Cô lật đật ngồi dậy đi vào phòng tắm, sửa soạn thay quần áo rồi đi ra ngoài, vừa lúc Cao Anh Quân cũng quay về nhà, trên tay anh còn mang theo một ít nước uống.
"Cô làm gì hối hả vậy?"
Nhìn thấy cô hối hả, anh điềm đạm đi vào phòng đóng cửa lại, Nguyệt Hương Lan ngơ ngác đi theo lại vào trong, cô ngồi xuống giường nhìn anh lấy nước ra bàn.
"Tôi tưởng tôi muộn rồi chứ, mọi người đã ăn hết rồi sao?"
Cao Anh Quân vừa nghe cô hỏi, vừa mở nắp chai nước cam cho cô, rồi trả lời.
"Cũng không hẳn, mọi người chưa dậy đông đủ, mấy người thức dậy trước đi dạo chơi hết rồi, còn chúng ta với ba mẹ là còn ở trong phòng thôi."
"Thì ra là vậy, cảm ơn!"
Nguyệt Hương Lan nhận lấy chai nước cam từ tay anh, cô uống một ngụm thật sảng khoái, nhìn cánh cửa sổ hướng ra biển lớn, bầu trời nắng vàng, nước biển màu xanh mát lạnh, những cơn sóng nhỏ dạt vào bờ, bãi cát biển mềm mại nhiều người tắm nắng.
Nguyệt Hương Lan cùng Cao Anh Quân đi dạo bãi biển, những cơn sóng dạt vào bờ chạm vào đôi chân thon gọn, trắng mịn của cô, xung quanh có rất nhiều người đang phơi mình tắm nắng, những người khác giờ đang ở đâu bọn họ cũng không biết.
Lang thang trên bãi biển một lúc cũng mỏi chân và nắng nóng, Cao Anh Quân ngỏ ý vào nơi thoáng mát ngồi chờ, cả hai ghé vào một quán bán nước nhỏ cạnh khách sạn, chọn một chỗ ngồi có thể nhìn ra ngoài biển, Nguyệt Hương Lan ngồi xuống nghe anh nói.
"Cô ngồi đây đợi tôi về lấy điện thoại nhé, tôi quên mang theo rồi, có gì cứ gọi nước, lát tôi quay lại sẽ trả cho."
"Ừm, tôi biết rồi!"
Sau khi dặn dò cô trong thì anh cũng quay người nhanh chóng trả về phòng, Nguyệt Hương Lan trong lúc chờ đợi thì gọi đại một loại nước giải khát, vừa cầm ly nước vừa nhìn ngắm biển cả mênh mông.
Bất chợt, một tiếng động nhỏ vang lên, nhìn bàn tay trắng thon thả đang gõ lên mặt bàn, Nguyệt Hương Lan ngẩng đầu nhìn lên, Dương Bạch Dao mỉm cười đi đến chiếc ghế trống ngồi xuống.
"Cô ngồi đây một mình sao? Không có Anh Quân đi chung à?"
Nguyệt Hương Lan nghe Dương Bạch Dao hỏi vậy thì cười trừ, tay cầm ống hút đảo quanh ly nước, cô không nhanh không chậm đáp lời.
"Nếu có muốn tìm anh ấy thì cứ ngồi đây đợi, lát nữa anh ấy sẽ quay lại nhanh thôi."
"Tôi cần gặp cô chứ không phải gặp anh ấy!"
Câu nói của Dương Bạch Dao vang lên rất nhanh sau đó, Nguyệt Hương Lan dừng động tác đảo nước lại, cô ngẩng đầu nhìn cô ta, thở mạnh, đáp lại.
"Vậy sao, nếu là chuyện liên quan đến mối quan hệ của chúng tôi thì hai ta không có gì để nói đâu!"
Nguyệt Hương Lan đã quá quen với việc Dương Bạch Dao luôn miệng nhắc đến mối quan hệ của bọn hai trước mặt cô và cô cũng không mấy vui vẻ về điều đó, một phần là vì bị làm phiền, phần còn lại là cách nói chuyện của Dương Bạch Dao khiến cô cảm thấy không được thoải mái, tự nhiên.
Nhưng dù biết trước Dương Bạch Dao sẽ nói gì và báo trước nhưng cô vẫn không ngờ được câu nói ngay sau đó của cô ta.
"Tôi thắc mắc, hai người nói đã kết hôn với nhau rồi, vậy nhẫn cưới đâu?"
Nguyệt Hương Lan không lường trước được câu hỏi này, bàn tay trong vô thức che đi ngồi áp út, Dương Bạch Dao hài lòng trước vẻ bối rối của cô, khoé môi cong lên một nụ cười mỉm.
"Sao vậy, nhẫn cưới của cô đâu?"
"Nhẫn.."
Nguyệt Hương Lan bối rối trước sự thúc giục của Dương Bạch Dao, bàn tay che đi ngón áp út cũng nóng dần, toát mồ hôi.
"Cô sao lại không trả lời tôi, hay cô không có nhẫn cưới?"
"Vợ! Em sao lại bất cẩn như vậy, đến thứ quý giá như nhẫn cưới còn để quên ở đầu giường là thế nào!"
Trước sự đắc ý của Dương Bạch Dao, một âm thanh không trầm không cao vang lên từ phía sau cô ta, Nguyệt Hương Lan theo hướng phát ra âm thanh mà ngẩng đầu nhìn lên.
Cao Anh Quân mỉm cười ôn nhu đi đến, anh như một vị thần đi đến cứu cô khỏi sự bối rối, hoảng loạn này. Dương Bạch Dao cũng ngạc nhiên trong kém cạnh cô, đôi mày nhíu lại khi thấy anh nâng niu bàn tay cô, tận tay đeo chiếc nhẫn cưới lấp lánh vào ngón áp út cho Nguyệt Hương Lan.
"Sau này, em đừng bất cẩn như vậy nữa nhé?"
Cao Anh Quân đặt tay lên lưng cô an ủi, Nguyệt Hương Lan nuốt một ngụm nước miếng, cô mỉm cười, gật đầu.
"Dạ."
"Ngoan lắm!"
Cao Anh Quân xoa nhẹ lên mái tóc nhỏ, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, Nguyệt Hương Lan cúi đầu lặng lẽ liếc nhìn Dương Bạch Dao, cô ta bên ngoài vẫn bình tĩnh nhưng bên trong đã lo lắng đến run rẩy, hàng mi duy chuyển liên tục lên xuống, miệng mấp máy không nói nên lời.
Cao Anh Quân một lúc sau mới quay sang nhìn cô ta, thấy khuôn mặt không được tốt của cô ta, anh nhẹ giọng nói.
"Cậu vẫn ổn chứ, Dương Bạch Dao?"
Dương Bạch Dao bị gọi tên liền hoàn hồn trở lại, cô ta gượng gạo gật đầu cho qua, ánh mắt cũng bối rối không khác gì Nguyệt Hương Lan lúc nãy.
Thấy tình hình không ổn, Dương Bạch Dao cầm điện thoại lên rồi lấy cớ nói với Cao Anh Quân và Nguyệt Hương Lan.
"Xin phép hai người tôi đi trước, lát nữa chúng ta gặp lại sau!"
"Ừm."
Nói rồi, Dương Bạch Dao ngại ngùng rời đi, nụ cười trên môi cũng ngượng nghịu vô cùng. Sau khi, Dương Bạch Dao đã rời khỏi quán, Cao Anh Quân mới rút tay rời khỏi tóc cô, anh nhìn cô rồi nói.
"Không sao, đừng lo lắng!"
"Tại sao? Tại sao anh lại biết mà mang nó đến đúng lúc như vậy?"
Cô vẫn chưa tin vào chuyện này, cô không nghĩ nó là sự tình ngờ, khi nhìn thấy khuôn mặt của anh mà tính hiệu an ủi, cô đã chắc chắn anh đã biết điều gì sẽ xảy ra.
Cao Anh Quân cười nhẹ, anh đáp.
"Tình ngờ thôi, đừng suy nghĩ nhiều quá."
Thấy anh vẫn không muốn tiếc lộ thì cô cũng không hỏi nhiều, cả hai sau đó đã ngồi lại cùng nhau uống nước và nhìn ngắm biển xanh. Bây giờ vẫn còn quá sớm để đi khám phá những khu vui chơi xung quanh đảo, vì vậy, trước lúc mọi người tụ lại một nơi thì họ sẽ dừng chân tại quán nước này.
Quán nước có tên "Biển Tình Yêu" một quán nước nổi bật với tông màu xanh dương và hồng, tạo điểm nhấn giữa bãi biển rộng lớn, Nguyệt Hương Lan và Cao Anh Quân ngồi trong quán, im lặng thưởng thức cảnh đẹp của biển cả và âm nhạc nhẹ nhàng bên tai.