Cứ ngỡ anh sẽ ôm chầm lấy cô ta nhưng lời đầu tiên anh thốt lên lại khiến tim cô ta nhói lên.
"Tại sao cậu lại hại vợ mình?"
Hai chữ 'vợ mình' khiến Dương Bạch Dao thấy rất đắng lòng, nhìn người mình yêu, mình thương đứng trước mặt nhưng lời nói lại chỉ toàn là vợ của anh, đôi mắt dần đỏ lên, cô ta cười nhạt.
"Tớ biết hết mọi thứ rồi, cô ấy đã làm gì cậu mà cậu phải làm đến mức như vậy?"
Cao Anh Quân vẫn luôn nhẹ nhàng với cô ta như vậy, dù trong lòng rất tức giận nhưng anh chưa từng lớn tiếng với cô ta, cũng vì điều này là cô ta chỉ có ngày càng yêu chứ không thể buông tay.
"Cậu nói đi, lý do là gì?"
"Cậu thật sự muốn biết sao?"
Dương Bạch Dao khẽ lên tiếng, cô ta nhìn cách anh lo lắng cho Nguyệt Hương Lan mà lòng đau nhói, cô ta chỉ biết ước, cưỡng cầu một điều nhỏ nhoi như vậy nhưng lại không được.
"Cậu cứ nói, nếu cô ấy làm cậu khó chịu chuyện gì đó thì tớ sẽ thay cô ấy làm cậu vui, cậu đừng gây sự nữa.."
"Vậy cậu yêu tớ đi!"
Lời chưa nói xong thì Dương Bạch Dao đã cắt ngang, cô ta không muốn nghe thêm bất cứ chuyện gì liên quan đến Nguyệt Hương Lan nữa vì mỗi lần anh nhắc đến Nguyệt Hương Lan là tim cô đau lắm, đau như thể ai đó đang bóp chặt nó đến mức không thở nổi nữa.
"Cái gì?"
"Cậu nói cậu sẽ làm tớ vui, vậy cậu yêu tớ đi, tớ sẽ rất vui!"
Cao Anh Quân bị câu nói của Dương Bạch Dao làm cho hoảng hốt, anh kinh ngạc nhìn cô ta mà lời nói lại không thể thốt ra được nữa. Trong lòng có rất nhiều cảm xúc xen lẫn nhau nhưng tất cả điều khiến anh bối rối, không thể ngờ.
Dương Bạch Dao nhìn biểu cảm của anh mà cười nhạt, cô ta biết trước anh sẽ ngỡ ngàng đến bao nhiêu khi nhận ra tình cảm của cô ta dành cho anh là tình yêu chứ không còn là tình bạn đơn thuần nữa.
Dương Bạch Dao nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe lên tiếng.
"Cậu yêu tớ được không? Tớ thật sự rất yêu cậu, tớ đã chờ lâu lắm rồi."
"Không! Tớ không yêu cậu!"
Cao Anh Quân thẳng thừng từ chối, anh không thể chấp nhận tình cảm này của Dương Bạch Dao được, trong lòng của anh chỉ có Nguyệt Hương Lan và từ nhỏ đến lớn anh cũng chỉ xem cô ta là bạn.
Là bạn mà thôi!!
"Tại sao? Cậu sợ cái gì? Hay vì Nguyệt Hương Lan vẫn chưa trả được số tiền đã nợ nên cậu tiếc, tớ có thể trả thay cô ấy để cậu tha cho cô ấy rồi ở bên cạnh tớ mà!"
"Không! Cậu đừng nói vậy, dù có Nguyệt Hương Lan hay không thì tớ vẫn không yêu cậu!"
Lời nói của anh khiến cả thế giới trong cô ta như sập đổ hoàn toàn, ngay cả ngọn lửa tự tin trong lòng bị dập tắt trong gang tấc, từng giọt nước mắt rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp, cô ta cố gắng giữ bình tĩnh nhưng nước mắt lại cứ tuôn rơi không ngừng.
Giọng nói nghẹn ngào đến khó thở vang lên, chỉ mong anh có thể hiểu.
"Tại sao? Tớ đã làm gì mà cậu lại không yêu tớ, tớ chờ cậu từ rất lâu rồi, chờ đến hết thanh xuân nhưng cuối cùng cậu lại không nhận ra tình cảm của tớ là thế nào? Tại sao Nguyệt Hương Lan đến sau đó mà cô ấy lại được cậu dễ dàng đón nhận? Còn tớ, còn tớ thì sao!"
Cao Anh Quân nhìn Dương Bạch Dao đang dần mất kiểm soát mà lùi lại, ngay tại lúc này anh sẽ không an ủi cô ta và càng không làm gì cả, chỉ đứng nói chuyện với cô ta mà thôi vì anh không muốn một hành động nào đó của anh sẽ lại khiến cô ta nhầm tưởng là yêu.
Nhưng sự tránh né của anh lại khiến Dương Bạch Dao ngỡ ngàng, cả người đứng khựng lại, nụ cười đơ cứng ở trên môi cũng chẳng còn xinh đẹp như trước, khuôn mặt xinh đẹp giờ đây đã bị những giọt nước mắt làm cho ướt sũng.
Lau mãi cũng chẳng hết, lệ cứ tuôn, lòng cứ đau.
"Cậu ghét tớ đến vậy sao?"
Dương Bạch Dao dừng lại, cô ta nhẹ nhàng lên tiếng, lời nói tựa như gió thoảng qua không chút sức sống, đôi mắt đỏ hoe nhìn anh chưa từng rời mắt.
"Tớ tức giận với cậu nhiều lắm, tớ ghét cậu ngay lúc này!"
"Thì ra là ghét tớ nên cậu mới không chịu yêu tớ."
Dương Bạch Dao cười nhạt.
Thấy vậy Cao Anh Quân liền lên tiếng nói từng câu từng chữ thật chậm rãi, đôi mày nhíu mày nhìn Dương Bạch Dao.
"Cậu vì tình yêu mà lấy bản hợp đồng ra hại Nguyệt Hương Lan khiến cô ấy lúc nào cũng tiêu cực, lại còn lén lút sau lưng tớ bày đủ trò với Nguyệt Hương Lan. Tất cả cũng vì tình cảm của cậu thôi sao? Thử nghĩ xem, tớ có ghét cậu ngay lúc này không? Tớ thật sự không thể tin cậu lại trở thành như vậy!"
"Đúng! Tớ vì yêu cậu mà làm hết mọi thứ, từ đầu đến cuối đều là do tớ làm hết thảy chứ chẳng hề liên quan đến ai hết!"
"Tại sao chứ?"
"Vì tớ ghét phải nhìn thấy cô ta cùng cậu thân mật với nhau, tớ ghét cảnh cậu bảo vệ cô ta bên mình, tớ ghét cậu yêu cô ta, tớ ghét hết tất cả những thứ liên quan đến cô ta, thậm chí là cuộc hôn nhân vướng víu của hai người!"
Đến lúc này Dương Bạch Dao cũng chẳng muốn giấu giếm chuyện gì nữa, đứng trước mặt anh cô ta đã nói lên tiếng lòng của mình rồi. Dù anh có ghét cô thì cô ta cũng đã biết trước số phận của mình rồi.
Cao Anh Quân nhìn cô ta mà lắc đầu ngao ngán, anh chưa từng nghĩ đến cảnh chính người mình xem là bạn thân lại lén lút sau lưng anh bày trò với vợ anh đến mức như vậy.
Nhìn Dương Bạch Dao thảm hại như vậy người làm bạn như anh cũng không đành nhưng chỉ có thể đứng nhìn chứ không còn chạy đến an ủi như trước nữa. Giờ đây anh nên giữ khoảng cách với Dương Bạch Dao thì hơn.
Anh không muốn cô phải hiểu lầm thêm bất kỳ thứ gì nữa, cũng vì những hành động vô tư lúc nhỏ của anh mà khiến cô nhầm là yêu, tưởng là thích, nghĩ là thật.
Dương Bạch Dao bật khóc nức nở, cả người run lên bần bật, tiếng khóc đứt đoạn khiến lòng ngực khó thở nhưng nước mắt lại cứ chảy qua không ngừng, lòng đau như cắt, tim như bị bóp nát, đau đến thấu xương nhưng lại chẳng được ai an ủi.
"Bạch Dao, nếu cậu thấy không ổn thì hẹn lại ngày chúng ta nói chuyện, tâm trạng cậu như vậy thì tớ cũng không muốn làm cậu phải khóc nhiều hơn đâu. Chắc tớ đi trước."
"Không! Chúng ta nói luôn bây giờ đi!"
Cao Anh Quân vừa muốn rời đi thì cô liền ngẩng đầu lên nhìn, dù nước mắt có tuôn rơi thì cô ta cũng muốn nói chuyện này cho đến kết thúc, sẽ chẳng có ngày nào hợp hơn hôm nay.
Nhìn Dương Bạch Dao gắng gượng khiến anh không còn lời nào để nói, một cô gái xinh đẹp, quyến rũ khiến bao người đàn ông phải đỏ mắt giờ đây lại bật khóc vì một người chỉ xem mình là bạn.
Vì một chữ 'bạn' mà Cao Anh Quân đành lòng để Dương Bạch Dao khóc đến sưng mắt nhưng lại không một lời an ủi, tình cảm chôn vùi nhiều năm lại bị anh từ chối một cách phũ phàng.
"Chúng ta nói tiếp đi, giải quyết trong hôm nay đi, tớ khóc xong rồi!"
Dương Bạch Dao khẽ mỉm cười lau đi những giọt nước mắt rơi trên má rồi nhìn anh, cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo để che lấp những giọt nước mắt đang đọng lại trên mi, đôi mắt đỏ hoe, rưng rưng cố gắng mạnh mẽ nhất, cắn răng không cho nước mắt lần nữa rơi xuống.