Lâm Vong đi đến tủ nhỏ đặt nguyên liệu nấu ăn, ánh mắt từ phía trên đảo qua một lượt, đều nói ngày xuân nên giảm chua tăng ngọt, ăn nóng giữ ấm, Lâm Vong lấy quả táo lớn, lại cầm quả hạch đào (óc chó), bạch quả, ngân nhĩ thêm gạo mễ nấu cháo.
Lại nghĩ Cố Tử Thanh đêm qua đau bụng, tám phần ăn uống cũng không ngon, món chính liền không làm đa dạng lắm, vốn kế hoạch hôm nay làm sủi cảo tam tiên, Lâm Vong này lúc này liền đổi thành màn thầu đơn giản, chính là trong đó bỏ thêm chút đường, làm thành màn thầu sữa (ngọt).
Ăn kèm thì làm măng mùa xuân nấu nước canh gà cùng rau diếp tươi trộn (nộm), những thứ này đều là món ăn nhẹ, ít dầu thịt.
Phải nói Tam Xảo trước kia thật đúng là nhàn hạ, mỗi ngày buổi sáng điểm tâm nhiều nhất là chút thức ăn mua sẵn bên ngoài, trên dưới hơn mười dạng khác nhau, mỗi ngày lại đổi, Lâm Vong lúc lần đầu tiên làm điểm tâm cho Cố Tử Thanh, khi đó không ai cùng hắn giao hảo, cũng không nhắc nhở hắn chuyện gì, mấy món ăn sáng đều là chính mình làm, thẳng đến ngày thứ ba được Cố Tử Thanh thật to khen ngợi nói món hắn làm so với điểm tâm bên ngoài nghìn bài một điệu ăn ngon hơn nhiều, ngược lại làm cho người ăn không ngon đến nghẹn, lâm vong lúc này mới biết nguyên lai phòng bếp mua không ít thức ăn sẵn từ bên ngoài, nhưng nếu Cố Tử Thanh biểu lộ ăn chán thức ăn bên ngoài, Lâm Vong cũng không có thể lười nhác giống như Tam Xảo được, đơn giản mỗi ngày điểm tâm đều tự mình làm, còn lại mấy thức ăn sẵn mua từ bên ngoài đều tiện nghi cho hạ nhân lấy ăn.
Kỳ thật Lâm Vong thực sự không cảm thấy món mình nấu so với bên ngoài ngon hơn, người ta kia dù sao cũng là có chiêu bài cửa tiệm, đa dạng chủng loại phong phú hơn hẳn, có thể là do nêm nếp quá đậm, mỗi loại đều là nhiều muối nhiều tương, Cố Tử Thanh lại thường xuyên ăn ngoài, lúc này mới cảm thấy được Lâm Vong nấu ngon hơn.
Lúc này, có người đến phòng bếp pha trà, Lâm Vong liền biết Cố Tử Thanh đã dậy, lúc này hẳn đang ở tịnh phòng tẩy trần, qua ước chừng hai khắc, Tiểu Chiêu tiến vào, thân thủ đem trang điểm tâm đã chuẩn bị tốt mang qua cho Cố Tử Thanh.
Sau đó, cơ bản không có chuyện gì của Lâm Vong nữa, Lưu Hâm bắt đầu kiêu ngạo làm điểm tâm, những người còn lại đem những thứ mới dùng qua thu dọn chỉnh tề.
Lưu Hâm cũng là tay chân lanh lẹ, Cố Tử Thanh đằng trước còn chưa có ăn xong, hắn bên này đã muốn làm xong rồi, mấy người vây quanh bên cạnh bàn ăn, Lâm Vong mới vừa ăn mấy miếng thì Tiểu Hoa ca nhi bưng thực hạp đi vào.
Bình thường Tiểu Hoa ca nhi căn bản không phụ trách việc vặt này, lần này thấy hắn tự mình đến đây, tất cả mọi người đều dừng động tác, Lưu Hâm lại đứng lên: “Tiểu Hoa ca nhi, cháo trong nồi còn nóng, cần ta múc cho ngươi một chén không?”
Cháo theo lời Lưu Hâm nói không phải cháo trắng hắn làm bọn hạ nhân, mà là chỉ cháo gạo mễ Lâm Vong làm, bọn hạ nhân ăn nguyên liệu nấu ăn tự nhiên khác so với Cố Tử Thanh, bất quá Cố Tử Thanh mỗi bữa cơm không có khả năng đều ăn hết, cũng không có thể đem đổ bỏ, nên phần còn lại sau khi Cố Tử Thanh ăn xong đều là phần thưởng cho hạ nhân nhất đẳng thân cận, còn nếu lại thừa thì liền đến lượt những người cấp dưới hơn, đều là quy định sẵn,so ra rất linh hoạt.
Trước kia Tam Xảo chưởng quản trù lang, năm đến ba lần đều nấu dư rất nhiều, phàm là người cùng hắn giao hảo đều có thể ăn một ít món ngon, còn phàm là người cùng hắn có hiềm khích, hắn sẽ khiến cho Lưu Hâm cố ý cắt xén một ít, Cố Tử Thanh cả ngày vội vàng bên ngoài, loại việc nhỏ này hắn cũng không quản được, thường xuyên qua lại thì Tam Xảo càng ương ngạnh hơn.
Tiểu Hoa ca nhi không nhìn Lưu Hâm, còn thoáng lắc lắc đầu, ngược lại nhìn Lâm Vong, nói: “Nhị gia gọi ngươi qua một chuyến.”
Đến Cố phủ cũng được một tuần, phía trước cũng vẫn chưa từng đụng mặt, hai ngày nay cộng lại đều bị Cố Tử Thanh điểm danh, Lâm Vong tâm tình có điểm vi diệu, hắn có thể tinh tường cảm nhận được các loại ánh mắt từ những người trong phòng hướng hắn đâm tới.
Mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, Lâm Vong vẫn nhanh nhẹn đứng lên, không dấu vết lau miệng đi tới cạnh cửa.
Lâm Vong đi theo Tiểu Hoa ca nhi đi đến tiền viện, Cố Tử Thanh vừa rồi ở đại sảnh ăn cơm, hiện giờ đang ngồi uống trà, vì nơi này không phải phòng ngủ Cố Tử Thanh cho nên Lâm Vong không có cứng ngắc như tối hôm qua, mà còn có tâm tư nhìn lướt qua trang trí trong phòng, thấy trên kệ bày rất nhiều loại bảo vật đủ dạng, trong đó một tảng đá hình dáng như một tiểu hài tử to cỡ nắm tay, phát ra ánh sáng nhiều màu, vừa nhìn liền biết đây không phải tục vật, rất là bắt mắt.
Cố Tử Thanh hôm nay mặc một thân trường bào xanh thẫm hoa văn mây đen, trên lưng đeo đai màu xanh trang trí vàng lớn, dưới chân đạp hài lụa thêu chữ phúc, một thân y phục này so với bình thường thiếu đi mấy phần cường ngạnh, thêm mấy phần hiền hoà, hơn nữa vì đêm qua đau bụng không nghỉ ngơi tốt nên sắc mặt có chút tái nhợt, cả người không sắc bén như xưa, Lâm Vong ngược lại cảm thấy không câu nệ như trước nữa, hắn chỉ nhìn liếc qua Cố Tử Thanh một cái, cố tình cái liếc mắt đó lại vừa lúc cùng đối phương chống lại tầm mắt, Lâm Vong ngược có phần xấu hổ, vội vàng cúi thấp đầu.
Cố Tử Thanh khóe miệng hàm chứa ý cười: “Sáng nay ăn điểm tâm thực ngon miệng lại dễ chịu, ta thực thích nước gà nấu với măng xuân kia.”
Lâm Vong đợi vài giây, thấy hắn những lời này quả thật đã nói xong, mới nói: “Đều là một ít điểm tâm tầm thường, mong rằng Nhị gia không chê.”
Cố Tử Thanh lại nói: “Giữa trưa ta đi ra ngoài, không ở nhà ăn cơm, bất quá buổi tối sẽ trở về, ngươi lại làm mấy món nhẹ đi.”
“Hiểu được.”
Lâm Vong nghĩ đến Cố Tử Thanh gọi hắn tới còn có chuyện khác, không nghĩ tới nói qua lại hai ba câu xong, sau đó liền để cho Lâm Vong đi xuống, đừng nói Lâm Vong, ngay cả hạ nhân hầu hạ bên người Cố Tử Thanh đều có phần đoán không ra Cố Nhị gia rốt cuộc có ý tứ gì, lẽ ra mỗi ngày đều là từ Ngô Ưu truyền an bài một ngày, không biết hôm nay như thế nào Nhị gia lại tự mình gọi trù lang tới phân phó một trận.
Cố Tử Thanh cả ngày không ở nhà, Lâm Vong cũng không có việc gì để làm, thật biếng nhác ban ngày liền lăn lộn trôi qua, thậm chí giữa trưa còn nhỏ ngủ vừa cảm giác, đợi cho buổi chiều, mới phải đi phòng bếp chuẩn bị cơm chiều.
Vì sớm nghĩ ra được sẽ làm món ăn gì, Lâm Vong thật ra không có do dự, lấy ra rau cải trắng, hải sâm, mực, dạ dày heo, nấm hương, chuẩn bị làm món chưng ngũ phúc.
Hải sâm trước phải giảm tanh, ngâm vào rượu gạo bỏ thêm gừng hành, để qua một bên.
Nấm hương là loại thực vật khô, Lâm Vong dùng nước ấm ngâm mềm, vì nơi này nấm hương là thật ra là loại thổ sản hoang dại ở vùng núi, mới vừa ngâm chưa được một hồi, liền bay ra một cỗ mùi nồng đậm.
Lấy rau cải trắng người khác mang đến rửa sạch, xắt khối lớn, vốn trước tiên phải dùng dầu xào sơ qua một chút, Lâm Vong nghĩ bụng Cố Tử Thanh ăn uống không tốt, tốt nhất nên ít dầu, vì thế hiển nhiên không thêm dầu vào, trực tiếp xào không, đợi cho nó ra chút nước, lại đem rau cải trắng mềm cho vào chung hấp cách thủy.
Dạ dày heo xắt sợi, mực xắt hoa (lưới), sau đó chia ra riêng chần sơ qua nước sôi, đặt vào chung phía trên cải trắng. Hải sâm ngâm không sai biệt lắm, đem ra xắt miếng, đồng dạng đặt vào trong chung, sau đó thêm muối cùng một chút canh loãng là có thể chưng rồi.
Lợi dụng thời gian chưng, Lâm Vong lại chuẩn bị món ăn khác, Cố Tử Thanh nói muốn ăn món nhẹ dễ tiêu, hắn liền làm hành xào tỏi non, thập cẩm xào chay, thấy thế này lại có chút nhẹ quá mức, Lâm Vong lại làm thịt sợi xào măng chua, tính thêm chưng ngũ phúc là vừa vặn bốn món ăn, món chính vẫn là màn thầu, canh còn lại là cháo mễ hạt sen dưỡng dạ dày.
Bên người có người đi theo làm trợ thủ, đem các nguyên liệu nấu ăn đều tẩy rửa tốt, cơm chiều rất nhanh đã chuẩn bị xong.
Lâm Vong làm đầu bếp đã lâu, đối với thời gian nắm bắt rất tốt, hắn đem tất cả đồ ăn đều chuẩn bị tốt xong, qua ước chừng một nén nhang Tiểu Chiêu đã tới đây mang cơm đi.
Tiểu Chiêu bưng thực hạp đi vào thiên thính (phòng khách), Cố Tử Thanh đang ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy động tĩnh cũng không mở mắt, tựa hồ là cả ngày đã rất mệt mỏi.
Hoằng ca nhi hạ nhân nhất đẳng bên cạnh Cố Tử Thanh giúp hắn rửa tay, động tác cực kỳ mềm nhẹ, Tiểu Hoa ca nhi cúi đầu chia thức ăn, chờ mọi thứ đều sắp xếp ổn thỏa xong, Cố Tử Thanh như là đoán chắc giống nhau mở mắt, hơi hơi đi đến phía trước nghiêng nghiêng thân mình, nhìn thấy một bàn đầy thức ăn, đôi mắt đen tuyền hiện lên ý cười.
Tiểu Hoa ca nhi một tay nắm tay áo, tay kia thì đi mở nắp chung ra, nơi đó nhất thời phiêu ra một cỗ mùi thơm.
Cố Tử Thanh theo bản năng nhìn qua đi, canh này màu trắng vàng, bên trong nguyên liệu nấu ăn phong phú, nhìn thấy liền mê hoặc người ta ngón trỏ đại động.
Tiểu Hoa ca nhi cầm lấy một cái chén nhỏ, đem chưng ngũ phúc mỗi món trong đó đều múc vào chén, lại múc thêm muỗng nước canh.
Cố Tử Thanh tiếp nhận chén, đầu tiên là uống nước canh, ánh mắt sáng lên, lại uống thêm mấy hớp, sau đó cầm đũa gắp nấm hương cho vào miệng chậm rãi nhấm nuốt, Lâm Vong nêm muối rất ít, hương vị thanh đạm, chỉ chốc lát, Cố Tử Thanh đã đem một chén nhỏ đều ăn sạch, cũng chưa ăn món chính ngay.
Chưng ngũ phúc vốn là là món canh, Lâm Vong nấu canh loãng không nhiều lắm, lại đem đi chưng, hiện tại thu được chỉ còn một nửa, nhưng phần còn lại này đã dung hợp tất cả hương vị của nguyên liệu nấu ăn trở thành tinh hoa, có mùi hải sâm, mực tươi, lại có mùi thơm ngát của rau cải trắng, thêm mùi nồng đậm của nấm hương, còn có mùi hăng từ dạ dày heo, hỗn hợp cùng một chỗ mùi hương dị thường vị mĩ.
Cố Tử Thanh trên mặt mang theo vẻ vừa lòng, gật gật đầu, nói: “Hôm nay giữa trưa trùng hợp cũng ăn canh hải sâm, đầu bếp Trạng Nguyên lâu tay nghề mặc dù không tồi, nhưng các hương liệu từ nước ngoài truyền vào đất ta chủng loại rất nhiều, bọn họ làm cái gì đều phải thêm một ít, đủ loại, thơm thì thơm, nhưng ngược lại ăn không ra được mùi vị nguyên bản của nguyên liệu nấu ăn đó.”
Người chung quanh nghe vậy đều cúi đầu nở nụ cười, Hoằng ca nhi đứng cạnh Cố Tử Thanh, nói: “Nhị gia, ngài lời này nói ra rõ ràng là ngài vượt biển đem về rất nhiều hương liệu, ở các nơi buôn bán đều vô cùng tốt, hiện giờ như thế nào ngược lại lại nói ra lời này.”
Cố Tử Thanh cũng bị lời hắn nói làm nở nụ cười: “Hương liệu gì đó ăn lâu cũng ngán, vẫn nguyên nước nguyên vị thật là tốt.”
Những người khác nghe vậy như cũ nhoẻn miệng mỉm cười, ngược lại Tiểu Hoa ca nhi cùng Hoằng ca nhi nghe xong câu sau không hẹn nhau mà cùng ngốc lăng ra, hai người bọn họ đi theo bên cạnh Cố Tử Thanh lâu nhất, tổng cảm thấy được hắn câu này có hàm ý khác.
Tiểu Hoa ca nhi cũng chỉ là sửng sốt một giây, sau đó hắn lại thay Cố Tử Thanh múc ra nửa chén chưng ngũ phúc, lại dùng đũa gắp mấy món ăn khác, đặt lên đĩa ở trước mặt hắn.
Lúc ăn cơm, Cố Tử Thanh cũng không nói nữa, hắn khi ăn không giống thế gia công tử khác, quy củ nhai nuốt nhỏ nhẹ chậm rãi, chỉ ban đầu Tiểu Hoa ca nhi thay hắn bày thức ăn ra bàn, còn lại đều là hắn tự mình ăn, thực tùy tính.
Cố Tử Thanh lượng cơm ăn vào không nhỏ, chung chưng năm nhỏ phúc kia cơ hồ toàn bộ ăn sạch, vốn chung đó có rất nhiều nước, lúc sau lại uống nửa chén cháo, rồi ăn một cái màn thầu.
Để cho người đem bát đĩa mang về phòng bếp, không ít người cố ý ngoái đầu liếc mắt nhìn đống đồ ăn thừa, bọn họ rốt cuộc ở phòng bếp của Cố Tử Thanh làm mấy năm, chỉ cần dựa vào phần thừa sau khi hắn ăn liền có thể phán đoán được Nhị gia thích món ăn đó hay không, mấy người họ vừa nhìn đã biết Nhị gia ăn không ít, hiển nhiên là thích, có người ghen tị Lâm Vong tay nghề tốt, cũng có người không cam lòng, vì bọn họ vẫn nhìn thấy Lâm Vong nấu thức ăn, tổng cảm thấy được hắn làm thức ăn cũng không phức tạp, nếu là bọn họ biết được công thức, nhất định cũng có thể làm ra được.