Phồn Du do dự không biết có nên giải thích chuyện của Diệp Hiểu với Chu Dịch hay không, nhưng cô cảm thấy việc giải thích vấn đề bạn trai cũ của mình với bạn giường có chút buồn cười. Cô đợi Chu Dịch hỏi cô sau đó mới lên tiếng giải thích tình huống cho hắn nghe.
Chu Dịch hoàn toàn không có ý tứ muốn dò hỏi, cũng không có nói bóng nói gió, hắn chỉ nhàn nhạt mở miệng: “Tối nay đi đến căn hộ sao?”
Phồn Du gật đầu, hiện tại cô đặc biệt muốn cùng Chu Dịch yên lặng một lát.
Chu Dịch tiếp tục lái xe, Phồn Du nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thành phố về đêm vẫn tấp nập xe cộ qua lại, ánh sáng rực rỡ, vô số đèn LED nhỏ quấn quanh trên cây lập lèo.
Phồn Du rất cô đơn, ở trong thành phố lớn này cô giống như bèo dạt mây trôi không nơi nương tựa vậy.
Vốn dĩ cô dự định sau khi tốt nghiệp sẽ về quê làm nhân viên công vụ, từ đó sống ổn định đến khi chết đi. Nhưng sau khi cô cùng Diệp Hiểu ở lại thành phố này, cùng nhau chen chúc trong những căn phòng cho thuê nhỏ hẹp, cùng nhau bôn ba cố gắng vì cuộc sống và sinh hoạt. Ở đây, tâm trạng của Phồn Du dần dần trở nên thay đổi, cô thích mơ về cuộc sống xa hoa, tư bản của thủ đô, cô sợ sự nghèo đói của thị thành nhỏ không có bất kỳ sự xáo trộn nào.
Tuy rằng đã chia tay với Diệp Hiểu, nhưng cô vẫn kiên quyết ở lại đây, nhưng những gánh nặng trước kia càng nặng hơn trước. Khi màn đêm buông xuống, Phồn Du luôn cảm thấy nhớ nhà, cô cảm thấy mình không hợp với nơi này, không, cô chưa từng có cảm giác thân thuộc ở nơi đây.
Chu Dịch duỗi tay lau đi nước mắt trên mặt Phồn Du, cau mày hỏi: “Sao em lại khóc?”
Phồn Du lúc này mới tỉnh táo lại, cô nắm lấy tay Chu Dịch đặt ở trên mặt cô, lắc đầu, “Không có chuyện gì, chỉ là cảm thấy buồn một chút.” Sau đó cô hỏi: “Anh không tò mò về người đàn ông vừa rồi sao?”
“Người đó không đáng để tâm đến.” Chu Dịch vẫn luôn tự tin như vậy, “Tôi đang tò mò tại sao em lại khóc như vậy.”
“Chỉ là có chút buồn thôi ạ, em luôn cảm thấy nơi này không thuộc về mình, ở đây cũng không có người yêu em.” Phồn Du nhẹ nhàng xoa xoa bàn tay to của hắn, cảm nhận nhiệt độ lòng bàn tay ấy.
“Không phải khóc vì người khác là tôi yên tâm rồi, có tâm sự thì có thể nói với tôi.” Chu Dịch chịu không nổi nhất chính là bộ dáng đáng thương này của Phồn Du, hắn muốn đem cô bỏ vào trong miệng, ôm vào trong lòng mà yêu thương.
“Không, anh không thích hợp.” Giọng Phồn Du vang lên.
“Cục cưng, dọn về căn hộ được không? Tôi sẽ không ép em làm gì, cũng sẽ không can thiệp vào sinh hoạt của em.” Chu Dịch luyến tiếc cô ở xa mình, một mình khổ sở.
Có lẽ đêm tối quá lừa tình, có lẽ do ánh mắt của Chu Dịch quá chân thành, hoặc có lẽ do khát vọng của cô đối với Chu Dịch vượt quá mong đợi, Phồn Du mơ màng gật đầu.
Về đến biệt thự, Phồn Du có chút chân tay luống cuống, đây là lãnh địa của hắn, cô run rẩy như một con cừu nhỏ rơi vào hang sói.
Cô ôm chặt lấy Chu Dịch, ở trong lòng ngực rộng lớn của hắn nỉ non: “Ôm em đi, anh ôm em một chút đi.”
Chu Dịch cảm nhận được Phồn Du đang hoảng sợ, hắn siết chặt cánh tay, dịu dàng trấn an cô: “Được được được, ôm em, đừng sợ, tôi sẽ không rời đi.”
Phồn Du ở trong vòng tay Chu Dịch dần dần ổn định lại, cô nheo mắt suýt nữa ngủ thiếp đi, sau đó nhớ đến lớp trang điểm trên mặt vẫn chưa tẩy sạch, cô đẩy Chu Dịch ra rồi đi vào phòng tắm. Đồ dùng vệ sinh trong phòng tắm có đầy đủ hết, các sản phẩm dành cho phụ nữ của nhiều hãng khác nhau tràn ngập bên trong.
Phồn Du rửa mặt sạch sẽ, sau đó chọn một bộ đồ ngủ trong phòng thay đồ mặc vào rồi leo lên giường nằm xuống. Chu Dịch đi tắm xong quấn khăn tắm lên giường, hắn ôm lấy Phồn Du vào lòng.
Phồn Du kề sát vào khuôn ngực trần trụi của hắn, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn đang vang lên, ngửi mùi sữa tắm trên người hắn. Chu Dịch giống như một cái lò lửa lớn, tỏa nhiệt liên tục, một lúc sau, Phồn Du bắt đầu đổ mồ hôi.
Cô ngượng ngùng đẩy Chu Dịch ra, nói: “Nóng quá.”
“Nóng thì cởi đồ ra.” Chu Dịch cong môi, động tác nhanh nhẹn cởi váy ngủ trên người của Phồn Du ra.
“A, anh đồ biến thái này.” Phồn Du hờn dỗi, che ngực lại, trên người cô chỉ còn lại một cái quần lót.
“Em đã từng thấy một tên biến thái có thể chịu đựng lâu như vậy chưa?” Chu Dịch một tay nắm lấy hai tay mảnh khảnh của Phồn Du đè xuống bên đầu, bộ ngực sữa của cô lập tức hiện ra trong không khí.
Vì sự chênh lệch thể lực giữa hai bên quá lớn, việc giãy giụa yếu ớt của Phồn Du là không đáng kể, cô mở to đôi mắt ngấn nước kiều diễm nhìn Chu Dịch, khuôn mặt trắng nõn không son phân nhanh chóng đỏ lên.
Đây là lần đầu tiên Chu Dịch nhìn thấy Phồn Du thẹn thùng, không khỏi muốn trêu chọc cô tiếp, hắn xấu xa nói: “Không phải núm vú ngứa sao? Không phải muốn tôi liếm cho à?”
Nghe thấy Chu Dịch nhắc lại chuyện cô phát dâm qua điện thoại, mặt Phồn Du càng đỏ lên, cô lắc đầu liên tục: “Không ngứa, không ngứa.”
Chu Dịch không thèm nghe cô nói, hắn cúi đầu ngậm lấy đầu v* non mềm mút vào, phảng phất như có thể hút ra sữa, tay còn lại phủ lên đầu v* còn lại, tùy ý cảm thụ sự mềm mại của nhũ thịt non mềm đẫy đà.
Thân thể mẫn cảm của Phồn Du căn bản không thể chống lại được trêu chọc của Chu Dịch, một lúc sau liền mềm nhũn thành một vũng nước, hai chân xinh đẹp vòng qua câu lấy vòng eo rắn chắc của hắn.
“A … thật sự, thật sự không ngứa mà… anh mau buông em ra …” Trong miệng Phồn Du không ngừng rên rỉ, đầu lưỡi Chu Dịch tinh tế liếm láp toàn bộ bầu ngực trắng nõn của cô, ở mỗi chỗ trên ngực gieo xuống từng quả dâu tây nhỏ.
Chu Dịch thả tay Phồn Du ra, hắn từng chút liếm hôn xuống phía dưới, những điểm mẫn cảm trên nách và eo của Phồn Du đều bị hắn phát hiện.
“Huyệt nhỏ có phải đang chảy nước không?” Chu Dịch hỏi ngược lại câu trước đó trong điện thoại Phồn Du đã nói.
Phồn Du phủ nhận: “Không có!”
“Thật sao? Tôi muốn kiểm tra, nếu em nói dối, tôi sẽ trừng phạt em.” Chu Dịch một tay kéo quần lót của cô ra, huyệt nhỏ của cô đã sớm chảy đầy nước, hoa huy*t còn đang co rút vì động tình liên tục phun ra d*m thủy..
“Nói xem, tôi nên phạt em như thế nào đây?” Chu Dịch trêu đùa hỏi cô.
“Phạt anh không được làm tình với em.” Phồn Du lập tức giở trò.
“Không được, tôi dùng dương v*t lớn quất vào huyệt này được không?” Chu Dịch không đợi Phồn Du trả lời, hắn tách hai chân cô ra xếp thành hình chữ M, sau khi điều chỉnh tốt tư thế, côn th*t thô cứng của Chu Dịch không chút lưu tình bang một tiếng đánh vào huyệt nhỏ của Phồn Du, trong miệng ra lệnh nói: “Đếm đi, 10 lần.”
Đây là lần đầu tiên Phồn Du làm một việc đáng xấu hổ như vậy, từ đau đớn chuyển thành ngứa ngáy, d*m thủy chảy ra ngày càng nhiều, Phồn Du một bên khóc nức nở, một bên đếm: “A … Một … Hai …”
Côn th*t của Chu Dịch ngày càng sưng to hơn, hắn đong đưa dương v*t từng cái từng cái đánh vào huyệt nhỏ của cô, d*m thủy văng tung tóe, tiếng nước chảy thanh thúy, chỉ mới đánh mười cái đã đem huyệt nhỏ phấn nộn của Phồn Du đánh đến đỏ bừng nóng hổi, không ngừng run rẩy phun ra nước.
Hắn cúi đầu hỏi: “Đau không? Còn nói dối không?”
“A … Em không dám … Vừa đau vừa ngứa … A …” Phồn Du khó nhịn cầu xin, “Mau cắm vào đi… a … Em muốn anh… ư”
Chu Dịch trả lời: “Được, tự mình vạch huyệt nhỏ ra cho tôi cắm vào.”
Trong lòng Phồn Du thầm mắng Chu Dịch là quỷ mang thù, nhưng cô không quan tâm nhiều như vậy nữa, cô xoay người quỳ trên giường, hạ eo, chu mông lên cao, vòng hai tay ra sau mở ra môi â/m h/ộ mập mạp hiện ra miệng huyệt nho nhỏ, cô quay đầu lại nhìn Chu Dịch, khóc sướt mướt nói: “Người ta đem huyệt nhỏ vạch ra rồi, anh mau cắm vào đi…”
Chu Dịch lại lần nữa bị kích thích đến hai mắt đỏ bừng, hắn đang định thẳng lưng vọt vào lỗ huyệt non mềm mất hồn kia, nhưng Phồn Du lại ngăn lại: “Cái đó …, anh có thể, có thể mang bao vào được không…”
Phồn Du nhớ tới câu Diệp Hiểu nói đêm nay, anh ta nói Chu Dịch có thể sẽ đem cô chơi đến to bụng rồi sau đó vứt bỏ, cô có chút lo lắng chuyện này sẽ trở thành hiện thực.
” Mang… Mang lần này thôi … Nếu anh không thích đeo bao, lần sau em sẽ uống thuốc tránh thai tác dụng ngắn…”
Phồn Du thực sự không thích đeo bao cao su để làm tình, cô thích thịt dán thịt cọ xát vào nhau, thích nhất khoái cảm nguyên thủy. Nhưng mà, trước đó cô có uống thuốc tránh thai khẩn cấp một lần, nhưng sau đó thời gian ra kinh nguyệt không bình thường nên cô không dám uống nữa. Lúc trước khi ở cùng Diệp Hiểu, Phồn Du cơ bản đều uống thuốc tránh thai tác dụng ngắn, tác dụng phụ rất nhỏ có thể chịu đựng được, từ sau khi chia tay thì cô đã ngừng uống thuốc.
Chu Dịch lấy ra hộp bọc mới tinh bên cạnh giường, xé mở, động tác uyển chuyển thuần thục, liền mạch lưu loát. Hắn nhìn Phồn Du xin lỗi: “Tôi xin lỗi, suýt chút nữa tôi đã quên chuyện này.”
Chu Dịch đỡ dương v*t nhắm ngay lỗ nhỏ, chậm rãi đút vào. Nháy mắt côn th*t bị thịt non mềm mại trong hoa huy*t mấp máy mút vào, bên trong như có vô số cái miệng nhỏ ngậm lấy dương v*t của hắn, Chu Dịch nắm lấy vòng eo thon thả của Phồn Du. Ra vào vừa nhanh vừa sâu, túi trứng đập vào đùi phát ra tiếng bạch bạch.
“A … Chậm một chút … Quá sâu…” Phồn Du khóc nức nở, cô không thể chống đỡ được tấn công mãnh liệt như vậy, nhất là trong tư thế này, càng để cho dương v*t của hắn cắm đến chỗ sâu nhất.
Chu Dịch tiếp tục ưỡn thẳng eo nhanh chóng thao cô, mỗi lần dương v*t rút ra sẽ kéo theo huyệt thịt đỏ bừng, sau đó lại mạnh mẽ bị côn th*t đâm vào, d*m thủy ở huyệt khẩu bị thao mãnh liệt biến thành bọt trắng. Chu Dịch từng chút va chạm vào chỗ sâu nhất trong tử cung, bộ dáng muốn thao mở tử cung cắm thẳng vào trong đó.
Phồn Du sợ đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa, cô hét lên: “Không cần, không cần sâu như vậy … Sẽ bị cắm hư …”
“Đừng sợ, sẽ không hư.” Chu Dịch một bên an ủi, một bên hung hăng đâm mạnh vào miệng tử cung, cuối cùng sau mấy chục lần đâm chọc, dương v*t rốt cuộc khai phá đập vào miệng tử cung đang đóng chặt, Phồn Du cũng run rẩy cao trào.
Chu Dịch không đợi Phồn Du định thần lại, bắt đầu chuyển động dương v*t của mình cọ xát miệng tử cung, khoái cảm tê dại ở trong cơ thể nổ mạnh, Phồn Du vẫn giữ nguyên tư thế quỳ gối ban đầu, cô cắn gối khóc thút thít.
Chu Dịch yêu chết bộ dạng này của Phồn Du, mặc cho hắn đòi hỏi, thật đáng thương, làm người muốn đem cô mãnh liệt thao, đem cô làm hư, hắn nỗ lực kiềm chế suy nghĩ sắp mất tự chủ của mình lại.
Buổi tối Phồn Du uống rất nhiều trà, lúc này khoái cảm liên tục kích thích bàng quang [1] của cô, cảm giác muốn đi tiểu càng rõ ràng hơn.
[1] bàng quang: là nơi chứa nước tiểu do thận bài tiết ra và đào thải nước tiểu thông qua đường niệu đạo. Không những thế nó còn có vai trò dự trữ nước tiểu cho cơ thế.
Cô khóc lóc kêu lên: “Chu Dịch, không muốn nữa… Buông em ra … Em muốn đi vệ sinh…”
“Tôi ôm em đi.” Chu Dịch nói xong, dùng tư thế xi tiểu ôm Phồn Du lên, bước vào phòng tắm.
“Anh mau cho em xuống … không cần, đừng làm như vậy …” Phồn Du che mặt giãy giụa, tư thế xi tiểu này vượt quá sức chịu đựng của cô.
“Nhanh lên.” Chu Dịch không chịu đồng ý với cô.
“Không, làm như vậy em không thể đi tiểu được, em không muốn … Trở về đi …” Phồn Du gắt gao nghẹn lại ý muốn đi tiểu lại.
“Thật không?” Chu Dịch vươn tay xoa nắn â/m đ/ế cô, đồng thời chậm rãi thọc vào rút ra.
“A a a… Không cần….A” Khoái cảm mãnh liệt đánh sâu vào tâm lý phòng tuyến của Phồn Du, nước tiểu sắp chảy ra, tiểu huyệt đã nhỏ xuống hai giọt nước tiểu. Phồn Du vào lúc này vẫn kiên trì nỗ lực, cô chưa bao giờ cảm thấy từng phút từng giây lại bị dày vò như vậy.
Động tác tay Chu Dịch hoạt động liên tục, chậm rãi dựng lên khoái cảm, nhìn Phồn Du từng bước đi trên bờ vực suy sụp. Cuối cùng Chu Dịch dùng sức ấn mạnh vài cái, nhanh chóng buộc Phồn Du đạt cực khoái lần nữa, nước tiểu hòa cùng d*m thủy chảy ra tràn vào bồn cầu, huyệt nhỏ kịch liệt co rút lại, Chu Dịch cũng đi theo bắn ra.
Phồn Du không thể nhịn được nữa, gục xuống khóc lớn: “Chu Dịch, anh là đồ khốn nạn.”
“Bảo bối đừng khóc, em như thế nào tôi cũng sẽ không ghét bỏ.” Chu Dịch cũng cảm thấy lần này hắn đã bắt nạt cô quá độc ác, hắn dịu dàng dỗ dành Phồn Du, cho đến khi cô ngủ thiếp đi.