qua, như món hoàng tước bao này cũng như vậy, nhưng hạ nhân bên người hắn chưa từng nghe qua món ăn này, trùng hợp quý phủ có nuôi mấy con hoàng tước, tinh tế đáng yêu, âm thanh dễ nghe, những người này không hiểu biết gì, chỉ nghe nói qua cách thực hiện tàn nhẫn như vậy, đều có chút không thoải mái, Trầm phu nhân lại tán thưởng gật đầu: “Thịt bên trong quả nhiên thực non mịn.”

Trù lang này nói xong giới thiệu liền thối lui qua một bên, sau đó đổi cho một người khác giới thiệu món chính mình làm, hắn làm hai món riêng biệt là bao tử chim cút rán cùng dương thiềm ký, có thể nhìn ra Trầm phu nhân cực thích ăn thịt dê, đem một chén nhỏ dương thiềm ký đều uống sạch, Lâm Vong nhớ rõ Cố Tử Thanh nói hắn không thích ăn thịt dê, hai tỷ đệ này khẩu vị thật đúng là khác xa nhau.

Trầm phu nhân chỉ vào dương thiềm ký cười nói: “Ta cũng nếm qua dương thiềm ký bên ngoài, phần nhiều là màu đỏ, dùng tương bôi lên, căn bản thường không nếm ra vị thịt dê, Tống trù lang của ta làm dương thiềm ký lại ra nguyên vị, nước canh trắng trong, nhìn thấy liền biết ngon miệng, thịt dê bên trong chỉ lấy phần thịt má, còn lại thì không phải, loại dương thiềm ký này thực tươi ngon.”

Mấy người Tiểu Chiêu nghe nói dương thiềm ký này lấy thịt má dê làm thành, một trận đau thịt, nhìn chằm chằm đĩa thịt trắng cùng nước canh kia.

Nhấm nháp xong món ăn của trù lang nhà Trầm phu nhân, sau đó liền đổi đến Lâm Vong, người phía trước có hoàng tước, chim cút, dương thiềm ký đối lập, hai món của Lâm Vong lại có vẻ quá giản dị.

Lâm Vong tự nhiên cũng bị gọi vào phòng ăn, vẫn cúi đầu đứng ở phía sau Cố Tử Thanh, đang nghe hai trù lang kia giới thiệu món ăn, xét đến thiên tính đầu bếp, hắn đã sớm tâm ngứa đến lợi hại, nghĩ muốn ngẩng đầu nhìn xem, nhưng ngại quy củ nên chịu đựng, thành thành thật thật cúi đầu không loạn ngắm. Lại nghe thấy Trầm phu nhân âm thanh thanh thúy nói chuyện, như chuông đồng vậy, Lâm Vong đã muốn hơn một năm không nhìn qua nữ nhân, lúc trước vừa tới Ngu thành, thấy trên người đi trên đường đều ăn mặc loè loẹt, còn tưởng rằng là nữ nhân, sau mới biết được nữ nhân rất quý giá, không dễ dàng xuất đầu lộ diện, này bất quá là ca nhi lớn lên bộ dạng giống nữ thôi.

Lúc Lâm Vong xuất thần, Tiểu Hoa ca nhi đã thay ba người bày đồ ăn, Trầm phu nhân gắp khối măng, chỉ cắn một ngụm liền gác đũa, trên mặt mang cười nhưng trong mắt tràn đầy khinh thường, Cố Tử Thanh là người tinh tế, chỉ liếc mắt một cái liền biết tỷ tỷ mình nghĩ như thế nào, trong lòng không khỏi có chút không vui.

Cố Tử Thanh mở miệng hỏi: “Món ăn này của ngươi gọi là gì?”

Lâm Vong nghe vậy tiến lên từng bước, trả lời: “Món này gọi là măng vong ưu.”

“Nhưng thật ra nghe tên lại hay.” Trầm phu nhân còn lời chưa nói ra, nhưng ngữ khí rõ ràng tỏ vẻ món ăn này chỉ có cái tên là dễ nghe.

Phần kim châm danh xưng vong ưu thảo, nên nó mới có tên này.

Cố Tử Thanh lại nhìn cái đĩa đựng măng không tiếng động nở nụ cười, hắn gắp một khối, lại ăn một miếng kim châm, như cũ không nói gì, biểu tình lại thập phần vừa lòng, mặt mày đều giãn nở ra, đó là vì vừa rồi ăn qua bốn món kia đều mặt không chút thay đổi, mọi người thấy thế còn nghĩ hắn vừa lòng món ăn Lâm Vong làm, không biết hắn càng vừa lòng với phản ứng của Lâm Vong hơn.

Hiểu được tiến lùi sắc sảo, hiểu được mặc dù thắng tỷ thí, đối với hắn cũng không có ích lợi gì, mặc dù xuất thân cửa nhỏ nhà nghèo, nhưng hôm nay gặp Nguyên soái phu nhân, lại là cùng thân tỷ tỷ thí, một chút cũng không luống cuống, quy củ, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Lúc này, Lâm Vong hơi hơi giương mắt nhìn Trầm phu nhân, sau đó rất nhanh thu hồi tầm mắt, trong lòng có chút kinh diễm, vô luận người ta ngang ngược thế nào, chỉ có thể nói nàng thành công trở thành Nguyên soái phu nhân, lại trách không được Trầm Nguyên có bộ dạng tuấn tú phi phàm, Trầm Nguyên kia có sáu thành giống Trầm phu nhân.

Lâm Vong trong nháy mắt ngẩng mặt kia, Trầm Nguyên cũng đang nhìn lại đây, mặc dù vội vã thoáng nhìn, hắn lại cảm thấy được người này nhìn thực quen mắt, lập tức ngừng đũa, vẻ mặt nghi vấn đánh giá Lâm Vong, sau đó lầm bầm lầu bầu: “Người này thật quen mặt.”

Cố Tử Thanh nghe thấy Trầm Nguyên thì thào tự nói, vô luận xuất phát từ nguyên nhân gì, hắn cũng không muốn cho Trầm Nguyên nhận ra Lâm Vong, vì thế mở miệng nói: “Ta thích ăn măng, nói đúng hơn món này thực hợp khẩu vị của ta, tiếp theo gọi là gì?”

Tiểu Hoa ca nhi cùng Đào Hoa theo thứ tự thay ba người chia thức ăn, nhất thời một cỗ mùi hương ngọt ngào bay tới, ba người ăn một ngụm, lần này Trầm phu nhân ánh mắt cũng theo đó sáng lên, sau đó hỏi: “Trong này có hoa quế?”

“Phu nhân anh minh, món ăn này là nước mật củ sen hoa quế, gạo nếp cùng củ sen thêm đường, táo đỏ chưng cùng, gạo nếp chím thấm vị và mùi thơm ngát của củ sen, bên ngoài lại rưới thêm nước mật cùng hoa quế.”

Trầm phu nhân gật đầu, ăn một khối, nói: “Cáo măng vong ưu kia của ngươi thật bình thường, cô phụ cái tên của nó, nhưng củ sen này ta thực thích.”

Lời của nàng vừa ra khỏi miệng, mọi người đã biết tỷ thí là Lâm Vong thua, Lâm Vong không giận, cũng không có vẻ không cam lòng, như cũ hơi hơi cúi đầu nghe chủ tử nói chuyện.

Trầm phu nhân đắc ý nhìn về phía Cố Tử Thanh, nói: “Như thế nào, trù lang ta mang từ kinh thành đến không đồng đẳng cấp đi? Ngươi chịu thua chưa?”

Cố Tử Thanh biểu tình thực nhạt, nhìn thoáng qua tỷ tỷ, gật đầu, nhẹ giọng nói: “Nguyện cược chịu thua.”

Trầm phu nhân nhất thời cười khanh khách lên, Cố Tử Thanh nghiêng đầu hướng Tiểu Hoa ca nhi nói: “Đi bảo Ngô Ưu nơi đó đem nước tường vi mang đến.”

Tiểu Hoa ca nhi xác nhận, cái này ra nhà ăn, trải qua lâm vong bên người đích thời điểm, thuận thế nhìn hắn một cái.

Người bên cạnh Cố Tử Thanh thấy Lâm Vong thua tỷ thí không hề phục, có người nén giận, có may mắn khi người gặp họa, cũng có người thay Lâm Vong lo lắng, Tiểu Chiêu vẫn luôn nhìn Lâm Vong, biểu tình ảo não.

Lâm Vong vẫn duy trì vẻ mặt tươi cười thản nhiên, trời biết mặt hắn đều nhanh cương rớt.

Chỉ chốc lát, Tiểu Hoa ca nhi hai tay đang cầm một cái hộp gỗ tinh xảo tiến vào, người trong phòng ăn đều hướng đến chỗ kia nhìn lại, Tiểu Hoa ca nhi đầu tiên là đi đến bên người Cố Tử Thanh, được hắn ra hiệu xong, lại đi đến trước mặt Trầm phu nhân, hai tay đem hộp gỗ kia dâng lên.

Trầm Nguyên ngưỡng cổ nhìn qua: “Mẫu thân, mau mở ra nhìn xem.”

Trầm phu nhân sủng nịnh nhìn Trầm Nguyên: “Ngươi đứa nhỏ này.”

Nàng tiếp nhận hộp, nhẹ đẩy ra móc cài bằng đồng vàng phía trên, bên trong là vải lót màu hoa lan tử la, ở bên trong đặt một chai tinh xảo khéo léo màu hồng nhạt, đúng là bình ngọc lưu ly bán trong suốt.

Ngọc lưu ly này vốn là vật trân quý, hiện giờ chỉ dùng làm chai đựng nước tường vi, ở Trầm phu nhân thấy thế nhịn không được nhẹ nhàng hít hít mũi, Trầm phu nhân sau khi ngửi thấy càng thêm đắc ý, lúc này lấy chai ra, ghé vào trước mũi ngửi thử: “Quả nhiên hương khí tập (đánh úp, ý chỉ hương thơm vượt tưởng tượng) nhân.”

Trầm Nguyên nhìn cái chai kia, hắn cũng không hiểu được bình nước tường vi này cụ thể giá trị bao nhiêu tiễn, thầm nghĩ nếu mình xin cữu cữu mấy bình, hắn hẳn sẽ đưa đi.

Cố Tử Thanh lại nói: “Nước tường vi này hương thơm lâu dài, bôi lên áo mười ngày vẫn còn lưu hương thơm.”

Trầm phu nhân trong mắt vui vẻ, cười khẽ đem bình ngọc lưu ly đặt lại vào hộp gỗ, đưa cho Đào Hoa đứng bên cạnh, Đào Hoa thấy nước tường vi quý trọng như vậy, hai tay tiếp nhận sau đó gắt gao cầm chặt.

Lâm Vong ở một bên nghe xong lại cảm thấy được có chút khoa trương, đây chính là nước hoa ở hiện đại thôi, cũng không thể giữ lại mùi hương đến mười ngày được.

Trầm phu nhân nhất thời cao hứng, liền thấy Lâm Vong cũng thuận mắt, còn nói: “Thủ nghệ của ngươi mặc dù so ra kém trù lang ở kinh thành, nhưng cũng không tồi, khó được có thể hợp khẩu đệ đệ ta, Thược Dược, thưởng.”

Thược dược là hạ nhân nhất đẳng bên cạnh Trầm phu nhân, hắn nghe vậy chậm rãi đi đến bên cạnh Lâm Vong, thưởng cho hắn một cái hà bao nhỏ, hà bao chỉ dùng để đựng tiền thưởng, Lâm Vong cũng không vội vã tiếp nhận, mà là hai tay tiếp nhận, xoay người phúc lợi tạ ơn.

Cố Tử Thanh cũng nói chút trường hợp, để cho Tiểu Hoa ca nhi mang phần thưởng đưa cho hai trù lang của Trầm phu nhân.

Lúc này Lâm Vong nhịn không được nghĩ, Cố Tử Thanh không chỉ thua bình nước tường vi, còn phải thưởng cho hai người, mà Trầm phu nhân chỉ tốn một phần tiền thưởng, Cố Tử Thanh đúng là lỗ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK