Mục lục
Hồn Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi vào sơn động, Dương Đại cảm nhận được một luồng gió lạnh từ trong động truyền ra, khiến cho hắn nghĩ đến tiếng quỷ khóc đã nghe được trong hạp cốc trước khi vào bí cảnh.

Hắn lặng lẽ cảm thụ hơn một nghìn vị âm chúng, đều đang đi theo dưới chân, tim của hắn mới an tâm được một chút.

« Thí luyện giả 'Diệp Cầu Tiên' đánh chết thí luyện giả 'Một người đã đủ giữ quan ải' »

Lại một dòng nhắc nhở bay qua trước mắt Dương Đại.

Cái tên Diệp Cầu Tiên này quả thực là một tên điên.

Gã đã giết bao nhiêu thí luyện giả rồi?

May mắn lão tử đã chạm được tới trận pháp truyền tống, nếu không chuyến này đoán chừng phải chết trong tay Diệp Cầu Tiên.

Dương Đại vẫn có tự mình biết rõ, tuy rằng âm chúng đông đảo, nhưng không thể nào là đối thủ của Linh Chiếu cảnh.

"Bầu không khí này, chậc chậc, có lẽ có cơ duyên, chỉ là Vĩ ca không phát hiện ra mà thôi." Liễu Tuấn Kiệt bỗng nhiên cười nói.

Trình Ngạ Quỷ ở phía trước cười khẩy nói: "Tu vi của người ta cao hơn so với ngươi, thứ mà y không phát hiện ra được, ngươi thì có thể phát hiện ra chắc?"

"Đây là một loại trực giác, ngươi thì biết cái gì."

"Ha ha."

Hai người lại bắt đầu đấu võ mồm.

Dương Đại không có tham dự, mắt hắn chăm chú nhìn chằm chằm về phía trước.

Thông đạo rất dài, còn rất khúc chiết, một đường trải qua tám cửa vào khác nhau, bọn họ rốt cuộc cũng vào một cái hang động, kích thước rộng cỡ chừng một cái sân bóng rỗ, phía trên vách núi có đầy đá nhọn, đá trên ngọn vẫn còn tích thủy, mặt đất ẩm ướt, chỗ lõm đầy nước.

Dương Đại chú ý đến trong động còn có một cái bệ đá, cái bệ đá này thoạt nhìn trông rất tàn tạ, hai bên có những cột đá dựng đứng, trên cột đá có hơn mười cái lỗ khảm.

Các âm chúng vây lại, Dương Đại lại gọi hơn 10 vị âm chúng đến, chặn cửa động lại.

Cho dù đã đến được trận pháp truyền tống, cũng phải cẩn thận!

Từ Siêu Nhân nhìn trong chốc lát, quay đầu nói: "Trận pháp truyền tống này có chút không đúng nha."

Dương Đại nhíu mày hỏi: "Là lạ ở chỗ nào?"

"Khác với đường vân lúc đi vào trận pháp, đường vân của trận pháp đều được khắc bằng linh lực, chỉ cần lệch một chút, cũng có thể khiến không gian đan vào nhau, đường vân của trận pháp này có độ lệch quá lớn, đương nhiên, cũng có khả năng không phải cùng một vị trí với trận pháp lúc chúng đi vào, cửa vào của bí cảnh này có quá nhiều mà."

Từ Siêu Nhân hồi đáp, để cho Dương Đại mày nhíu lại càng lâu hơn.

Doanh Kỷ mở miệng nói: "Trước tiên có thể truyền tống âm chúng, nếu âm chúng không gặp phải chuyện không may, chủ nhân, ngươi lại tiến vào, cũng giống như vậy."

Dương Đại gật đầu, nhưng không biết liên hệ của mình và âm chúng có thể duy trì khoảng cách bao xa.

Bao Giải hỏi: "Các ngươi có linh thạch hay không, trước lấy ra nhìn xem."

Dương Đại lập tức lấy ra toàn bộ linh thạch từ bên trong hai túi trữ vật bên hông, đây đều là tài sản của Lương Tử Tiêu, Nam Nguyệt Như, Bao Giải, Từ Siêu Nhân cùng với những thí luyện giả khác, số lượng linh thạch mà hắn tích lũy vẫn là rất phong phú.

"Ngươi hiểu trận pháp sao?" Lương Tử Tiêu hỏi.

Bao Giải nói: "Hiểu sơ một chút."

Y bắt đầu chọn lựa linh thạch, khảm nạm vào trận pháp truyền tống.

Ầm ầm ——

Sơn động bỗng nhiên lay động kịch liệt, tựa như bị động đất, Dương Đại và âm chúng bị hù dọa, cực kỳ khẩn trương.

Cũng may lay động như vậy không có kéo dài quá lâu.

Một tên âm chúng hiện ra trên mặt đất, nói: "Báo cáo, hơn mười dặm bên ngoài có đại tu sĩ chiến đấu!"

Hơn mười dặm bên ngoài?

Động tĩnh có thể truyền xa đến như vậy?

Tất nhiên là đại tu sĩ, đã bước vào Linh Chiếu.

Dương Đại thúc giục nói: "Nhanh lên."

Bao Giải gật đầu, tiếp tục làm việc.

Rất nhanh, trận pháp sáng lên, hai cây cột đá bắn ra ra ánh sáng.

Dương Đại hỏi: "Linh thạch đủ để khởi động mấy lần?"

Bao Giải hồi đáp: "Ba lần, trước tiên có thể phái một tên âm chúng đi thử, là ai đi?"

Các âm chúng hai mặt nhìn nhau, tiếp đó nhìn Dương Đại, chờ Dương Đại ra lệnh, lần này đi khả năng rất nguy hiểm, nếu hồn phi phách tán, bọn họ ngay cả cơ hội chuyển thế đều không có.

Liễu Tuấn Kiệt xung phong nhận việc nói: "Ta đi!"

Dương Đại gật đầu đồng ý, Liễu Tuấn Kiệt lập tức vào trận.

Trong động im lặng, Bao Giải khởi động trận pháp, mọi người đưa mắt nhìn Liễu Tuấn Kiệt tan biến.

Tất cả linh thạch trên trận pháp đều bị nghiền nát, hóa thành bột phấn tung bay trên mặt đất.

Bao Giải lập tức bắt đầu lại bổ sung linh thạch.

Sơn động thỉnh thoảng run rẩy, Dương Đại lại triệu tập ra toàn bộ âm chúng, liên tục từ mặt đất nổi lên, tiếp đó bị hắn thu vào không gian linh hồn.

Nếu hắn truyền tống được ra bên ngoài, có âm chúng ở lại bên trong bí cảnh, vậy hắn liền vĩnh viễn không cách nào rời khỏi Thâm Vực.

Điểm này về sau ngược lại là có thể lợi dụng.

Dương Đại vừa thu âm chúng, vừa cảm thụ hơi thở của Liễu Tuấn Kiệt.

Khoảng cách từ Liễu Tuấn Kiệt đến hắn vô cùng xa xôi, cái loại khoảng cách này làm cho cảm ứng tâm linh của hắn đều trở nên mơ hồ, việc duy nhất mà hắn có thể xác định chính là Liễu Tuấn Kiệt vẫn còn, không có hồn phi phách tán.

"Cái thằng kia sẽ không phải đã rời khỏi Đại Hạ rồi chứ, làm sao xa như vậy. . ."

Dương Đại lặng lẽ suy nghĩ.

Rất nhanh, linh thạch lại bổ sung xong, Dương Đại cất kỹ tất cả linh thạch còn dư lại.

Mười phút sau, toàn bộ âm chúng đều bị hắn thu vào bên trong không gian linh hồn, hắn đứng trước trận pháp truyền tống, chung quanh chỉ còn lại Bao Giải và Từ Siêu Nhân.

"Hắn cũng không có bị tru diệt, có lẽ không có sao chứ?" Dương Đại thấp giọng nói.

Bao Giải nói: "Ít nhất khi chúng ta truyền tống qua đó, cũng sẽ không trước tiên gặp chuyện không may."

Lúc này, sơn động run rẩy lợi hại hơn, rất rõ ràng trận chiến của đại tu sĩ đang ở gần ngọn núi này.

Dương Đại vừa nghĩ tới sự đáng sợ của Linh Chiếu cảnh, lập tức nghiến răng nói: "Mặc kệ, đi thôi!"

Bao Giải lập tức khởi động trận pháp truyền tống, tiếp đó gật đầu với Dương Đại, Dương Đại lập tức thu hai vị bọn họ vào bên trong không gian linh hồn.

Ánh sáng chói lóa lóe ra, thân ảnh Dương Đại tan biến trong trận pháp.

Hắn vừa biến mất, ở cửa động liền xuất hiện một thân ảnh màu trắng.

. . .

Quá trình truyền tống vô cùng khó chịu, Dương Đại không cách nào mở to mắt, nhưng cảm giác đầu óc choáng váng, máu trong người đều đang chảy ngược.

Không biết trôi qua bao lâu, rốt cuộc hắn cũng rơi xuống đất.

Hắn mở to mắt, trời đất xoay tròn, xém chút nữa khiến cho hắn ngã sấp xuống, cảm giác muốn nôn mửa mãnh liệt xuất hiện, lúc này, một đôi tay nâng hắn.

"Chủ nhân, ngài không sao chứ?"

Là giọng nói của Liễu Tuấn Kiệt!

Dương Đại thở dài trong lòng một hơi, hắn chậm rãi mở to mắt, ngẩng đầu nhìn lên, cảnh sắc lọt vào trong tầm mắt làm hắn kinh diễm.

Núi cao trùng điệp, liên miên chập chùng, tiên vụ lượn lờ, thanh điểu xếp thành từng bầy, chim hạc đang bay lượn trên những đám mây, linh khí nồng đậm làm tinh thần Dương Đại chấn động, hắn đứng thẳng dậy, đưa mắt nhìn lại, mảnh thiên địa này vô cùng bao la, mây mù lượn quanh thiên địa bát phương, để cho hắn trông không đến điểm cuối cùng.

Cảnh sắc đẹp quá, tựa như tiên cảnh nhân gian, là cảnh đẹp tuyệt thế mà trên Địa Cầu không tài nào nhìn thấy được.

Thân thể Dương Đại bỗng nhiên trở nên cứng ngắc, bởi vì hắn nhìn thấy một thân ảnh.

Đó là một lão giả mặc đạo bào màu xám, đang đả tọa tại một vách đá cách hắn không xa.

Trận pháp truyền tống ở trên vách đá, dưới vách núi là một con sông lớn rộng chừng tầm hơn mười trượng, thủy thế ồ ạt, hung mãnh dị thường, đi thông không biết về phương xa nào.

Dương Đại không khỏi nhìn về phía Liễu Tuấn Kiệt.

Liễu Tuấn Kiệt lúng túng nói: "Ta đã hỏi qua vị tiền bối này, lão nói chờ đến khi chủ nhân của ta đến lại giải thích."

Dương Đại hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh tâm tình.

"Chủ nhân cẩn thận, người này tuyệt không phải chỉ là Tâm Toàn cảnh, cảnh giới của lão cao thâm mạt trắc, ta chỉ đã từng cảm thụ qua trên người Cốc chủ." Bao Giải truyền âm nhắc nhở Dương Đại.

Dương Đại ý thức được chính mình trốn không thoát, không bằng thản nhiên đối mặt, hắn tiến lên một bước, chắp tay hỏi: "Tiền bối, xin hỏi nơi này là địa phương nào?"

Lão giả áo xám không có mở mắt, vẫn ngồi quay lưng về phía Dương Đại, chỉ nghe lão hồi đáp: "Thập Phương giáo."

Dương Đại sửng sốt, cho là mình nghe lầm.

Thế nào lại là Thập Phương giáo?

Lão giả mặc áo bào xám tiếp tục mở miệng nói: "Tìm chỗ tu luyện gần đó đi, chờ đến khi người đã đến đông đủ, ta lại giới thiệu cho bọn ngươi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK