• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



"A Nguyện, ngươi có nghe thấy tiếng sáo không" Cảnh Nghi nằm trên dường hỏi.

Có lẽ Hàm Quang Quân đã đi săn đêm trở về.


"Cảnh Nghi, đêm nào mà Hàm Quang Quân chẳng thổi sáo" Lam Nguyện ngồi thẳng tắp bên bóng nến, trên tay vẫn là quyển âm luật mà Hàm Quang Quân muốn hắn học, đây là thuật vấn linh của Cô Tô, rất khó, rất khó, không phải đệ tử Cô Tô nào cũng có thể học.

Cảnh Nghi luôn là đứa trẻ thích nói chuyện, ở bên cạnh Lam Nguyện đang đọc sách không ngừng nói chuyện :"A Nguyện, ngươi nói xem, Hàm Quang Quân và Di Lăng Lão Tổ có liên hệ gì ở giữa"Lam Nguyện thở dài một tiếng khẽ cất lời :"Cảnh Nghi, hôm nay Hàm Quang Quân đã đặt tên tự cho ta""Hàm Quang Quân đặt tự cho ngươi, nhất định nghe rất hay" Cảnh Nghi ngồi chồm dậy, đến bên cạnh Lam Nguyện, đôi mắt to tròn đen láy nhìn thẳng vào người đối diện, gương mặt chính là mau nói cho ta mau nói cho ta.

"Hàm Quang Quân đặt tự cho ta là Tư Truy"Cảnh Nghi lại tiếp tục nằm xuống dường kéo chăn chùm qua cổ, buổi tối ở Vân Thâm Bất Tri Xứ vào đông rất lạnh, tuyết rơi rất nhiều, trong phòng thường phải sử dụng lò sưởi để sưởi ấm"Tư Truy sao, nghe thật hay"Lam Nguyện nhìn người nọ như một con mèo lười chui thật kĩ trong chăn, chỉ khẽ mỉm cười rồi lắc đầu.


Tên này đúng là không thể nào mà thông minh lên được, không biết vận linh lực để chống đỡ thời tiết hay sao.

Hôm nay, Trạch Vu Quân cũng đã đến hỏi hắn, Hàm Quang Quân thật sự đặt tên cho con là Tư Truy sao, hắn cũng không nghĩ gì nhiều, nhưng có lẽ bây giờ hắn mới nhận ra, Tư Truy Tư Truy, chính là Tư Quân Bất Khả Truy, nhớ người nhưng chẳng thể tìm.

Là chấp niệm của Hàm Quang Quân với Di Lăng Lão Tổ hay sao?Bởi vì, ở sảnh Thí Kiếm Đường hôm ấy, không chỉ có ba người Giang Tông Chủ, Trạch Vu Quân cùng Hàm Quang Quân mà còn có thêm hắn cùng Kim Lăng đứng ở phía ngoài cửa vừa vặn nghe được toàn bộ câu chuyện.

Cảnh Nghi luôn hỏi hắn vì sao Hàm Quang Quân lại cầm sáo Trần Tình của Di Lăng Lão Tổ, vì sao ánh mắt người nhìn sáo lại đau lòng như vậy, hắn cũng không biết phải nên trả lời làm sao, có lẽ đây là một thứ tình cảm đặc biệt nào đó giữa hai vị tiền bối.


Chỉ là, Di Lăng Lão Tổ thật sự hồn phi phách tán, không còn mẩu xương vụn, không còn kiếp sau, quả thật là một chuyện vô cùng đáng tiếc.

.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK