Những hài tử kia rời đi đã được hai ngày, Lâm Vong vừa nghĩ tới bọn họ mới hơn mười tuổi, lại phải đi đến nơi xa như vậy, còn qua đêm ở ngoài, nhất thời cảm thấy không đành lòng, lại sợ bọn họ gặp chuyện không may, ít nhiều cũng có chút hoài nghi quyết định của chính mình có hay không đúng đắn.
“Bọn họ, sẽ không sao chứ?” Lâm Vong đẩy xe, không yên lòng hỏi.
Ngô Đại lơ đểnh, khẩu khí rất nhẹ nhàng: “Chúng ta đi bao nhiêu lần, cũng không có việc gì, Nam thành có không ít phú hộ, bọn họ cũng không muốn đi chiếm chút tiện nghi đâu.”
Lâm Vong nghe hắn nói như thế, trong lòng cũng cảm thấy an tâm hơn, hai người lại tùy ý nói những chuyện khác, Ngô Đại ấp a ấp úng, một hồi nói đông, một hồi nói tây, dường như không yên lòng, Lâm Vong cho là hắn cũng lo lắng cho mấy hài tử, lời nói cũng nhiều hơn.
Lúc sắp rời đi, Ngô Đại hạ thấp giọng nói hơn thường ngày: “Lâm ca nhi, ngày mốt chính là ngày mười lăm, hai ta, hai ta đi Sùng Từ tự bên ngoài thành chơi không?”
Lâm Vong nghe vậy, trong lòng có chút kỳ quái, y dừng một chút, liếc nhìn Ngô Đại, có thể nhìn ra Ngô Đại có chút khẩn trương, bị Lâm Vong nhìn như vậy cũng không quay đầu nhìn đối phương mà nhìn vào màn đêm hắc ám. Lâm Vong thấy Ngô Đại như vậy, cảm giác như tiểu hài tử muốn người lớn mang ra ngoài chơi, liền không tiếng động nở nụ cười. Không thể nói Lâm Vong trì độn, chỉ có thể nói Lâm Vong nhìn Ngô Đại một đứa nhỏ hơn mười tuổi, rất khó mà có suy nghĩ khác, bởi vì y vẫn cho là mình vẫn như trước kia, cũng không quan tâm cơ thể chính là một “Ca nhi”. Ở trong lòng y, y và Ngô Đại đều giống nhau, đều là nam nhân, hơn nữa Ngô Đại so với y nhỏ hơn mười tuổi, y liền xem Ngô Đại là một đứa trẻ.
“Vậy cũng tốt, bất quá tại sao lại muốn đi ngoài thành? Ngu thành không có tự sao?”
Ngô Đại nghe thấy Lâm Vong đồng ý đi cùng, gương mặt vui như hoa nở, hắn nhanh chóng nhìn vào mắt Lâm Vong, mặt tươi như hoa nói: “Sùng từ tự không giống vậy, năm năm trước ở Ngu thành có một ca nhi ở Tạ gia, tương truyền có gương mặt như đáy nồi, miệng lớn như cái chén, trời sinh cao lớn thô kệch, trong mấy dặm không ai đánh thắng nổi...”
Lâm Vong nghe hắn nói như vậy, cảm giác như đang tận mắt nhìn thấy, liền cảm thấy vui vẻ hơn.
Ngô Đại thấy Lâm Vong hợp bất long chủy (*cười đến mang tai), nói càng hăng: “Tạ gia tuy rằng giàu có, nhưng có một ca nhi như vậy, đến mười tám tuổi vẫn không có người đến hỏi thăm. Sau này, Tạ gia ca nhi đến Sùng Từ tự dâng hương, ngoài ý muốn cứu được công tử Ngụy gia, mà vị công tử này ở Ngu thành có thể xưng là “Mỹ nam tử”, có không ít ca nhi có ý muốn gả cho hắn, trải qua việc này, họ Ngụy để tạ ơn liền kết thông gia với nhau. Nguyên lai ca nhi Tạ gia chỉ là so với các ca nhi khác cường tráng hơn một ít, cũng không có như lời đồn bên ngoài, tâm địa cũng vô cùng tốt, hai người về sau cuộc sống viên mãn, liền trở thành một đoạn giai thoại.”
“Từ đó về sau, Sùng Từ tự hương khói thịnh vượng.”
Lâm Vong sau khi nghe xong, duy nhất chỉ cảm thán chùa này thật biết truyền bá, trong lòng thầm nghĩ cố sự, sau đó càng nghĩ càng nhập tâm, Lâm Vong bỗng nhiên nhớ đến Sùng Từ tự hương khói thịnh nhưng chuyện buôn bán khẳng định không có náo nhiệt như trong thành. Vì vậy nghĩ nên làm chút gì đó mang đến đó bán, y vội hỏi: “Ngươi nói xem nếu ta làm chút bánh bột ngô đến chỗ đó bán có tốt không?”
Ngô Đại rất nhanh gật đầu: “Đương nhiên là tốt, cứ đến ngày mười lăm, bên ngoài Sùng Từ tự người bán hàng rong buôn bán không ít, chúng ta khi trở về còn có thể hái chút rau dại.”
Lâm Vong nghe nói còn có rau dại càng cao hứng, hai người hẹn nhau sáng sớm ngày mốt cùng nhau đi đến Sùng Từ tự.
Nhoáng cái đã đến ngày mười lăm, Lâm Vong ban đêm bán xong nước giải rượu trở về liền lập tức lên giường ngủ. Vì ban ngày nghỉ ngơi tốt nên trời còn chưa sáng đã thức, y nghe thấy hàng xóm chung quanh cũng có động tĩnh.
Lâm Vong nhanh chóng trộn bột với hành để làm bánh rán hành. Y vốn cho là mình dậy sớm, lại không nghĩ tới y mới chiên được vài cái bánh thì bên ngoài cửa đã vang lên tiếng đập cửa.
“Ai a?” Lâm Vong xoa xoa tay.
“Lâm ca nhi, là ta.” Ngoài cửa vang lên Ngô Đại rộng thoáng thanh âm của.
Lúc này trời cũng mới tờ mờ sáng, Lâm Vong sợ Ngô Đại làm ồn đến người khác, mấy bước đã đi tới cạnh cửa mở cửa cho hắn. Ngô Đại đứng ở ngoài cửa, trên mặt mang theo ý cười, Lâm Vong vô tình liếc mắt nhìn hàng xóm xung quanh, thấy không ít người đã quần áo chỉnh tề, hoặc là mang theo rổ, hành lý chuẩn bị ra ngoài.
Lâm Vong cũng đoán được có người nghĩ như mình, đến ngày mười lăm náo nhiệt làm vài thứ mang lên phố bán, bất quá không nghĩ tới mọi người đều đi sớm như vậy. Lâm Vong để Ngô Đại bước vào phòng, cũng không hỏi ra nghi vấn trong lòng, lúc này lập tức trở về phòng bếp, đem một nồi đầy bánh đảo mặt.
“Thơm quá a! Lâm ca nhi, ngươi làm cái gì đó?” Ngô Đại hít mũi một cái, tự nhiên ngồi vào băng ghế.
“Ta làm bánh rán hành, món này trời lạnh ăn rất tốt.”
Ngô Đại híp mắt, tham lam hút hút mũi, tựa hồ chỉ cần ngửi thôi cũng đã thập phần thỏa mãn.
Sau một lúc lâu, Lâm Vong bưng một đĩa đi ra, trong đĩa đặt mấy chiếc bánh rán hành, một mùi hành nồng đậm bay đến, Lâm Vong chỉ chỉ: “Ăn chút bánh đi, ngươi sáng sớm chắc còn chưa có ăn cái gì?
Ngô Đại nhìn chằm chằm mấy chiếc bánh nhỏ màu hoàng kim, mắt thiếu chút nữa dời không ra được, một lát hắn mới ngẩng đầu, sau đó lắc lắc: “Cái này ngươi giữ lại bán, ngươi cho ta một cái bánh nếp đen là được.”
Lâm Vong mấy ngày nay ăn bánh nếp đen, đừng nói là nhìn nó, hay đến tên thôi đã muốn ói ra, nhất là vào buổi sáng mà ăn cả một khối bột như vậy, sợ là sẽ cảm thấy khó chịu cả ngày, y tuy rằng tiết kiệm, nhưng cũng không keo kiệt, cũng sẽ không ủy khuất chính mình, bình thường sáng sớm, y cũng không ăn bánh nếp đen.
Lâm Vong khoát tay áo: “Sáng sớm không ăn bánh nếp đen, ngươi ăn cái này đi, nếm thử rồi nói cho ta biết ăn có ngon hay không.”
Ngô Đại nghe Lâm Vong nói như vậy, cũng không nhịn được nữa, lập tức cầm bánh lên cắn một cái. Bánh này vốn là mới vừa chiên xong, bên ngoài vẫn bốc hơi nóng, Ngô Đại một ngụm cắn vào, đầu lưỡi chịu nóng làm hắn phải há miệng hút khí, nước bọt cũng theo đó chảy ra ngoài.
“Chậm một chút chậm một chút, cẩn thận nóng.”
Ngô Đại ngửa đầu, há hốc mồm vù vù thổi nửa ngày, một cổ nhiệt khí từ miệng hắn bay ra ngoài, khối bánh kia cuối cùng cũng nguội bớt, hắn lại tùy tiện nhai hai cái, ực một tiếng trực tiếp nuốt xuống.
Lâm Vong đứng ở bên cạnh, chờ nghe một chút nhận xét của Ngô Đại.
Ngô Đại nguyên bản không để ý tới cái khác, chỉ bất quá hắn thấy Lâm Vong đứng ở bên cạnh như là đang chờ mình, lúc này mới ngẩng đầu giơ ngón tay cái: “Rất ngon.”
Ngô Đại cũng không nói những lời văn hoa gì, chỉ vừa ăn vừa nói “Ăn ngon”, “Thơm”.
Có mùi thơm là nhờ có hành thái nhỏ, Lâm Vong còn trộn thêm chút dầu và muối, tuyệt đối so với bánh mè bán bên ngoài ăn ngon hơn nhiều, bánh mè chỉ có vị ngon từ mè nhưng không hương thơm, còn mùi thơm của hành lại làm cho người ta không từ chối được.
Lâm Vong thấy Ngô Đại ăn ngon như vậy, lúc này mới xoay người quay lại phòng bếp, không bao lâu đã chiên xong số bánh còn lại. Lâm Vong đem bánh cất vào trong rổ, y đi tới gian ngoài đem bánh còn dư lại trên bàn để vào, đếm một chút, Ngô Đại ăn một cái, trong lòng cũng hiểu ăn một cái nhất định là không đủ no, trong nháy mắt Lâm Vong lại đối với hài tử này trong lòng có điểm chua xót.
“Lâm ca nhi, ngươi không ăn sao?”
Lâm Vong lại đi vào phòng bếp, rót một bình nước, vừa đi vừa nói: “Lúc chiên bánh ta đã ăn rồi.”
“Nga, vậy chúng ta đi nhanh lên đi.” Ngô Đại cầm lấy cái bình thay Lâm Vong.
“Ừ.” Hai người liền ra khỏi phòng, Lâm Vong xoay người lại khóa cửa.
Lúc này thời gian vẫn còn sớm, nhưng vì đang là mùa hè nên trời đã mau sáng, chỉ là trong hẻm Dương Nữ mọi người đều đã thức dậy.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện: “Ta xem ngày hôm nay nhà nhà đều thức dậy thật sớm, có đều ra ngoài đều là nghĩ xem hôm nay nên bán gì đi?”
Ngô Đại giải thích: “Xuất môn sớm, đều là dự định đi đến Sùng Từ tự bên ngoài thành làm chút buôn bán, nơi này so với trong thành không giống nhau, cũng không cần nộp phí quầy hàng.”
Lâm Vong ồ một tiếng, lúc sau hai người không nói lời nào, tăng nhanh cước bộ hướng ngoài thành mà đi.
Khẩn cản mạn cản (*đi không ngừng nghỉ) được hơn một canh giờ, mơ hồ nghe thấy phía trước huyên náo ầm ĩ, nhanh chóng chạy đến xem, chỉ thấy hai bên đường đều xuất hiện nhiều người bày sạp bán hàng, có bán hương nang dây chuyền, hoa quả, đồ chơi bắt mắt, quang cảnh so ra không kém trong thành là mấy.
Đi được một lúc Ngô Đại liền hưng phấn hẳn, một hồi nhìn chỗ này một chút, một hồi lại nhìn bên kia, hắn đưa tay chỉ: “Đó chính là Sùng Từ tự.”
Lâm Vong nhìn theo hướng tay hắn, chỉ thấy một tòa nhà tường đỏ và mái hiên đen thấp thoáng bóng mấy cây vạn niên thanh, sương khói lượn lờ, thỉnh thoảng truyền ra tiếng chuông trầm thấp.
Có thể là bởi vì chuyện xưa nhà họ Ngụy đền ơn mà người đến Sùng Từ tự phần lớn là người trẻ tuổi, hoặc là nhóm mấy vị ca nhi, hoặc là tốp năm tốp ba mấy vị công tử, đúng thật là có tỷ lệ rất lớn có thể có một mối nhân duyên. Trong mắt Lâm Vong thì đây chính là một buổi đại tiệc thân mật trá hình.
Nhiệm vụ của Lâm Vong chính là đem bánh rán hành bán đi, vì vậy y liền đi vào đoàn người, lúc này rao hàng. Trong lòng Ngô Đại chủ yếu là muốn cùng Lâm Vong đến nơi này đi dạo một chút, chơi một chút, cho nên cũng đi theo, Lâm Vong sợ hắn buồn, vốn muốn để hắn đi các nơi khác chơi trước, dự định chọn thời gian và địa điểm hội hợp, Ngô Đại liền lắc đầu cự tuyệt.
Đến nơi này, Lâm Vong thế nhưng đem Ngô Đại coi là tiểu hài tử. Chỉ là y không nghĩ đến, người như Ngô Đại chuyện ra ngoài thành cũng không hề lo lắng chút nào, làm sao có chuyện nơi nào chưa từng đi qua?
Lâm Vong một đường rao hàng, chỉ là hiện tại chưa tới buổi trưa, người lui tới tám phần mười đều muốn mua điểm tâm. Đi được một lúc, Lâm Vong đến một cái bánh không bán được, liền hỏi một tiếng cũng không có.
Ngô Đại sốt ruột thay Lâm Vong, một bộ rầm rì: “Bánh ăn ngon như vậy, sao không ai mua chứ?” Sau đó, hắn cũng theo Lâm Vong rao to vài tiếng
Lâm Vong biết đã chọn sai thời gian, cũng không quá lo lắng, một bên như cũ nhìn bạn hàng chung quanh, một bên bộ sao cũng được mà rao hàng.
- .-.-.-.-.-
- Bánh rán hành: