"Giải thi đấu cho người mới đấu pháp?"
Dương Đại trừng mắt nhìn, hỏi: "Diễn ra vào lúc nào, địa điểm ở đâu?"
Hồ Lợi cười nói: "Nửa năm sau, cơ quan tình báo trực tiếp đảm bảo đưa ngươi tiến vào top 32, đến lúc đó ngươi chỉ cần đi địa điểm tổ chức trận chung kết là được. Ta sẽ đích thân đưa ngươi đi, ngươi có thể thỏa thích thể hiện ra thiên phú của ngươi, cơ quan tình báo sẽ bảo vệ ngươi. Mặc dù tháng này ngươi rất khiêm tốn, nhưng ngươi ở trên mạng vẫn rất hot. Cả nước đều đang chờ mong sự xuất hiện của ngươi."
Dương Đại dĩ nhiên sẽ không kháng cự đối với chuyện trang bức, hơn nữa đây không chỉ là trang bức mà còn có thể mang đến hi vọng cho đại chúng, hy vọng có thể chiến thắng nỗi khiếp đảm vì tận thế.
"Giải thi đấu có tiền thưởng sao?"
"Ha ha, đương nhiên là có. Quán quân có thể được 10 triệu Hạ Quốc tệ."
"Vậy ta tham gia."
"Vậy là tốt rồi! Tiểu Dương, ngươi đăng kí một cái tài khoản trên mạng đi, ta sẽ giúp ngươi chứng thực. Ngươi hỗ trợ tuyên truyền giải thi đấu người mới đấu pháp một chút."
"Được."
Dương Đại đi đến trước sô pha, ở trên bàn trà cầm lấy máy tính bảng, bắt đầu đăng nhập Thiên Võng, đăng kí tài khoản.
Tên dĩ nhiên là Bá Vương Bất Quá Giang.
Hồ Lợi lập tức thao tác ở bên cạnh hắn, thông báo cho nhân viên công tác của Thiên Võng về tài khoản của Dương Đại. Mấy phút đồng hồ sau, Dương Đại liền công bố trạng thái đầu tiên trên Thiên Võng.
« Bá Vương Bất Quá Giang: Ta sẽ tham gia giải thi đấu người mới đấu pháp. »
Một dòng trạng thái rất đơn giản, phụ thêm chủ đề về giải thi đấu người mới đấu pháp.
Không có ai bình luận, ngay cả số lượng người đã xem cũng không có.
"Tiểu Dương, ngươi phải cố gắng nỗ lực tu luyện nha! Tiềm lực thiên phú của ngươi cực lớn, nhưng giai đoạn trước không cách nào thực hiện, thậm chí khả năng lực chiến đấu không mạnh bằng một vài thiên phú cấp độ A hiện thời. Đến lúc đó cũng đừng làm cho thiên phú cấp độ SS mất mặt. Ngươi bây giờ chính là niềm kiêu hãnh của hành tỉnh Hán Tây chúng ta đấy."
Hồ Lợi dặn dò Dương Đại vài câu liền đứng dậy rời đi. Có thể nhìn ra được, Dương Đại đồng ý tham gia giải đấu để cho y thật sự cao hứng, đoán chừng là thượng cấp bắt y đến tìm Dương Đại.
Dương Đại đang chuẩn bị vào Thâm Vực, trên máy tính bảng bắt đầu điên cuồng bắn ra tin tức thông báo.
Hắn mở ra nhìn một chút, khá lắm! Phần mềm Thiên Võng lập tức đưa tài khoản của hắn vào phần tài khoản đề cử, trên mặt bìa là một cái bóng đen thần bí, trên mặt còn ghi dấu chấm hỏi, phụ thêm hai hàng tiêu đề miêu tả rất khí phách:
Thiên phú cấp độ SS!
Bá Vương Bất Quá Giang!
Ấn mở vào tài khoản đề cử chính là dòng trạng thái vừa rồi hắn mới cập nhật. Đằng sau ID của hắn có thêm ô biểu tượng do chính phủ chứng thực, số lượng bình luận tăng vọt. Mỗi giây đều gia tăng thêm mấy trăm bình luận, lượt chia sẻ càng nhanh chóng tăng lên.
« Giải thi đấu người mới thí luyện giả đấu pháp: Hoan nghênh Bá Vương tham gia cuộc thi đấu của chúng tôi! Tung hoa. jpg »
« Tiểu Hắc: Wow! Chân nhân a! »
« Chu Hành Mã: Đại lão rốt cuộc muốn lộ diện nha! »
« Nam nhân quyền lực: ! ! ! »
« Văn Văn thật đáng yêu: A a a a! »
« User 209383742: Khá lắm, ta đang nghĩ xem tại sao tên tài khoản của ta bị thay đổi. Thì ra là do chính phủ mở đường cho chủ nhân thật sự của nickname này a! »
« Ta cũng muốn làm Thái Dương Thần: Bài phía trước! »
« Sau 90 tiểu đẹp trai: Đại lão trâu bò! »
. . .
Dương Đại nhìn thấy rất thoải mái, không ngờ mình lại nổi tiếng như vậy. Dẫu sao một tháng này vô luận là trong thực tế hay là ở Thâm Vực, hắn đều chưa từng tiếp xúc với những thí luyện giả khác.
Vương triều Đại Hạ rất lớn, xa so với Hạ Quốc còn lớn hơn. Phần lớn thí luyện giả tập trung ở thành trấn hoặc là trong môn phái, có rất ít người đi đến rừng núi hoang vắng. Hơn nữa đối với vương triều Đại Hạ, linh khí ở chỗ của Dương Đại so với linh khí ở những chỗ khác không tính dồi dào. Một vị trí tốt chính là nơi đó không có Tinh quái, rất khó gặp phải tu tiên giả.
Cẩn thận suy nghĩ một chút cũng đúng. Thiên phú cấp độ SS đại biểu cho tiềm năng vô hạn, sau này thậm chí có thể trở thành thần hộ mệnh của Hạ Quốc, nhân khí của hắn dĩ nhiên là rất cao.
Dương Đại không trả lời các bình luận, nhìn thêm vài phút đồng hồ liền đóng Thiên Võng, lại tiến vào Thâm Vực.
Vẫn như cũ là khu rừng kia, Dương Đại triệu hoán đám âm chúng của mình đi ra.
"Ta chuẩn bị thu thập càng nhiều âm chúng hơn nữa, địa phương nào có nhiều người chết?" Dương Đại hỏi.
Trình Ngạ Quỷ giành trả lời trước: "Đi Quỷ Uyên tông đi, bên trong đệ tử tàn sát lẫn nhau, tập mãi thành thói quen, các đệ tử cũng thường xuyên đi tàn sát thôn trang."
Doanh Kỷ trừng mắt liếc y một cái, nói: "Sao có thể làm xằng làm bậy? Quân tử phải có đạo của quân tử. Ta đề nghị đi chiến trường, chiến trường khẳng định có nhiều người chết, vương triều Đại Hạ những năm gần đây giao chiến không ngừng với vương triều Đại Huyền, đây là một cơ hội tốt."
Những âm chúng khác lập tức phát biểu ý kiến, bốn vị phạm nhân tử hình Điền Bất Trung ủng hộ Trình Ngạ Quỷ, những người khác lại ủng hộ Doanh Kỷ.
Xuất hiện ý kiến khác nhau.
Dương Đại lại không muốn đi Quỷ Uyên tông, quá nguy hiểm.
Trước mắt ưu thế của hắn đang là về mặt số lượng, một khi đối mặt với cao thủ Tâm Toàn cảnh, khả năng toàn quân bị diệt.
"Đi chiến trường đi! Trình Ngạ Quỷ dẫn đường. Doanh Kỷ, ngươi không thể xuất đầu lộ diện để tránh rước lấy phiền phức." Dương Đại phân phó nói, tiếp đó không chờ Doanh Kỷ phản ứng, lập tức thu y vào trong không gian linh hồn.
Trình Ngạ Quỷ và Thạch Long đều là người địa phương sinh trưởng và lớn lên ở vương triều Đại Hạ, tự nhiên sẽ biết được nơi đâu là chiến trường.
Vẫn tương tự như trước kia khi di chuyển trên đường, Dương Đại để cho bốn người Điền Bất Trung lẻn vào dưới mặt đất, đi theo bọn hắn. Những âm chúng khác lại vây xung quanh hắn cùng tiến lên.
Tuy rằng đã có tu vi Tụ Khí tầng một, nhưng Dương Đại vẫn lựa chọn cẩn thận một chút.
Đẳng cấp thiên phú cho dù có cao hơn nữa cũng có thể bị lật xe!
Mấy canh giờ sau, bọn họ rốt cuộc rời khỏi vùng núi rừng liên miên không dứt kia.
Dựa theo Trình Ngạ Quỷ giới thiệu, tiến lên thêm hơn 200 dặm đường nữa có thể đến thành trấn ở gần đây.
Vương triều Đại Hạ là do phàm nhân làm chủ, đối với phàm nhân mà nói thì rất khó gặp được tu tiên giả, trừ phi là người có quyền thế.
Dương Đại chuẩn bị đi đến thành trấn mua một cỗ xe ngựa, di chuyển trên đường sẽ thuận tiện hơn một chút, hắn cùng với đám âm chúng còn có thể tu luyện ở trong xe.
Âm chúng một khi vào không gian linh hồn sẽ ngủ say, cho nên muốn cho âm chúng tu luyện thì nhất định phải thả bọn họ ra.
Tiếp tục đi về phía trước nửa canh giờ sau, đám người Dương Đại rốt cuộc nhìn thấy quan đạo, trên đường có dấu vết bánh xe ngựa nghiền ép.
Nhìn theo quan đạo đi về phía trước, địa thế bằng phẳng, đường cũng trở nên dễ đi hơn.
"Các ngươi nói xem, có thể gặp phải sơn tặc hay không?" Dương Đại mong đợi hỏi.
Số lượng âm chúng của Vạn Cảnh Âm Chủ là vô hạn, cho nên hắn không sợ ăn mặn, chỉ cần là hồn phách là hắn đều sẽ thu hết.
Liễu Tuấn Kiệt cười nói: "Những âm chúng như chúng ta vây quanh ngươi rồi còn ai dám tới a. Giữa ban ngày ban mặt mà gặp quỷ rồi, có thể hù chết người a."
Trình Ngạ Quỷ cũng cười theo, chỉ là cười đến mức buồn rười rượi: "Cũng đừng gặp phải tu sĩ chính đạo, những người kia nhìn thấy quỷ tu hay ma tu sẽ lập tức động thủ, cũng mặc kệ ngươi có từng làm bậy hay không."
Dương Đại cũng sợ gặp phải loại tình huống đó, vì vậy căn dặn bọn họ nói: "Tất cả các ngươi lẻn vào lòng đất đi, bất cứ lúc nào cũng có thể trợ giúp ta."
Dựa theo lời Điền Bất Trung nói, tu sĩ Tụ Khí cảnh vẫn chưa thể lấy mắt thường nhìn thấy quỷ quái ẩn núp, nhưng đạt tới Tâm Toàn cảnh liền không giống vậy.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Đám âm chúng nhao nhao lẻn vào dưới mặt đất, tay Dương Đại cầm trường kiếm, tinh thần phấn chấn, dọc theo quan đạo đi về phía trước.
Hấp thu mười bốn vị âm chúng, tu vi lại đạt tới Tụ Khí cảnh tầng một, thể lực của Dương Đại đã vượt xa phàm nhân, rong ruổi hơn nửa ngày đường vẫn không có chút cảm giác mệt mỏi nào.
Hai bên núi xanh liên miên chập chùng, hơn vạn dặm trời không một bóng mây, trời xanh như ở trên đỉnh núi.
Dương Đại hiếm khi xem xét phong cảnh dọc đường. Không thể không nói, sơn thủy bên trong Thâm Vực vượt xa cảnh tượng hiện tại ở Địa Cầu, ngay cả không khí cũng vô cùng tươi mát, có lẽ nguyên nhân là do linh khí dồi dào.
"Tránh —— "
Dương Đại chợt nghe sau lưng truyền đến một thanh âm khẽ kêu lên. Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử hồng y cưỡi ngựa phóng đến, hắn lập tức đi đến một bên, sợ bị đụng vào.
Nữ tử hồng y lập tức phóng ngựa qua trước mặt hắn. Trong khoảnh khắc giao thoa, hắn thấy rõ mặt của đối phương, khuôn mặt rất xinh đẹp, tóc dài buộc ở sau đầu, buộc cao lên thành đuôi ngựa, hai lọn tóc bên tai tung bay theo gió. Quả nhiên là tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, vừa như nam nhi tiêu sái, cũng có dáng vẻ của nữ tử xinh đẹp tuyệt trần.
‘Tiên y nộ mã, giang hồ nhi nữ’.
Trong đầu Dương Đại xuất hiện cụm từ này.
Có chút ý tứ.
Khóe miệng của Dương Đại nhếch lên, tiếp tục chạy trên đường, tốc độ vẫn giống như lúc trước.
« Chúc mừng thí luyện giả khu Hạ Quốc 'Sở Thiên Bồng' thành công vượt qua tiểu thiên kiếp, bước vào Tâm Toàn cảnh »
Dương Đại nhìn thấy một cái thông báo xuất hiện ở trước mắt, âm thầm ngạc nhiên. Tụ Khí cảnh đến Tâm Toàn cảnh còn cần bao lâu?
Chậc chậc.
Hắn vào Thâm Vực một tháng, Hạ Quốc mới tăng thêm một tên thí luyện giả Tâm Toàn cảnh, có thể thấy được tu tiên khó khăn nhường nào.
Dương Đại vừa nghĩ, vừa đi về phía trước, kết quả đi không bao lâu, sau lưng lại truyền tới tiếng vó ngựa, thanh thế so với nữ tử hồng y vừa rồi còn lớn hơn.
Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hơn mười tên nam tử mặc áo vải phóng ngựa phi tới. Hắn vẫn nhường đường như trước, nhưng mà những người này lại ngừng ở trước mặt hắn.
Dương Đại không hề căng thẳng, trong lòng ngược lại cảm thấy hơi chờ mong.
Là sơn tặc sao?
Tốt nhất là phải!
Cho ta một cái lý do quang minh chính đại hút hồn bọn ngươi!