Tiểu Cảnh Nghi cùng Tiểu Lam Nguyện thật nhanh tìm kiếm, trên tay là một cây sáo bạch ngọc vô cùng giống với Trần Tình năm ấy đưa cho Trạch Vu Quân."Vong Cơ, là cây sáo này chăng""Không phải! Cái này không phải! Các ngươi cũng lừa dối ta! Sáo vẫn còn, cây sáo nhất định vẫn còn, chỉ là.....chỉ là ta không tìm được hồn phách của y"Lam Vong Cơ nhận lấy, chỉ liếc một cái liền ném thần khí thượng đẳng trên tay xuống đất, khuân mặt y thống khổ đến cực hạn, thứ y còn chỉ là một thân xác rỗng tuếch của hắn mà thôi.
Mà hắn, thì chẳng còn tỉnh lại nữa rồi."Huynh trưởng, có phải là hắn giận ta nên mới không quay về hay không"Có phải hắn hận y nghi ngờ hắn tu tà ma ngoại đạo.Có phải hắn hận y không đứng ra bênh vực hắn.Y hối hận rồi.Hắn liệu còn về không.Lam Hi Thần cảm thấy Nguỵ Vô Tiện chết rồi, đệ đệ của y giống như cũng đi theo.
Thân là huynh trưởng như y lại chẳng có thể làm gì ngoài thở dài.Nguỵ Công Tử, rốt cuộc ngươi còn về hay không?Lam Trạm y mình tiếp tục tìm kiếm, trong số rất nhiều thần khí thượng đẳng liền phát hiện ra một cây thiết lạc của Kỳ Sơn Ôn Thị, y cầm lấy thiết lạc nóng rẫy đưa tới trên ngực.
Năm ấy dưới sơn động Huyền Vũ người đó đã cứu một cô nương, vết thương trên ngực hắn cũng là cùng một chỗ với y.
Thì ra cảm giác của người đó lúc thiết lạc đưa tới trên ngực là như vậy.
Y cũng muốn nếm thử một chút nỗi đau người từng chịu.Lam Hi Thần cũng bị hành động này doạ cho sợ, chờ khi y giằng thiết lạc khỏi tay đệ đệ thì đã muộn, ngực cũng đã bỏng rồi, nhìn qua cũng biết lực ấn của người cầm thiết lạc xuống tay thật tàn nhẫn.
Đệ đệ y như vậy, y cũng thật đau lòng.
Lam Hi Thần ôm lấy đệ đệ của mình:"Vong Cơ, ta biết lòng đệ thật đau khổ, nhưng Nguỵ Công Tử cũng không còn, đệ tội gì phải làm khó mình""Huynh trưởng, ta thật đau.
Huynh trưởng, chỗ này của ta đau lắm, huynh trưởng, phải làm sao thì chỗ này của ta mới hết đau đây?"Lam Vong Cơ sờ tới nơi bị thiết lạc làm bỏng, cũng là vị trí của trái tim, cổ họng mang theo một tia nức nở cất lời, ánh mắt hồng hồng còn vương theo ánh lệ.
.
Danh Sách Chương: