Vì gia đình Nguyệt Hương Lan không phải dạng giàu có nên mọi thứ trong gia đình cũng được chuẩn bị một cách đơn giản nhất.
Trong sự tấp bật của mọi người nước bên thì Nguyệt Hương Lan và Cao Anh Quân cũng không ngủ yên được, đôi mắt như sáng rực nhìn lên trần nhà rồi suy nghĩ.
Cứ nghĩ đến cảnh hai bên gặp nhau mà lòng cô có chút bối rối, chưa từng yêu ai và Cao Anh Quân cũng là người đầu tiên. Bỗng nhiên anh lại ngỏ lời muốn cưới khiến cô vừa vui lại vừa ngại.
Gia đình cô không phải thuộc dạng khá giả, vừa đủ ăn chứ không dư dả gì nên chắc hẳn giờ đây họ phải chuẩn bị rất kỹ.
2 ngày sẽ là thời gian để chuẩn bị cho mọi thứ tốt đẹp nhất. Sau 2 ngày, những chiếc xe đậu luôn phiên nhau trước sân bay Nguyệt Hương Lan trong chiếc váy trắng dài đi cùng Cao Anh Quân bước xuống.
Theo sau là gia đình của Cao Anh Quân, mọi người mang theo không khí hứng khởi đi vào trong hàng ghế thương gia, mỗi người một phong cách khác nhau nhưng nhiều chung lại chỉ có một tông màu ấm.
Chiếc máy bay bắt đầu khởi hành khi các hành khách để yên vị trên ghế, Nguyệt Hương Lan ngồi bên cạnh anh như lần đầu tiên nhưng lần này lại không phải là nhiệm vụ mà cô phải làm nữa.
Vẫn là chiếc ghế hạng thương gia đó, người ngồi bên cạnh vẫn là Cao Anh Quân nhưng bây giờ sẽ không có một bản hợp đồng nào giữa hai người nữa mà ngay tại lúc này, họ chính là một cặp đôi.
Nguyệt Hương Lan hồi hộp ngồi không yên, nhìn anh rồi lại nhìn mọi người đang chìm vào giấc ngủ nhưng chỉ riêng cô là ngủ không được, cảm giác hồi hộp cứ dâng lên trong lòng.
Cao Anh Quân ngồi bên cạnh khẽ nghiêng đầu mở mắt nhìn cô, anh đã định thiếp đi nhưng lại không thể ngủ được vì bên cạnh vẫn còn một người ngọ nguậy như sâu.
Nhìn Nguyệt Hương Lan, anh cười rồi lên tiếng.
"Sao vậy? Lo lắng lắm sao?"
Nghe giọng nói bên tai, Nguyệt Hương Lan quay sang rồi gật đầu, vì là lần đầu tiên cho gia đình hai bên gặp nhau nên lòng cô cứ không yên, không thể nhắm mắt ngủ được vì cứ suy nghĩ mãi.
Cao Anh Quân thấy thế thì nhẹ xoa đầu cô.
"Không phải hồi hộp, có anh đây rồi mà."
"Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên nên em thấy hơi lo.."
"Không sao, ba mẹ còn chưa nghĩ đến thì em cũng đừng nghĩ nhiều, rất nhanh thôi em sẽ phải làm cô dâu của anh thôi, em phải giữ tâm trạng tốt lên thì cô dâu của anh mới xinh đẹp lên được!"
Cao Anh Quân biết cô là người hay lo lắng nên liền an ủi, bàn tay to lớn nắm chặt lấy tay cô, hơi ấm từ anh mang lại khiến cô khẽ gật đầu, cả người ngã ra phía sau rồi nhắm mắt lại cố gắng chìm vào giấc ngủ.
Thời gian trôi qua theo giấc ngủ, chiếc máy bay hạ cánh sau vài tiếng bay trên bầu trời, mọi người nhộn nhịp bước xuống đầy hào hứng, không khí thoáng mát với những ánh đèn màu lấp lánh giữa bầu trời hạ chiều.
Mọi người cùng nhau đi đến một khách sạn đã đặt trước, hành lý được dọn vào gọn gàng, Nguyệt Hương Lan ngồi trên giường nhìn anh đang xếp hành lý mà lên tiếng.
"Anh ơi, chúng ta sang nhà em được không?"
"Sao? Em muốn đi liền luôn hả?"
Cao Anh Quân vừa xếp đồ vừa lên tiếng.
"Ý em là chỉ hai chúng ta đi trước thôi ý, cứ để cho ba mẹ nghỉ ngơi rồi ngày mai hẳn đưa họ sang gặp nhau."
"À, được chứ, em vào thay đồ đi rồi chúng ta cùng đi!"
Cao Anh Quân nghe vậy thì gật đầu đồng ý, tay đưa cho cô một bộ quần áo rồi chỉ tay về phía phòng tắm.
Nguyệt Hương Lan vui vẻ cầm lấy đi vào phòng tắm còn Cao Anh Quân thì vẫn xếp quần áo, dọn đồ đạc gọn gàng.
Một lúc sau, cả hai sau khi đã thay đồ xong thì cùng nhau đi taxi đến nhà Nguyệt Hương Lan, trên xe Nguyệt Hương Lan theo sở thích mà nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn ngắm thành phố về đêm.
Tít tắt chiếc xe dừng lại trước cửa nhà, Nguyệt Hương Lan cùng Cao Anh Quân bước xuống rồi gõ cửa, bà Ly trong nhà vừa tắm rửa xong liền chạy ra.
"Ra ngay!"
Cánh cửa vừa mở ra bà liền giật mình mà ôm chặt lấy cô mừng rỡ, Nguyệt Hương Lan bị hành động của bà làm cho giật mình nhưng vẫn vui vẻ mà ôm chặt.
"Nhớ con gái quá đi!"
Bà Ly nhìn cô mà cười tươi, nụ cười tươi tắn lọt vào mắt Cao Anh Quân, anh khẽ mỉm cười, thì ra nụ cười trên khuôn mặt của Nguyệt Hương Lan là do bà Ly chuyển sang, hai người họ cười trong rất xinh đẹp.
Tiếng cười của anh vô tình lọt vào tai của bà Ly, lúc này bà mới nhận ra Nguyệt Hương Lan đi về không phải về một mình mà còn có Cao Anh Quân, vì mừng con gái về mà bà cũng quên mất còn có một người đàn ông ở bên cạnh cô.
"Chào con! Nãy giờ ta lo cho con gái mà quên mất còn cũng đi theo, con đừng giận ta nha!"
"Dạ không sao đâu ạ, mẹ con gặp nhau thì vui mừng cũng là chuyện bình thường thôi ạ!"
Cao Anh Quân lễ phép cười đáp.
"Vậy thì hai đứa vào nhà đi, ở ngoài trời cũng không tốt đâu!"
Nghe vậy bà cũng chỉ cười rồi kéo hai người vào trong nhà, căn nhà trang trí đơn giản nhưng lại rất ấm áp, trên bàn là hai ly nước vừa được trót ra.
"Hai đứa uống đi!"
"Dạ, con cảm ơn ạ!"
"À đúng rồi, Hương Lan con về rồi thì gia đình thông gia của ta đâu?"
Câu nói hồn nhiên của bà Ly khiến Nguyệt Hương Lan giật mình mà sặc nước, Cao Anh Quân thấy vậy liền vỗ nhẹ lưng cô rồi trả lời thay.
"Dạ ba mẹ con đang ở khách sạn ạ, họ mới qua nên còn mệt nên con kêu họ ngủ lại đó một đêm rồi sáng ngày mai sẽ sang gặp hai bác ạ!"
"Vậy sao? Ta còn tưởng là đi cùng hai đứa nữa chứ, Hương Lan, con không sao chứ?"
Bà Ly gật đầu rồi nhìn con gái, Nguyệt Hương Lan tai đỏ mặt ngượng nhìn bà mà lắc đầu.
"Con không sao ạ!"
Nguyệt Hương Lan vừa dứt câu thì nhiều giọng nói từ trong nhà vang lên khiến cả hai nhất thời cứng đơ người khi nhìn thấy có rất nhiều người đi ra từ nhà bếp.
"Ô! Hương Lan dẫn bạn trai về đấy à!"
"Chị về rồi, anh rể đâu rồi ạ?"
Cao Anh Quân ngơ ngác nhìn họ hàng của Nguyệt Hương Lan, cứ ngỡ chỉ có ba mẹ của cô ở nhà nhưng anh tính đã hơi sai vì số người ở đây còn đông hơn anh tưởng tượng.
Mọi người thấy Cao Anh Quân là bạn trai của Nguyệt Hương Lan liền nháo nhào đi đến hỏi anh rối riết, nhìn khuôn mặt đẹp trai như soái ca của anh mà những người họ hàng cảm thán không thôi.
"Con là diễn viên hả? Sao đẹp vậy con?"
"Anh làm nghề gì vậy anh rể?"
"Con có anh em họ hàng nào không? Sao con đẹp vậy!"
Một loạt câu hỏi được đưa ra như vũ bão, Cao Anh Quân giờ đây mới hiểu lý do tại sao mà Nguyệt Hương Lan lại lo lắng cho chuyến đi lần này rồi.
Cô lo không phải là vì hai bên gặp nhau có gì không hài lòng mà thứ cô lo lắng thật sự chính là Cao Anh Quân khi gặp mặt họ hàng, gia đình nhà cô vì trong lần gọi điện hôm đó, cô đã biết nhà mình đang rất đông người.
Nhưng vé máy bay thì đã đặt nên không còn cách nào khác, nhìn Cao Anh Quân bị hỏi cho ngơ người mà cô bật cười, vội vàng che chắn cho anh mà lên tiếng.
"Mọi người bình tĩnh đi ạ! Cứ để anh ấy trả lời từng câu hỏi, hỏi cùng lúc như vậy anh ấy không hiểu hết được đâu ạ!"
Được Nguyệt Hương Lan che chắn nên mọi người cũng không hỏi tới tấp nữa mà từng người lên tiếng hỏi. Cao Anh Quân ngơ ngác một lúc rồi cũng bình thường trở lại, anh ngồi nghiêm chỉnh như một cậu học sinh trả lời câu hỏi của giáo viên.