A Tỷ chết rồi, chết rồi cũng tốt, tỷ ấy sẽ không phải đau thương nữa.
Kim Lăng ba tuổi, trên đầu đội khăn tang, không biết chuyện gì xảy ra, chỉ luôn ở bên cạnh hỏi người làm cửu cửu là hắn từng câu một từng câu một:"Cửu cửu, sao nương ngủ còn chưa tỉnh""Cửu cửu, tại sao mọi người đều khóc""Cửu cửu, nương sẽ đi theo cha sao""Cửu cửu, từ nay A Lăng sẽ không còn nương sao""Cửu cửu, con nhớ nương rồi""Cửu cửu, sao người ta lại chôn nương xuống đất"Đứa trẻ Kim Lăng liền cứ như vậy ngây ngốc hỏi hắn, Kim Tử Hiên không còn, A Tỷ cũng không còn, đứa trẻ liền không có chỗ nương tựa, được hai nhà Kim Giang thay nhau nuôi nấng nhưng đứa trẻ luôn mong chờ một ngày cha mẹ sẽ về bên nó, lớn lên một chút, đứa trẻ liền hiểu "chết" có nghĩa là gì.
"Chết" chính là sẽ vĩnh viễn không bao giờ quay về nữa.
Kim Lăng từ nhỏ đã được Kim Gia cùng Giang Trừng hắn trao cho muôn vàn sủng ái, thích gì liền có thể làm đấy, chưa từng có người ngăn cản, tính tình cũng vì vậy mà trở nên vô cùng ngang ngược.
Hai năm trước, Giang Trừng liền xách nó đến Vân Thâm Bất Tri Xứ cùng đám đệ tử ở đấy hảo hảo học tập mỗi năm sáu tháng, đứa trẻ cũng dần trở nên tốt tính hơn, cùng với đám trẻ ở Vân Thâm Bất Tri Xứ ấy vô cùng thân thiết.
"Ngươi tuyệt đối đừng để cho nó biết ngươi là Nguỵ Vô Tiện, nếu không nó liền đem kiếm đến chém ngươi"Những năm tháng ở Kim Gia, Kim Lăng ít nhiều cũng đã biết được nguyên nhân cha của nó, Kim Tử Hiên vì sao mà chết, bao nhiêu năm tích trữ, sự hận thù của nó đối với người mang tên Nguỵ Vô Tiện này vô cùng to lớn, ngay cả Giang Trừng cửu cửu của nó cũng hết cách cứu chữa, chỉ biết nhắc nhở người nọ cẩn thận một chút.
Nguỵ Vô Tiện cũng hiểu được lý do Giang Trừng tại sao lại nói như vậy, chỉ nhẹ nhàng đáp lời :"Được ta hiểu rồi"Dù sao hắn cũng chính là người đã dán tiếp gây nên cái chết của Kim Tử Hiên, Kim Lăng hận hắn cũng không thể trách đứa trẻ được, dù sao, đứa trẻ không cha không mẹ cũng là tội lỗi hắn gây nên, vì vậy hắn sẽ cố gắng bù đắp phần đứa trẻ Kim Lăng này bị thua thiệt.
.
Danh Sách Chương: