Mọi chuyện thật êm đềm cho tới một lần nọ Hàm Quang Quân ra ngoài săn đêm, bọn tiểu bối được thả mấy ngày nghỉ liền, Tiểu lam Nguyện cùng Tiểu Cảnh Nghi lén lén lút lút mang cún nhỏ ra sau núi để hóng gió một chút.
Ngày nào cún con cũng bị nhốt ở trong phòng, vừa tới nơi đã nhanh chóng lăn lộn trên cỏ.
"Cảnh Nghi, cún nhỏ hình như rất thích nơi này""A Nguyện, lần sau chúng ta liền cố gắng đưa cún nhỏ đi chơi nhiều hơn nữa"Tiểu Lam Nguyện cùng Tiểu Cảnh Nghi rất vui vẻ nhìn cún con nhỏ đùa giỡn dưới thảm cỏ, dường như quên bén mất chuyện Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm nuôi sủng vật, nhân lúc hai đứa trẻ không để ý cún nhỏ liền chạy từ núi này sang núi đông, vừa vặn cún con nhỏ là chạy về phía Tĩnh Thất của Hàm Quang Quân.
Tiểu Lam Nguyện cùng Tiểu Cảnh nghi phát giác ra thì cún con cũng đã chạy được một đoạn rồi, Tiểu Lam Nguyện cùng Tiểu Cảnh Nghi liền nhanh chóng đuổi theo cún con nhỏ.
Cún con nhỏ chạy mệt, liền gặp được một bầy thỏ, tất nhiên là vui vẻ đùa nhau một chút.
Cún con nhỏ liền nguẩy mông nhào vào giữa vầy thỏ, cùng cả đám nắm lông màu trắng hoà thành một đoàn.
Cún con nhỏ liền lăn trúng cặp thỏ đang quấn nhau ngủ mà Di Lăng Lão Tổ để lại cho Hàm Quang Quân nuôi dưỡng, một con liền hung dữ cào một móng vuốt, một con liền lén lút chui về đằng xa, tựa như rất sợ, thỏ trắng vừa dơ móng vuốt hù doạ cún con xong liền đẩy tới cho thỏ nhỏ đang run một củ cà rốt nhỏ, tựa như muốn nói gặm đi cho đỡ sợ.
Hai đứa nhỏ còn đang ngơ ngác tìm cún nhỏ giữa bầy thỏ trắng liền nghe được giọng nói tức giận của Hàm Quang Quân:"Ai mang chó vào đây"Hàm Quang Quân về rồi? Tiểu Cảnh Nghi cùng Tiểu Lam Nguyện tức thì quay lưng lại phía sau, nhìn gương mặt luôn lạnh lùng uy nghiêm của Hàm Quang quân"Hàm, Hàm Quang Quân.
Thật xin lỗi, tụi con không cố ý, nó là do bọn con nuôi, hôm nay đưa nó đi chơii nhưng lại coi chừng không tốt, lúc tụi con phát hiện ra nó thì nó đã ở bên đây rồi" Tiểu Cảnh Nghi lắp bắp giải thích, thấy sắc mặt của Hàm Quang Quân lại càng cuống hơn, vành mắt đã hoen đỏ luôn rồi.
.
Danh Sách Chương: