Thời gian dần trôi, ông Nguyệt cũng dần hồi phục lại sức khỏe nhờ vào sự chăm sóc đặc biệt của Nguyệt Hương Lan và Lăng Khôi, cả gia đình bốn người lúc nào cũng bên cạnh ông, tâm trạng thoải mái cũng khiến ông nhanh chóng hồi phục.
Một ngày vẫn như ngày thường, bên ngoài cánh cửa phòng bệnh, Cao Anh Quân mang một bịch trái cây đi vào trong. Nguyệt Hương Lan ngạc nhiên khi nhìn thấy anh có mặt ở đây, bà Ly và Nguyệt Hương Ánh cũng quay sang nhìn.
Nguyệt Hương Lan nhanh chóng đi đến trước mặt anh, Cao Anh Quân cười ôn nhu nhìn cô, Nguyệt Hương Lan nhìn bịch trái cây trên tay anh, cô hỏi.
“Anh đến thăm ba em sao?”
“Ừm!”
Cao Anh Quân gật đầu xác nhận, nhẹ nhàng kéo tay cô đi đến bệnh viện giường bệnh, bà Ly cũng nhanh chóng đi đến bên cạnh chồng để đỡ ông ngồi thẳng lưng, gối được kê phía sau lưng khiến ông Nguyệt thoải mái được một chút.
Bà Ly nhìn sang Nguyệt Hương Lan rồi lại nhìn đến cậu thanh niên điển trai, Cao Anh Quân, nhìn hai người có vẻ rất thân thiết, hai bàn tay đan vào nhau, bà lên tiếng.
“Cậu đây là bạn của Hương Lan sao?”
“À đây là…”
“Dạ, cháu là bạn trai của Hương Lan ạ!”
Nguyệt Hương Lan vừa định xác nhận thì Cao Anh Quân đã nhanh miệng trả lời, Nguyệt Hương Lan ngại ngùng cúi đầu xuống chẳng dám nhìn lên, ba mẹ và em gái lại rất ngạc nhiên trước chuyện tình yêu của Nguyệt Hương Lan.
Lần đầu tiên công khai trước mặt người nhà, Nguyệt Hương Lan rất ngại, lúc nãy chỉ định nói cả hai là bạn nhưng Cao Anh Quân đã nhìn thấu ý nghĩ đó, lời nói đánh chủ quyền làm vỡ tan tình bạn mập mờ.
“Hương Lan, con có bạn trai rồi sao?”
Ông Nguyệt nhìn cô, nhẹ nhàng lên tiếng.
“Dạ.”
Nghe câu xác nhận từ con gái, ông Nguyệt đánh mắt sang nhìn anh rồi lên tiếng.
“Cháu ngồi đi!”
“Cháu cảm ơn.”
Cao Anh Quân nhanh chóng ngồi xuống ghế, bịch trái cây được Nguyệt Hương Lan mang đi đến để xuống bàn nơi Nguyệt Hương Ánh đang gọt trái cây.
Ông Nguyệt nhìn anh một lúc, đánh giá chàng trai này từ đầu đến cuối, ngoại hình cuốn hút, cao lớn, khuôn mặt điển trai với những đường nét nổi bật, sóng mũi cao và đôi chân dài, cách ăn mặc cũng rất lịch lãm, đơn giản khiến anh thấy khá hài lòng.
Cao Anh Quân im lặng không lên tiếng, đứng trước vị phụ huynh của cô, anh không biết nên bắt đầu từ đâu dù đã có kế hoạch trước đó. Trước khi đến bệnh viện thăm ba của bạn gái, Cao Anh Quân đã vạch ra một cuộc đối thoại hoàn hảo đến từng chi tiết.
Nhưng anh vẫn không biết được, đối mặt với phụ huynh của người yêu lại là một cảm giác áp lực chưa từng có, cảm giác hồi hộp, lo lắng khiến anh thận trọng trong từng hành động và lời nói, những thứ này còn hơn việc anh ký kết một hợp đồng chục tỷ và làm việc trong công ty.
Ông Nguyệt sau khi đánh giá xong thì cười nhẹ, rồi lên tiếng.
“Cậu đây tên gì?”
“Dạ, cháu tên Cao Anh Quân ạ!”
“Ừm, cháu bao nhiêu tuổi rồi? Làm nghề gì?”
“Cháu 32 tuổi và đang làm việc cho một công ty ở nước ngoài.”
Cao Anh Quân chỉ biết trả lời chứ không biết hỏi, ông hỏi câu nào, anh trả lời câu đó khiến Nguyệt Hương Lan ngồi nhìn cũng bật cười, đường đường là một giám đốc công ty, một lời nói cũng khiến hàng chục nhân viên toát mồ hôi, vậy mà giờ đây, trông anh như một người máy.
Từ lời ăn tiếng nói điều thận trọng vô cùng, tuy ba cô không phải kiểu người khắc khe nhưng lại làm anh không dám tự nhiên. Suốt quá trình nói chuyện, Cao Anh Quân chỉ toàn hỏi thăm sức khỏe, ngoài ra thì chỉ toàn trả lời các câu hỏi của ba cô.
Dưới sân bệnh viện, Nguyệt Hương Lan cùng Cao Anh Quân ngồi trên hàng ghế đá nhỏ để anh được thoải mái hơn, vì ngồi suốt vài tiếng cùng ba cô nên anh không được tự nhiên làm cô vừa thấy buồn cười vừa dễ thương.
Nhìn khuôn mặt soái ca của Cao Anh Quân, Nguyệt Hương Lan lại nhớ đến cảnh lúc nãy, không kiềm chế được mà bật cười khanh khách.
“Em cười gì vậy?”
Nghe tiếng cười vang bên tai, Cao Anh Quân khó hiểu quay sang nhìn.
“Thì thấy anh dễ thương, lúc nãy anh lạ thật đó, cứ như đang bị giám thị bắt bài vậy!”
Cao Anh Quân phì cười, nhìn cô diễn tả lại cảnh anh ngồi nói chuyện với ba đầy nghiêm túc, vài lúc lại pha một lúc hài hước khiến anh thấy rất đáng yêu.
Cả hai đùa giỡn với nhau một lúc thì dừng lại, Nguyệt Hương Lan bỗng nhiên trở nên nghiêm túc mà nhìn anh, không khí vui tươi dần hạ xuống, Nguyệt Hương Lan không nhanh không chậm lên tiếng hỏi.
“Vậy ra, mục đích anh đến đây là để nói với em về chuyện những bức ảnh đó sao?”
Thấy cô nhắc đến chuyện cũ, Cao Anh Quân liền thu lại nụ cười trên môi, anh đáp.
“Ừm!”
“Sao phải mất công như vậy, anh có thể đợi em về rồi nói chuyện này cũng được mà? Với cả, em thấy anh cuồng công việc như vậy, bỏ việc theo em có phải làm khó cho anh không?”
“Đồ ngốc, công việc làm sao quan trọng bằng em được, anh không muốn mọi người trong gia đình hiểu lầm em!”
Cao Anh Quân vừa xoa đầu cô vừa đáp. Việc anh từ bỏ công việc vài ngày cũng không ảnh hưởng đến tiến độ của công ty nên anh có thể tạm gác công việc qua một bên để tìm kiếm cô.
Một phần vì muốn xác nhận mối quan hệ của Nguyệt Hương Lan và Lăng Khôi, phần khác là vì trái tim anh không cho phép anh làm ngơ chuyện đó, nhìn thấy cô bị người khác nhắc đến bằng giọng điệu coi thường đã khiến anh rất tức giận.
Nhưng dù anh có không tin thì số ít không làm lại số đông, anh vẫn muốn tìm cô để nói cho ra lẽ, tốt nhất là người trong cuộc vẫn là người hiểu rõ nhất.
Nguyệt Hương Lan nhận được câu trả lời từ anh thì rất vui, cô cầm lấy bàn tay của anh rồi xoa nhẹ.
“Cảm ơn anh đã tin em!”
“Em đừng nói vậy, đó là trách nhiệm của một người chồng và là người yêu em!”
Cao Anh Quân ôm chầm lấy cô, bàn tay vuốt nhẹ lên mái tóc dài. Từ khi giải quyết hiểu lầm thì đây là lần thứ hai bọn họ ôm nhau trong bệnh viện, lần này lại đặc biệt hơn khi anh đã gặp gia đình cô với thân phận là người yêu.
Nguyệt Hương Lan cũng rất hạnh phúc với điều này, ban đầu cô đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy anh đứng trước cửa phòng bệnh nhưng sau đó, nhìn thấy anh và ba nói chuyện rất vui vẻ, ba cô cũng không có bài xích với việc anh là người yêu của cô.
Ngược lại, ba cô cũng rất mến anh…
Mặc khác, Lăng Khôi khi trở về phòng thì không thấy Nguyệt Hương Lan đâu, chỉ nhìn thấy Nguyệt Hương Ánh và bà Ly ở cùng ông Nguyệt, cậu đi đến bàn thì nhìn thấy một bịch trái cây, trong lòng cũng đoán được cô đang ở cùng ai đó.
Tự mỉm cười với bản thân, cậu đi đến bên cạnh ông Nguyệt, nhìn sắc mặt đã hồng hào của ông, cậu ngồi xuống ghế rồi lên tiếng.
“Nhìn bác trông đã khỏe hơn rất nhiều rồi, không biết bác sĩ có nói khi nào bác sẽ xuất viện hay không?”
“Tạm thời thì chưa nhưng ta sẽ xin giấy xuất viện, ở đây ngột ngạt khiến ta không được thoải mái, ở nhà vẫn tốt hơn nơi đây rất nhiều.”
Thấy Lăng Khôi lên tiếng hỏi, ông Nguyệt mỉm cười nhẹ rồi đáp, vì đã ở đây một khoảng thời gian, bệnh tình cũng đã khá khẩm hơn, ông cũng cảm nhận được cơ thể đã hồi phục được không ít.
Nhưng bác sĩ và y tá vẫn chưa cho được xuất viện, ngày ngày ăn rồi ngủ khiến ông thấy rất nhàm chán, chỉ muốn về nhà càng sớm càng tốt.
Lăng Khôi sau khi nghe như vậy thì gật đầu, anh đáp.
“Đúng thật ở bệnh viện rất khó chịu nhưng bác cũng nên ở lại cho bác sĩ theo dõi tình trạng sức khỏe, như vậy thì mới chắc chắn khi xuất viện bác vẫn khỏe.”
Nhìn Lăng Khôi quan tâm ông như vậy, bàn tay đặt nhẹ lên đầu rồi xoa nhẹ, đứa bạn của Nguyệt Hương Lan lúc nào cũng coi ông như ba trong gia đình, bỏ bê công việc mà ở với ông suốt mấy ngày qua khiến ông rất thương cậu.
“Con bỏ công việc như vậy liệu có ổn không? Ta nghĩ con nên về nhà để quản lý công việc vì dù sao, bệnh tình của ta cũng đã khỏe hơn rất nhiều.”
“Không sao đâu ạ, bác đừng lo lắng, đợi đến khi bác khỏe hẳn và xuất viện thì con về vẫn chưa muộn mà.”
“Được rồi, vất vả cho con nhiều rồi!”
Ông Nguyệt cùng cậu trò chuyện rất vui, Nguyệt Hương Lan đứng bên ngoài nhìn vào cũng mát lòng, đã lâu lắm rồi mới nhìn thấy ông cười vui vẻ đến như vậy, nhìn Lăng Khôi lúc nào cũng quan tâm, lo lắng cho gia đình của cô.
Nguyệt Hương Lan đã rất cảm kích về điều đó nhưng cũng cảm thấy nợ cậu rất nhiều, lặng lẽ bước vào trong phòng bệnh, ngồi bên cạnh Nguyệt Hương Ánh, cô nhìn khuôn mặt ôn hòa của ba mà mỉm cười nhẹ.