• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì ngày hôm qua rất mệt mỏi, lại thêm dậy sớm cộng với việc ngủ trễ hơn nữa còn giằng co cả một ngày, Lâm Vong lần này trực tiếp ngủ thẳng tới buổi chiều, nửa đường cũng tỉnh hơn một chút, chỉ là còn mơ mơ màng màng đứng dậy uống nước, đi vệ sinh, xong sau đó lại trở vào nhà ngủ tiếp.

Ngủ một giấc thỏa mãn xong, Lâm Vong sau khi tỉnh lại liền cảm thấy bụng đói đến mức kêu vang, dạ dày có phần hơi đau, hắn vội vã đun ấm nước nóng, liền lấy dưa muối cùng bánh bột ngô đã khô còn dư ra ăn, ngược lại cảm thấy vô cùng ngon.

Cơm nước xong, Lâm Vong nhớ tới hôm nay còn chưa đưa thức ăn cho Ngô Đại, bấy giờ liền bắt đầu trộn bột, đem phân nửa rau sam hôm qua hái được rửa rồi cắt nhỏ, hấp xong vài viên bột, hấp xong hắn ăn thử một cái, có thể bởi vì lâu không được ăn rau tươi, rau dại này làm nhân bột viên so với trong trí nhớ ăn cũng không tệ, tuy là thức ăn này có chút cứng rắn, nhưng có một mùi thơm.

Chuẩn bị tốt xong, Lâm Vong nhét nhiều hơn mấy cái bánh, ra ngoài liền đi thẳng đến Dưỡng Tế viện, vừa đến cửa chưa bao lâu đã hô to tên Ngô Đại lên.

Ngô Đại rất nhanh đã chạy đến, mang trên mặt biểu tình mong đợi, Lâm Vong chỉ nghĩ hắn là chờ mong bột viên, không suy nghĩ gì nhiều. Thấy hắn rồi, trước tiên liền đem bột viên đưa tới, nói: “Ta đem rau dại ngày hôm qua hái được cắt nhỏ làm thành nhân bánh, bọc thành vài viên bột. ”

“Chính ngươi giữ lại ăn là tốt rồi.” Ngô Đại nhìn thấy Lâm Vong đợi hắn như thường lệ, tâm trạng treo một đêm cuối cùng cũng thả lỏng. Ngày hôm qua lúc thấy Lâm Vong đã là buổi tối rồi, đèn đuốc cũng không phải nhiều lắm, hiện tại là ban ngày, Ngô Đại nhìn mái tóc ngắn của Lâm Vong, thấy hắn khó khăn lắm mới búi được búi tóc nhỏ, cũng không có bất kỳ trang sức gì, trong lòng lại đau lòng không thôi, do dự nửa ngày, đột nhiên hỏi ra một câu không có đầu không đuôi: “Lâm ca nhi, ngươi thích hoa gì?”

“Hoa?” Lâm Vong trong chốc lát cũng không biết chuyện gì xảy ra, ngây ra một lúc, sau đó hỏi lại: “Ngươi đột nhiên hỏi cái này làm gì?”

“Ta, ta thấy trên đầu ngươi cũng không trang sức gì nhiều, muốn hái chút hoa cho ngươi cài.”

Lâm Vong nghe xong, đầu tiên là tưởng tượng cảnh mình cài hoa, kết quả bị sét đánh đến cứng người rồi. Vì vậy hắn liền vội vàng nói: “Ta không thích hoa, ngươi không cần hái cho ta đâu. ”

Ngô Đại đầu tiên cho rằng Lâm Vong chỉ là không muốn làm phiền hắn, hoặc là thân là ca nhi không tiện nhận hoa người khác tặng, nhưng hắn ngẩng đầu quan sát biểu tình của Lâm Vong, lại thấy trên mặt hắn là vẻ mặt dở khóc dở cười, lời nói ra cũng không phải có lệ, Ngô Đại trong lòng còn đang kỳ quái, ca nhi đều hẳn là yêu thích hoa đi?

Lâm Vong thấy hắn như vậy, đã biết hắn không tin, thật sợ Ngô Đại sẽ tặng hoa tới. Vì vậy nhiều lần lặp lại: “Thực sự, ta không thích hoa. ”

Ngô Đại trong lòng tin bảy tám phần, rồi lại có những ý nghĩ khác, nhưng không nói ra.

Hai người nói chuyện với nhau, Lâm Vong liền đi, Ngô Đại tiễn Lâm Vong đi xa rồi, nhưng hắn không có trở về Dưỡng Tế viện, mà là đem bột viên ôm vào trong lòng, xoay người ra phố.

Ngô Đại siết chặt bốn mươi đồng tiền trong tay, đây là Lâm Vong trước đây cho hắn, cũng có trước đó bọn họ bán đồ bỏ đi nhặt được, làm khuân vác để dành được chút tiền, hắn đi dạo trên đường xem các quầy hàng, Ngô Đại ở lân cận cực kỳ sinh động, bình thường vì người phụ việc của bọn họ bắt nạt mà đánh nhau, bởi vì mấy người bọn hắn hài tử lẻ loi một mình, có lúc vì cạnh tranh mấy đồng tiền, hoặc là một ít đồ bỏ đi có thể bán lấy tiền được, nói đến đánh nhau thực sự là không muốn sống, cho nên người chung quanh không ít người biết hắn, thấy hắn đi bộ khắp nơi cũng không tiếp lời, đều cho là hắn là tùy tiện nhìn một chút.

Ngô Đại đi tới một cái quầy hàng chuyên bán mấy món đồ trang sức nhỏ, loại này ở bên ngoài bày bán hơn nửa là bán hàng giả, nhưng chỉ là bên trong là thiết còn bên ngoài mạ một tầng kim phấn, nhìn sơ thì rất có khí phái, đeo lâu liền lộ ra nguyên hình, nhưng giá cả thì thật tiện nghi, nhà dân thường phần lớn chỉ có một hai cái là đồ thật, còn dư lại chính là loại đồ chỉ được mã ngoài này.

“U, Ngô Đại, vài ngày không thấy thế nhưng có người thương rồi? Coi trọng loại nào muốn đưa người thương?” chủ sạp thấy Ngô Đại cẩn thận nhìn, liền mở miệng trêu ghẹo hắn.

“Thối lắm, nói mò gì hả?” Ngô Đại sợ người khác phá hoại thanh danh của Lâm Vong, lớn tiếng mắng một câu, sau đó lại cúi đầu chọn.

Người nọ nghe vậy cũng không tức giận, ha hả cười quái dị hai tiếng, chỉ chốc lát, Ngô Đại lấy một cái trâm vàng hoa lan hỏi giá tiền.

Chủ sạp thấy Ngô Đại hỏi giá, biết là hắn thật lòng muốn mua, lại biết hắn không có tiền, cũng không kêu giá cao, nói cái giá coi như tốt nhất: “80 tiễn.”

Ngô Đại trong lòng lộp bộp một tiếng, trên mặt tối đi, hắn thật sự là nhìn thấy cây trâm tinh xảo này trong lòng đã thích, mới nói: “Quá mắc, ngươi cho một giá tốt nhất đi. ”

“Ngô Đại, ta cũng biết ngươi tới mua thứ này không dễ dàng, ta sao lại tìm ngươi muốn hét giá? 80 tiền đã là thấp nhất, ngươi đừng thấy nó là giả, ngươi cứ xem chế tác của nó! ”

Ngô Đại nhất thời cũng không nói gì, hắn biết cho dù là tiện nghi chút, cũng không khả năng tiện nghi đến bốn mười tiễn. Vì vậy chỉ có thể lưu luyến mà lại liếc mắt nhìn cây trâm, sau đó đổi sang nhìn thứ khác rồi, hắn cũng chỉ có thể dùng “Lâm ca nhi không thích hoa” lấy cớ này an ủi mình.

Sau đó lại nhìn vài cái, cái này vật phẩm trang sức tuy nói là giả, có thể bên trong là thiết, nhưng thủ công lại không tệ, đương nhiên sẽ không quá rẻ, dưới sự bất đắc dĩ, Ngô Đại lấy một cây trâm cài tóc màu đen trâm hỏi giá tiền, cây trâm cài tóc này không có bộ dáng gì, chỉ có màu đen trơn bóng, mặt trên chỉ có vài chỗ vân lá, nhìn sơ qua rất phổ thông, nhưng càng xem càng thấy đẹp, ở trong lòng Ngô Đại, cây trâm này giống như Lâm Vong vậy.

Cái trâm cài tóc này không tinh xảo lắm, là thứ rẻ nhất trong tiệm này, Ngô Đại ở nơi này đứng xem tới hơn nửa canh giờ, hắn đứng ở đây những người khác cũng không tiến đến đây xem đồ, chủ sạp lúc này cũng không còn tâm tình cùng Ngô Ðại nói chuyện phiếm nữa, liền trực tiếp báo ra giá thấp nhất: “Mười lăm tiễn, chắc giá. ”

Ngô Đại nghe nói xong trong lòng hết sức hài lòng, lập tức liền móc tiền đưa cho chủ sạp, tiếp nhận trâm cài tóc nâng ở trong tay nhìn ngắm, sau đó tựa như bảo bối mà nhét vào trong ngực.

Chủ sạp thấy Ngô Đại đi, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn bóng lưng hắn trong lòng còn nói thầm, Ngô Đại này tám phần mười thật sự có người thương rồi, chờ hắn đi xa, liền cùng mấy người bán hàng rong chung quanh hỉ hả nói đùa vài câu.

Lâm Vong không biết việc này, vẫn còn ở nhà dọn dẹp, hắn cắt tóc xong chính mình cũng không thèm để ý, ra ra vào vào, ngược lại để cho hàng xóm xung quanh nhìn hết sạch sẽ, có mấy người chỉ len lén suy đoán tóc của hắn làm sao lại cắt ngắn, tuy là cái gì cũng nói, nhưng còn biết tránh nghị luận trước mặt hắn, cũng có người đố kị Lâm Vong trẻ tuổi bề ngoài đẹp, liền ôm lòng chế giễu cố ý nói lớn tiếng một ít mà giễu cợt, lại nhìn bộ dạng của hắn hiện tại, trong lòng vui sướng vô cùng.

Lâm Vong chính mình thoải mái là được rồi, cãn bản không quan tâm những người khác nói cái gì, vẫn như trước làm theo ý mình, nên làm cái gì thì làm cái đó.

Lúc chạng vạng tối, Ngô Đại tới tìm Lâm Vong, lỗ tai hắn thính nghe thấy được mấy tiếng châm chọc Lâm Vong, việc này đối với hắn là một chứng bệnh trong lòng, lúc đó liền đứng trong ngõ hẻm chỉ vào nhà nọ mà mắng to, có thể cay nghiệt với Lâm Vong vốn cũng không phải là tỉnh du đích đăng (đèn cạn dầu), lúc này đang đứng ở cửa cùng Ngô Ðại mắng nhau, khởi điểm thì nói vài từ  “Heo” “Cẩu”, sau lại lại mắng đến trên đầu Lâm Vong, nói hắn một ca nhi đă lập gia đình, suốt ngày không thấy nam nhân nhà hắn đâu, lại cùng Ngô Đại thứ vô lại này hợp cùng một chỗ, không chừng có làm loại chuyện dơ bẩn mờ ám gì rồi.

Ngô Đại văn nói bị bế tắc, liền xoắn cánh tay áo lên, suýt chút nữa xông lên đánh người. Lâm Vong trong phòng nghe xong một hồi, việc này hắn tốt nhất không nên xuất hiện, vốn tưởng rằng chỉ chốc lát liền kết thúc, không nghĩ tới càng ngày càng nghiêm trọng, hơn nữa người nọ vô cùng biết mắng chửi người, chuyên dẫn lửa thiêu người mà nói, may là Lâm Vong thấy bọn họ là nương mà lười tính toán, mà cũng bị gợi lên lửa giận, lập tức đạp cửa đi ra, bước chân mạnh mẽ đi tới.

Lúc này trong ngõ hẻm tụ không ít người, vây ở cửa xem náo nhiệt, nhất là lầu hai, đč ép nhau đứng xe một mảnh, bởi vì Lâm Vong xuất hiện mà có chốc lát an tĩnh, sau đó đều vô tình hay cố ý nhướng một chút thân thể ra ngoài, tựa hồ ước gì Lâm Vong tiến lên.

Lâm Vong nhìn thấy phản ứng của người xung quanh, trong lòng càng bực mình, hắn đứng tại của nhà mình chỉ vào người giống như ca nhi kia còn đang nghễnh cái cổ gà lớn tiếng mắng: “Cẩu cỏ, chính ngươi bất thanh bất bạch, còn có mặt mũi nói ta? ”

Tất cả mọi người không nghĩ tới Lâm Vong luôn luôn khiêm tốn cũng có thể mắng ra lời như vậy, người nọ bị chửi càng đỏ mặt tía tai, con mắt trợn tròn: “Chính ngươi suốt ngày cùng vài kẻ vô lại cùng một chỗ, đây là chuyện bao nhiêu người tận mắt nhìn thấy. ”

“Ta suốt ngày đi cùng với bọn họ, đó cũng là trước mặt người khác, thanh thanh sở sở, dáng vẻ này của ngươi, tướng công của ngươi vừa bắt đầu ra ngoài làm việc, liền có nam nhân tới nhà ngươi vào trong, đóng cửa lại, ai biết ở trong phòng các ngươi làm cái gì? Ngươi không phải là muốn nói hai người phía sau cánh cửa đóng kín đàm luận nhân sinh đàm luận lý tưởng đi!?”

Lâm Vong nói làm cho người chung quanh ồn ào phá lên cười, Lâm Vong bình thường khiêm tốn hành sự, nhưng mắt hắn cũng không có mù, đem tình hình chung quanh đây cũng tìm hiểu một cái cũng không sót, người ngày hôm nay thêu dệt chuyện chửi mắng người bộ dáng dấp lớn lên không tệ, Lâm Vong trước khi tới đây, ở hẻm Dương Nữ này cũng coi như có chút danh tiếng, bình thường hiếm có nam nhân với hắn trêu đùa vài câu, trong lòng hắn cũng hư vinh, hết lần này tới lần khác tìm chuyện với Lâm Vong, các nam nhân này ăn không ngồi rồi, liền thích đem đề tài kéo tới trên người Lâm Vong, Lâm Vong càng lãnh đạm cấm kỵ, bọn họ lòng càng ngứa ngáy, trong lòng người cũng có chút đố kị, lại thêm bình thường chính là miệng sắc như dao, không có việc gì sẽ ở sau lưng nói xấu Lâm Vong vài câu, đem Lâm Vong đi tới chợ đêm bán nước giải rượu uống cũng nói thành việc làm xấu.

Lâm Vong nói lời kia, cũng không phải vô căn cứ bịa đặt, người nọ bên ngoài tại một bộ dạng với ai đều phóng khoáng, cùng cái này cũng được, cùng cái kia cũng hôn, thật là có nam nhân với hắn không minh bạch, muốn nói thật có cái gì thì Lâm Vong cũng không thể xác định, nhưng ám muội vẫn phải có.

Người kia có chút chột dạ, thấy Lâm Vong nói như vậy, mặc dù mạnh miệng mà còn qua quýt ồn ào, nhưng mà sắc mặt đă có chút thay đổi, trong miệng lời nói phun ra cũng không “Có lý có chứng” như trước nữa, chỉ còn thái độ tìm lời khó nghe mà mắng.

Lâm Vong một tiếng hừ lạnh, nghĩ thầm căn bản không phải một kẻ ra gì, nét mặt lại nở nụ cười, lớn tiếng nói: “Ta nếu nói láo, tâm tư ngươi lo sợ cái gì? ”

Lúc này, mọi người đều nhướng cổ ra nhìn phản ứng của người nọ, mặt của người kia đỏ như lửa, đổi hắn kéo tay áo muốn đi qua cùng Lâm Vong liều mạng, Ngô Đại sớm chắn ở chính giữa, chờ hắn xông lại đây. Nam nhân của ca nhi ở trong phòng nghe xong một hồi này, vốn là ngại mất mặt, hiện tại cũng không nhịn được nữa, quát to một tiếng, gọi hắn đi vào.

Người nọ không buông tha, tức giận đến mức còn đang chửi bậy, nam nhân nhà hắn cũng không ra khỏi phòng, lại hống hống nói mấy câu gì, hắn lúc này mới đè nặng lửa giận, không nói tiếng nào đi vào phòng.

Mọi người xem kịch vui xong, hi hi ha ha chậm rãi rời đi.

Ngô Đại chen đến trước mặt Lâm Vong, ngẩng đầu nhìn hắn, biểu tình có chút bội phục: “Lâm ca nhi, ngươi miệng cũng rất lợi hại đó, nên như vậy, nếu không sẽ bị khi dễ. ”

Lâm Vong thở dài, nguyên bản hắn vốn không muốn gây chuyện, ngày hôm nay thực sự bị xem thường mà dẫn đến nóng nảy, lúc này hắn không muốn nói về chuyện gây gổ vừa rồi. Vì vậy nhanh nói sang chuyện khác, hỏi: “Ngươi làm sao lại tới sớm như vậy? Nhưng là có chuyện gì? ”

Trong nháy mắt, Ngô Đại nhăn nhó, nguyên bản hắn là không để bụng ngay trước mặt người khác đem cây trâm tặng đi, có thể Lâm Vong mới vừa rồi bị người xem thường, lúc này lại để cho người khác thấy hắn tặng cây trâm liền không tốt lắm. Vì vậy Ngô Đại nói:  “Lâm ca nhi, ta tìm ngươi có chút việc, vào nhà nói đi. ”

Lâm Vong cũng không muốn ở bên ngoài nói chuyện bị người vây xem. Vì vậy gật đầu, hai người trước sau đi vào phòng, Lâm Vong nhớ tới vừa rồi chính mình mắng người kia, lúc này cũng không đem cửa khép lại, ngược lại mở rộng ra hơn.

Ngô Đại cũng không phải làm cái gì trộm đạo chuyện, nhìn thấy cửa mở phanh cũng không ngại, hắn đi vào trong mấy bước, sau đó từ trong lòng ngực móc ra cái mộc trâm kia, đưa cho Lâm Vong: “Lâm ca nhi, đây là quà cho ngươi. ”

Lâm Vong trước tiên xem trong tay hắn một khối vật đen thùi lùi kia, không có lập tức phản ứng kịp đó là cái gì, híp mắt nhìn vài lần, mới phát hiện là một mộc trâm, mộc trâm mặc dù đơn giản, nhưng lại có vân, vừa nhìn chính là mua từ bên ngoài. Vì vậy hắn theo bản năng hỏi: “Ngươi cho ta cây trâm này làm cái gì? ”

“Ngươi xem tóc ngươi bị cắt đứt, cũng không có đeo trang sức gì, ngươi nói ngươi không thích hoa, ta liền mua cho ngươi cây trâm này. ”

Lâm Vong lòng nói sớm biết không bằng nói thích hoa rồi, chính là để Ngô Ðại hái chút hoa dại tới đây cũng tốt hơn để cho hắn bỏ tiền mua đồ, Lâm Vong không nhận, lắc đầu nói: “Ngươi kiếm vài đồng tiễn cũng không dễ dàng, tâm ý của ngươi ta nhận, cây trâm ta cũng không cần, ngươi xem có thể hay không trả lại đi. ”

Ngô Đại dù sao cũng là nam nhân, cũng có tự tôn của hắn, nghe Lâm Vong nói không muốn, sắc mặt có chút khó coi, thanh âm đều trầm trầm: “Lâm ca nhi, ngươi thật sự không vừa mắt cây trâm này? ”

Lâm Vong cắn cắn răng, liền vội vàng nói: “Không đúng không đúng, ta là không muốn để ngươi tốn tiền. ”

Ngô Đại nghe hắn nói như vậy, trong lòng vẫn vui lên không ít, giơ cây trâm, ngoan cố nói: “Cây trâm này mua xong không thể trả lại, Lâm ca nhi ngươi hãy nhận đi!, không có mấy đồng tiễn đâu, bởi vì ta ngày hôm qua không phải mà kéo ngươi đi ngoài thành, lại hại ngươi gặp phải chuyện ngoài ý muốn, trong lòng ta băn khoăn, ngươi nếu không tiếp nhận cây trâm này, chính là không tha thứ cho ta. ”

Lâm Vong bây giờ mới hiểu ra, lúc này mới phản ứng được vì sao từ tối hôm qua đến giờ, Ngô Đại có chút lạ lạ, hắn ai nha một tiếng, liền vội vàng nói: “Không thể nào, ta không có chút nào trách cứ ngươi cả, thực sự. ”

Ngô Đại cũng không nói thêm nữa, chỉ giơ cây trâm, cố chấp nhìn Lâm Vong, Lâm Vong bị nhìn chằm chằm không có cách nào khác, thấy cây trâm này thật sự không phải là vật quá trân quý, nghĩ lấy xong sẽ không để lại dấu vết mà bồi thường Ngô Đại một chút tiền, coi như mình mua, Lâm Vong lúc này mới tiếp nhận mộc trâm, trong miệng còn dặn dò: “Về sau có thể nghìn vạn lần ðừng lại mua ðồ cho ta rồi, ngày hôm qua sự tình ta thật không thèm để ý, ngươi cũng không nên suy nghĩ nhiều. ”

Ngô Đại trong lòng thở phào, theo đó lộ ra nụ cười, hắn cũng không dám ở lâu, gật đầu muốn đi: “Lâm ca nhi, ta đi về trước, buổi tối trở lại. ”

Lâm Vong không có ý giữ hắn lại, đưa hắn đến cửa, chu vi có không ít người ăn không ngồi rồi, đứng ở cửa nhà mình lén lút hướng nhà hắn quan sát, nhìn thấy Ngô Đại ra ngoài rồi, từng cái lại lắp ráp người không có sao, cúi đầu làm lấy công việc trong tay.

Lâm Vong không nói gì, nhìn Ngô Đại đi xa rồi, hắn mới xoay người lại đóng cửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK