Đoan ngọ được chú trọng cũng không ít, nhìn thấy mọi người đem rượu hùng hoàng đặt vào góc tường, cửa sổ viền lại, rồi thỉnh thiên sư mang tranh vẽ tới, lại là đem ngải thảo treo lên trên cửa.
Ngày hôm đó là sáng sớm đầu ngày mồng một tháng năm, Tiểu Hoa ca nhi mang theo mấy người ở trong viện đốt dược liệu, tác dụng trừ tà khí, Lâm Vong ở dãy nhà sau đều ngửi thấy được mùi nồng sặc người đó.
Lâm Vong làm điểm tâm cho Cố Tử Thanh, nghĩ nhiều ngày nữa sợ là phải ăn không ít bánh chưng, vì thế điểm tâm chuẩn bị mì, ăn sáng cũng là món rau trộn với cải thìa khai vị dễ tiêu.
Cố Tử Thanh lại tìm cái cớ đem Lâm Vong gọi tới trước mặt, hỏi chút chuyện thức ăn, sau đó hướng hắn nói: “Năm nay thu được không ít lễ hạp bánh chưng, đợi ta cho Ngô Ưu đưa đến phòng bếp một ít, ngươi đem chúng chia cho mọi người trong viện đi.”
Nguyên lai hạ nhân bình thường chỉ có thể ăn bánh trắng không nhân, hàng năm Cố Tử Thanh đều thu được không ít lễ vật người khác tặng, đều phân phát xuống cho hạ nhân, chẳng qua lúc trước hàng năm đều là do Tam Xảo phụ trách, năm nay Tam Xảo đi rồi, tự nhiên đổi thành âm Vong phụ trách.
Lâm Vong gật đầu xác nhận, Cố Tử Thanh không nói gì khác, nhưng cũng không để hắn đi, mà là ngồi ở trên ghế uống trà, tay luôn vô ý thức sờ hướng bên hông, vuốt vuốt một chút, lại nâng tay lên.
Lâm Vong ban đầu còn không chú ý, sau chú ý tới thì phát hiện Cố Tử Thanh thật sự đang vuốt túi hương bên hông, Lâm Vong thấy túi hương kia màu trắng viền xanh, chất vải là loại phổ thông, mặt trên là đóa tịnh đế liên. Lâm Vong như cũ không phản ứng gì, chỉ cảm thấy túi hương kia nhìn có chút quen mắt, lúc này nhịn không được lại xem nhiều hơn vài lần.
Hành động của Cố Tử Thanh những người khác tự nhiên đã sớm chú ý tới, vì thế những người trong phòng đa số đều nhìn về phía bên hông của Cố Tử Thanh, Cố Tử Thanh vẫn bất vi sở động uống trà, trên mặt còn lộ vẻ cười.
Mọi người thấy Cố Tử Thanh không ngừng vuốt túi hương, trong lòng nhịn không được nghĩ thầm, túi hương này vừa nhìn liền biết không phải là từ vải của quý phủ làm ra, lại là có chút cũ kỹ, nhất định không phải do Nhị gia ở bên ngoài mua về, kia chỉ còn một loại khả năng, chính là được người khác tặng. Túi hương loại là đồ vật được xem như vật tư mật, cũng có ý nghĩa đặc thù, Cố Tử Thanh thân là phú đại thương nhân một phương, người hướng hắn dính vào tự nhiên không ít, nhưng đã lâu như vậy bọn họ cũng không thấy Nhị gia đối với ai để tâm, dù là hương túi hay khăn tay Nhị gia được các ca nhi tri kỷ tặng, cũng chưa từng thấy hắn dùng qua, nhưng nay túi hương này lại xuất hiện, minh chứng cho vấn đề này.
Người trong phòng thấy thế, không khỏi sinh ra một cỗ nguy cơ, quý phủ có nữ chủ nhân cùng không nữ chủ nhân, kia chính là hai tình cảnh khác biệt. Không ít người trong lòng tự cổ vũ chính mình, nghĩ muốn thừa dịp Nhị gia chưa thú thê có thể leo lên giường hắn, nếu không chờ đến khi Cố phủ có nữ chủ nhân, sợ là càng khó hơn.
Lâm Vong lại trừng hai mắt, mạnh nhớ tới cái túi hương trắng viền xanh kia đúng là mình từng cược với cháu ngoại trai của Cố Tử Thanh, vì Lâm Vong thật sự đối loại đồ vật này không lưu tâm nên hắn đã sớm đã quên mất, hắn rõ ràng nhớ rõ lúc ấy là bị tiểu bá vương kia cầm đi, Cố Tử Thanh căn bản ngay cả chạm cũng chưa chạm một chút.
Lâm Vong mạnh ngẩng đầu, vừa lúc chống lại ánh mắt trêu ghẹo Cố Tử Thanh, hắn có chút xấu hổ, rất nhanh thu hồi tầm mắt, còn có thể tránh nhìn thấy cảnh Cố Tử Thanh lại tiếp tục vuốt túi hương, ngón tay cái đeo ban chỉ bạch ngọc chậm rì rì ở trên đóa tịnh đế liên lượng vòng, làm cho Lâm Vong cảm giác ngón tay kia giống như đang cào lên tim mình, nhịn không được sinh ra một cỗ bồn chồn.
Cố Tử Thanh thấy Lâm Vong bất an chấn kinh cả người, sinh ra một tâm tư muốn trêu đùa hắn, hắn nói: “Lâm ca nhi, ngươi như thế nào lại nhìn chằm chằm vào túi hương đeo bên hông ta?”
Lâm Vong không nghĩ tới Cố Tử Thanh lại cố ý hỏi đến, phản ứng đầu tiên là có chút chột dạ.
Hạ nhân không kỳ quái chuyện Lâm Vong nhìn về phía túi hương, dù sao đại bộ phận người trong phòng cũng đều không dấu vết hướng chỗ đó mà nhìn, bọn họ là kỳ quái Nhị gia như thế nào lại cố tình hỏi Lâm Vong?
Ánh mắt Cố Tử Thanh nhìn chằm chằm vào Lâm Vong, Lâm Vong không thể không đáp lại, còn chưa biết nên nói như thế nào, vì thế thuận miệng nói: “Chính là tò mò, Nhị gia bình thường chưa từng mang qua loại túi hương túi này đó, cho nên nay nhịn không được nhìn nhiều một chút.”
Cố Tử Thanh gật gật đầu, hai người hiểu được đối phương đều đang khẩu thị tâm phi, Cố Tử Thanh đem túi hương đặt ở trong lòng bàn tay, giống như vô tình mà hỏi: “Vậy ngươi cảm thấy túi hương này như thế nào?”
Lúc này, người trong phòng nhất tề xoát xoát đều nhìn về phía Lâm Vong, muốn nghe xem hắn sẽ trả lời như thế nào.
Lâm Vong này đã ổn định lại, bộ dạng giả vờ nhìn thoáng qua, sau đó lại làm ra vẻ muốn nói lại thôi, chậm chạp nói: “Thứ cho ta mắt nhìn vụng về, cũng không nhìn ra túi hương có gì tốt, thủ công tầm thường, chất vải tầm thường, thật sự cùng Nhị gia ngài không xứng.”
Trong phòng có mấy người nghe Lâm Vong nói thẳng như vậy, nhịn không được thật thấp hít khí, nhưng ở trong lòng bọn họ vẫn phi thường đồng ý lời nói của Lâm Vong, chẳng qua không ai dám nói ra, một ít người lại nhịn không được nghĩ, Lâm ca nhi này nói chuyện như thế nào lại bất kính như vậy? Lúc này bọn họ đều cảm thấy được hắn là kẻ ngu si đần độn, Nhị gia nếu đeo cái túi hương kia, tất nhiên là vì coi trọng người phía sau nó, Lâm Vong nói như thế tuyệt đối là châm chọc, càng không chút che giấu.
Quả nhiên, Cố Tử Thanh thay đổi sắc mặt, trừng Lâm Vong không nói lời nào.
Những người còn lại đều không dám thở mạnh một cái, cương cứng mặt, nhưng trong lòng lại đều vui sướng khi người gặp họa, cũng không phải nhằm vào Lâm Vong, mà là nhằm vào người tặng túi hương kia, bọn họ ước gì Lâm Vong nói lời ngoan độc một chút, tốt nhất đem người nọ bỡn cợt đến không đáng một đồng.
Tiểu Chiêu đứng ở bên trái Tiểu Hoa ca nhi, liều mạng đối với Lâm Vong nháy mắt ra hiệu, Lâm Vong hướng bên kia nhìn một cái, sau đó gục đầu xuống không thèm nói nữa, ở trong mắt người khác đây là bộ dạng biết lỗi.
Cố Tử Thanh chậm rãi thở hắt ra, âm thanh nói chuyện khôi phục như thường: “Tử phi ngư an tri ngư chi nhạc?” (Người không phải cá, sao biết niềm vui của cá? – chú thích cuối bài)
Những lời này người ở bên ngoài nghe tới có lẽ vừa lúc là để chặn lại lời đánh giá của Lâm Vong, nhưng vào tai Lâm Vong vốn là “Đương sự”, những lời này còn đè thêm sức nặng khác.
Cố Tử Thanh dù sao cũng là cổ nhân, không có khả năng nói ra loại lời “Chân ái vô địch” được, vì thế hắn cũng trầm mặc, có dịp vừa lúc tâm tình tốt lên toàn bộ đều không còn, có điểm không muốn thấy Lâm Vong vân đạm phong khinh này.
“Được rồi, ngươi đi xuống đi.”
Lâm Vong tự biết vừa rồi chặn Cố Tử Thanh tựa hồ không quá thỏa đáng, nhưng hắn nhịn không được trong lòng nhẹ nhàng hẳn, khi cúi đầu còn cố gắng kìm nén khóe miệng không giương lên, xoay người đáp dạ, liền lui xuống.
Lâm Vong trở lại phòng bếp không được một hồi, chuyện vừa rồi liền truyền khắp cả sân, không được bao lâu, hạ nhân Cố quý phủ đều biết chuyện.
Mọi người mặc dù không nghĩ tới Lâm Vong sẽ nói thẳng thắn như vậy, nhưng bọn họ càng quan tâm chính là người tặng Nhị gia túi hương kia, vì thế cơn gió bát quái càng ngày càng nghiêm trọng, mấy người tụ thành một đống bắt đầu thảo luận sôi nổi.
Lại qua nửa đến canh giờ, Tiểu Chiêu vội vã đi đến dãy nhà sau, tìm được Lâm Vong, trực tiếp nói: “Ngươi vừa rồi như thế nào có thể nói như vậy?”
Lâm Vong nhất thời không nói gì.
Tiểu Chiêu ghé sát vào, nhỏ giọng nói: “Cái gì xứng hay không xứng, mặc dù trong lòng ngươi thực sự nghĩ như vậy, cũng không thể nói ra đâu, Nhị gia chúng ta là lần đầu tiên đeo túi hương người khác tặng, cái này có thể nhìn ra Nhị gia đối với người nọ có bao nhiêu để tâm.”
Lâm Vong đè câu Cố Tử Thanh để tâm xuống, hắn càng như vậy, Lâm Vong càng áp lực, Tiểu Chiêu còn đang nói không ngừng, Lâm Vong theo bản năng nói: “Vốn chính là thứ đồ chơi tầm thường, có năng lực có ý nghĩa đặc thù gì? Quả thật không xứng.”
Tiểu Chiêu hơi hơi mở to hai mắt nhìn, hít sâu một hơi, hắn nhất thời dừng câu chuyện, mà ngược lại nhìn chằm chằm mặt Lâm Vong.
Lâm Vong bị hắn nhìn đến có phần sợ hãi: “Làm sao vậy?”
“Ngươi sẽ không phải cũng coi trọng Nhị gia chúng ta đi?”
“A?”
Tiểu Chiêu hiển nhiên hiểu lầm câu nói vừa rồi của Lâm Vong, nghĩ hắn là xuất phát từ ghen tị mới nói ra thế, Tiểu Chiêu liên tục lắc đầu, lời nói thấm thía: “Lâm ca nhi, ngươi không cần si tâm vọng tưởng, trong viện này không thiếu ca nhi bộ dạng đẹp, ngươi xem xem Tiểu Hoa ca nhi cùng Hoằng ca nhi? Bộ dáng không phải một trắng trẻo một thanh tú sao? Tâm tư lại tinh tế, hầu hạ Nhị gia đã nhiều năm, nhưng Nhị gia một chút tâm tư đều không có, ta xem như nhìn ra được, Nhị gia chúng ta căn bản sẽ không thu hạ nhân bên người.”
Phải nói Tiểu Chiêu người này chính là nhanh mồm nhanh miệng, nếu là người thực sự coi trọng Cố Tử Thanh nghe xong những lời này, trên mặt sợ là sớm không nén được giận rồi, hơn nữa câu “Si tâm vọng tưởng” kia, chính là câu làm mất mặt người khác, may mà Lâm Vong cũng không có coi trọng Cố Tử Thanh, hắn vừa rồi nói, hoàn toàn xuất phát từ chân tâm.
Tiểu Chiêu sau khi nói xong, cũng biết chính mình nói có chút quá mức, vì thế vội vàng nói: “Lâm ca nhi, ngươi chớ trách ta nói thẳng, ta là sợ ngươi rơi vào, nói sau thì ngươi cả ngày ở phòng bếp ngốc, cơ hội gặp Nhị gia lại ít, thật sự là không có khả năng!”
Lâm Vong nghe xong lời Tiểu Chiêu cũng không tức giận, ngược lại thiệt tình cảm kích hắn, nguyên bản hắn đem Tiểu Chiêu trở thành “Đồng sự”, nhưng “đồng sự” chỉ có thể nói vài câu, trải qua việc này, Lâm Vong càng nghĩ muốn cùng hắn trở thành bằng hữu, Tiểu Chiêu là người khó được cái nhanh mồm nhanh miệng, người thông minh có năng lực đem tình hình nhìn thấu triệt.
“Đa tạ ngươi nhắc nhở, ta thực sự không coi trọng Nhị gia, ta nếu có thể nói ra ‘ không xứng ’, lại như thế nào tự mình vờ ngớ ngẩn?”
Tiểu Chiêu nhìn biểu tình của Lâm Vong, thấy hắn nói chuyện không miễn cưỡng, khóe mắt loan loan còn mang theo ý cười, lúc này nhẹ nhàng thở ra, hắn cũng theo đó cười vài tiếng: “Không phải là tốt rồi, ta còn sợ ngươi cũng phạm phải chuyện hồ đồ, bất quá lần sau ngươi cũng không thể ngốc lăng cái gì đều nói ra nói được, vô luận như thế nào, kia cũng là người Nhị gia để ý, từ lúc đó đến khi Nhị gia rời đi mặt còn vẫn còn rất đen.”
Hai người lại nói chút chuyện khác, Tiểu Chiêu liền đi về chỗ của mình.
Hiện giờ trong viện mọi người đều biết Lâm Vong ở trước mặt Cố Tử Thanh nói qua cái gì, cảm thấy được hắn ngốc, lại cảm thấy được hắn nói ra đều là tiếng lòng của mọi người, thậm chí một ít người vốn cùng Lâm Vong không nói chuyện cùng, hiện giờ đều lôi kéo lấy hắn thảo luận bát quái của về Cố Tử Thanh, lại muốn hắn kể lại túi hương kia rốt cuộc có dạng gì, từ miệng Lâm Vong nghe được bất quá chính là một cái túi hương tầm thường, mọi người trong lòng đều cảm thấy thống khoái, mặc dù cũng hiểu được so với Nhị gia bọn họ không xứng, nhưng cũng không người nào dám nói ra, chính là biểu tình phong phú mà than thở, hết thảy không cần nói cũng biết.
Trong đó chỉ có Ngô Ngữ theo ca ca mình ở nơi đó đã biết được một ít chuyện giữa Lâm Vong cùng Nhị gia, hắn tâm tư tinh tế, đoán một chút đã đoán ra túi hương kia tám phần cùng Lâm Vong có quan hệ, cho nên hắn phản ứng cùng những người khác đều không giống nhau, hắn càng thêm tò mò câu “Không xứng” kia vì cái gì lại từ chính miệng Lâm Vong nói ra.