• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được rồi, dập điếu thuốc đi rồi vào phụ mọi người!”

Lăng Khôi thở dài rồi đứng dậy, cậu quay sang nhìn Cao Anh Quân vẫn còn ngồi trên ghế rồi lên tiếng.

“Được!”

Nghe Lăng Khôi nói vậy, anh cũng vứt điếu thuốc xuống rồi đi vào trong phòng bệnh.

Nguyệt Hương Lan và Nguyệt Hương Ánh đã soạn xong hai chiếc vali, một cái to và một cái nhỏ, bà Ly cũng đã lấy xong giấy xuất viện, cùng lúc đó Cao Anh Quân và Lăng Khôi cũng bước vào.

Khẽ cúi đầu chào bà Ly, anh nhanh chóng đi đến bên cạnh Nguyệt Hương Lan để xách phụ cô chiếc vali to đùng, mọi người sau đó cũng nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.

Không khí bên ngoài thoáng mát, nắng ấm trong lành khiến tâm trạng ông Nguyệt rất tốt, Lăng Khôi và Cao Anh Quân dìu ông vào xe rồi cũng quay về xe của riêng họ.

“Hương Lan, em vào cùng xe với anh nhé?”

“Dạ được!”

Cao Anh Quân ngỏ ý, Nguyệt Hương Lan cũng rất thoải mái mà đồng ý, cánh cửa xe đóng lại, ba chiếc xe bắt đầu lăn bánh rời khỏi cửa cổng bệnh viện. Trên tuyến đường trở về nhà, Cao Anh Quân vừa lái xe vừa trò chuyện với cô.

“Em muốn khi nào chúng ta sẽ trở về nước?”

“Em muốn đón xuân cùng với anh và gia đình của em, nên mình tạm ở lại thêm vài ngày nữa nhé?”

Nghe thấy anh hỏi chuyện về nước, Nguyệt Hương Lan cười nhẹ rồi lên tiếng, theo như cô biết thì cũng chỉ còn vài ngày nữa là đến mùa xuân của năm mới, vì vậy cô mong muốn anh và gia đình cô sẽ cùng đón tết với nhau.



Cao Anh Quân nghe cô nói vậy thì cũng đồng ý, đối với việc này anh không bài xích nhưng vẫn còn một chuyện mà anh muốn hỏi cô, tuy không phải người thích lòng vòng nhưng anh vẫn lo cho cô lắm.

“Hương Lan, em không buồn vì chuyện đó chứ?”

“Hả?”

Nguyệt Hương Lan đang ngắm cảnh thì nghe anh hỏi, cô quay sang nhìn anh, biết anh đang hỏi đến vấn đề gì, cô cười rồi đáp.

“Em không buồn gì cả, dù sao chuyện đó cũng chỉ là hiểu lầm mà thôi, đâu ai muốn hiểu lầm người khác đâu chứ!”

“Vậy sao? Anh thấy em hiền quá mức rồi đó.”

Cao Anh Quân nhẹ lên tiếng sau câu hỏi của cô.

Nguyệt Hương Lan nghe vậy chỉ cười chứ không đáp, ánh mắt lại một lần nữa hướng về phía cửa sổ, ngắm nhìn thành phố vào buổi sáng rất đẹp, những tia nắng chiếu xuống những tòa nhà, những chiếc xe ô tô lướt qua, bầu trời xanh xanh lại càng khiến cô thấy trong lành.

Cao Anh Quân lén nhìn sang cô, nhìn vẻ đơn thuần, dịu dàng của cô mà lòng vội khen ngợi, từ hành động đến lời nói đều nhẹ nhàng khiến anh lại càng rung động hơn.

Nhìn cô lúc nào tràn đầy năng lực như vậy nhưng nếu lúc đó, Lăng Khôi không nói cho anh biết cô đã khóc vì chuyện của mình thì chắc chắn lẽ, anh vẫn nghĩ cô là người vô tư và không bao giờ biết khóc.

Trái tim như được thắp sáng lên, một chiếc xe hai người tình, một khung cảnh nhẹ nhàng lại bình yên. Nguyệt Hương Lan từ lâu đã ngủ mất, xe đến trước cửa nhà thì dừng lại.

Vì nhà không rộng nên xe vào cùng lắm là hai chiếc nhưng đằng này lại có tận ba chiếc xe, nhìn ba mẹ Nguyệt Hương Lan khó xử. Cao Anh Quân cười nhẹ rồi lên tiếng.

“Hai bác không cần lo đâu, xe chở mọi người có tài xế lái, cứ để cậu ấy về nghỉ ngơi là được rồi!”

“Vào ăn cơm với chúng tôi một chút thì có sao, cậu ấy cũng đưa chúng tôi về một quãng đường dài rồi.”

Ông Nguyệt hiếu khách muốn mời người nhưng Cao Anh Quân rất nhanh lại lên tiếng, vì đây là nhân viên của anh nên anh không muốn cậu ta ở lại nên phải bịa ra một lý do thật thuyết phục.

“Dạ không được đâu ạ, hôm nay là ngày cưới của em gái cậu ấy nên cậu ấy phải nhanh chóng đến tiệc, mọi người đừng níu cậu ấy lại nữa, nếu không sẽ trễ giờ mất!”

“Vậy sao? Được rồi, ta không giữ nữa!”

“Dạ, Hương Lan, em dẫn mọi người vào trong trước đi!”

“Dạ!”

Nói rồi, Nguyệt Hương Lan liền nghe theo lời anh mà dẫn mọi người vào nhà, bao gồm cả Lăng Khôi, còn lại, Cao Anh Quân quay lưng nhìn nhân viên của mình, thấy cậu ta đang ngơ ngác trước câu nói của mình, anh lấy trong ví ra một cọc tiền nhỏ rồi đưa cho cậu ta, anh lên tiếng.



“Cậu cần tiền rồi về nghỉ ngơi đi, bà chủ có hỏi thì cứ nói là tôi đang đón tết cùng vợ, còn lại thì đừng nói gì hơn, hiểu chứ?”

“Dạ! Tôi hiểu rồi, giám đốc!”

“Ừm, đi đi!”

Dứt câu, cửa kính xe liền được kéo lên, xe cũng khởi động cơ rồi lăn bánh. Cao Anh Quân cùng nhanh chóng cất ví rồi đi vào trong nhà, mọi người đang sắp xếp lại quần áo, anh nhìn một lượt đều không thấy Nguyệt Hương Lan đâu.

Vừa định lên tiếng hỏi, bà Ly đã nhanh miệng hơn là lên tiếng, vừa nói bà vừa chỉ tay về hướng phòng của cô.

“Con bé đang ở trong phòng, con vào tìm nó đi!”

“Dạ, con cảm ơn!”

Anh nhanh chóng cất bước đi vào phòng, cánh cửa vừa mở ra anh như bước vào thế giới khác, bao quanh căn phòng là màu hồng và trắng xen lẫn nhau, chiếc giường nhỏ cạnh một chiếc bàn lớn, trên kệ là vô số sách học khác nhau.

Anh đi đến một lượt căn phòng, ánh mắt vô tình nhìn trúng một tấm ảnh thời thơ ấu của Nguyệt Hương Lan, một cô bé buộc tóc na tra mặc một chiếc váy màu hồng xinh xắn, trên môi là nụ cười tươi nhìn thẳng trông rất đáng yêu.

“Đây là cô ấy sao? Nhìn dễ thương thật!”

Cao Anh Quân bật cười rồi cần tấm ảnh lên tiếng, nhìn một lúc thật lâu vẫn chưa chán chê. Tiếng động cửa phòng tắm mở ra, Nguyệt Hương Lan mở to mắt chạy đến nhảy lên giật lại tấm ảnh từ tay anh khiến anh ngơ ngác.

Nhìn cô phòng má, hai tay chống hông, anh bật cười lên tiếng.

“Sao vậy? Anh không được xem nó sao?”

“Không, anh đừng cười!”

“Tại sao chứ? Anh thấy em rất dễ thương!”

Thấy cô như trở thành người khác khiến anh thấy vừa lạ lẫm lại vừa đáng yêu, giơ vươn lên xoa nhẹ mái tóc ướt sũng sau của cô, Nguyệt Hương Lan nhẹ đặt tấm ảnh xuống bàn, tay cầm chiếc khăn tắm rồi bắt đầu lau khóc, vừa lau vừa nói.

“Anh vào phòng em khi nào thế?”

“Anh chỉ vừa mới vào không lâu thôi.”

Cao Anh Quân ngồi xuống giường nhìn cô, trong nhà, cô mặc một bộ đồ đơn giản với chiếc quần dài và áo thun ngắn tay, mái tóc xõa dài lại tô thêm nét đơn giản, nhẹ nhàng trên khuôn mặt của cô.



“Mà nè, nhà em chỉ có ba phòng ngủ nên chắc tối nay anh và Lăng Khôi nên thuê phòng khách sạn của tạm đi nhé?”

“Anh? Anh có nghe em nói gì không vậy?”

“Này anh? Anh sao vậy, sao nhìn em dữ vậy?”

Nguyệt Hương Lan hỏi nhưng không nghe thấy lời đáp, cô khó hiểu mở mắt ra nhìn anh, thấy anh vừa nhìn mình mà không lên tiếng, cô đặt chiếc khăn tắm xuống ghế rồi đi lại gần.

Tay vỗ nhẹ vào trán anh rồi lên tiếng.

“Anh Quân! Anh có nghe em nói gì không vậy?”

“Có, anh có nghe mà!”

Bị cô gõ trán, Cao Anh Quân cúi đầu lên tiếng.

“Vậy thì trả lời em đi, tối nay anh thuê phòng khách sạn ngủ đỡ nhé?”

“Không, anh không muốn.”

Vừa nói anh vừa choàng tay qua eo cô rồi siết chặt. Nguyệt Hương Lan bị hành động bất ngờ của anh làm cho hoảng, cả người theo sự điều chỉnh của anh mà tiến sát lại gần khiến khoảng cách giữa cả hai đã không còn nữa.

Đầu anh vùi vào bụng cô, nhẹ lên tiếng.

“Anh có thể ngủ ở đây với em, nếu em chủ động lên tiếng xin ba mẹ mà?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK