Nguỵ Anh chỉ cảm thấy, bàn tay người nọ dường như thật ấm, tựa như ánh dương thẫm đẫm tới nơi u tối nhất trong lòng hắn.
Sự tối đen của Loạn Tán Cương, âm thanh gào thét của oán linh, tất cả, tất cả dần được thay thế bằng khung cảnh núi non hùng vĩ, tiếng nước chảy róc rách, tiếng Thanh Tâm Âm dịu nhẹ."Lam Trạm, là ngươi phải không""Lam Trạm, đừng đi nữa"Nguỵ Anh nắm chặt lấy đôi tay người nọ, run rẩy cất lời, cổ họng cũng phát ra âm thanh khàn khàn, khoé mắt cũng ửng đỏ thật đậm."Nguỵ Anh, phải sống thật tốt"Nguỵ Vô Tiện liền liên tục lắc đầu, đôi bàn tay nắm lấy người nọ càng kịch liệt run rẩy hơn.
Tựa như nếu hắn buông lỏng một chút, người nọ nhất định sẽ tan biến khỏi tầm mắt của hắn vậy.
Nhưng sự đời thật trớ trêu, mọi thứ lại diễn biến theo chiều hướng mà hắn sợ nhất.Người nọ đang dần tan biến.
Thân hình bạch y kia dần trở nên mỏng manh, tan biến theo làn gió, chỉ còn mình hắn nơi đây, mình hắn giữa một khung cảnh rộng lớn, giữa vô vàn núi non, giữa những tiếng nước chảy róc rách, chỉ là không còn người nọ, không còn Thanh Tâm Âm dịu nhẹ, hắn có cảm giác như linh hồn mình bị rút đi một nửa vậy.Đôi mắt của hắn khẽ mở ra, trước mắt hắn chỉ còn trần nhà tối đen, một giọt nước nóng hổi khẽ trườn ra từ hốc mắt hắn.
Thì ra là như vậy.Thì ra người nọ chính là người mà từ sâu thẳm trong trái tim hắn hằng mong ước sẽ kéo hắn ra khỏi vực sâu vô tận kia, thì ra là người.
Hắn nhớ lại lúc người nọ luôn muốn hắn đến Vân Thâm Bất Tri Xứ làm khách, để nghe khúc Tẩy Hoa diệt trừ tâm ma trong người.
Tẩy Hoa người nọ đàn, hắn mới chỉ nghe qua mấy lần nhưng không biết từ khi nào đã thấm nhuần vào trong trí não hắn, người nọ đã không còn nữa rồi nhưng vẫn muốn kéo hắn ra khỏi vực sâu vô tận kia.Là người cố chấp, hay là hắn ngang ngược không chịu thoát ra cùng người đây.Giá như người chịu nhát kiếm ấy là hắn, thì tốt rồi..
Danh Sách Chương: