• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phồn Du ở một bên quan sát Kiều Mộ Nhất, trong lòng cảm khái quả nhiên trên đời này luôn có người khi vừa xuất hiện liền có thể thu hút sự chú ý của người khác, Phồn Du biết mặc dù cô ở trong đám đông cũng được mọi người chú ý đến sự tồn tại, nhưng khi Kiều Mộ Nhất xuất hiện, cô cảm thấy mình thật nhỏ bé. Sự tự tin của Kiều Mộ Nhất là từ sâu bên trong cốt cách đã có, độc đoán là điều đương nhiên, trong khi sự tự tin của Phồn Du lại dựa trên nhiều đánh giá bên ngoài, giống như vô căn lục bình [1], rất không bền chắc.

[1] vô căn lục bình: bèo không rễ

Phồn Du cảm thấy hơi khó chịu vì sự xuất hiện của một người phụ nữ xuất sắc hơn mình như vậy, cô không biết mình nên tiếp tục trả lời câu hỏi của người phỏng vấn hay đứng sang một bên nghe Kiều Mộ Nhất chỉ chỉ trỏ trỏ.

Lúc này Alice đi tới, điều chỉnh lại náo loạn do sự xuất hiện của Kiều Mộ Nhất, cô ấy không có chút nịnh nọt nào, như cũ không kiêu ngạo không siểm nịnh, lễ phép nói: “Buổi thử giọng là ý của ông chủ, nếu Kiều tiểu thư cũng có hứng thú với Poppy này thì cô cũng có thể dự tuyển, tôi tin rằng với năng lực cá nhân của Kiều tiểu thư, việc vượt qua sẽ không khó. “

“Ha, ngày nào cũng nói chuyện với ông chủ, vậy cô không biết tôi đây chính là bạn gái của anh ấy sao?” Kiều Mộ Nhất kiêu ngạo bước đến giá áo lấy một bộ nội y tình thú, xoay người đi vào phòng thử đồ.

“Thật ngại quá, Kiều tiểu thư, mối quan hệ của cô với ông chủ là gì, tôi không biết cũng không quan tâm, nhưng nếu cô muốn thử vai, xin vui lòng làm theo trình tự.” Alice mạnh mẽ ngăn Kiều Mộ Nhất lại, Phồn Du nhìn một màn này mà muốn vỗ tay khen ngợi Alice.

Kiều Mộ Nhất chưa từng bị đối xử như vậy, nghe lời này lập tức trở nên tức giận, cô ta mở miệng mắng: “Tôi còn không chán ghét việc mặc nội y tình thú ảnh hưởng đến hình tượng mà tôi vất vả dựng lên thì thôi, cô thế nhưng lại dám nói tôi như vậy, có tin tôi gọi điện cho sếp của cô không hả.”

Khi Alice và Kiều Mộ Nhất còn đang tranh cãi, người đàn ông trung niên đội mũ bỏ đi, không bao lâu hắn ta mời ông chủ của mình lại đây.

“Ồn ào cái gì?” Một giọng nói trầm thấp quen thuộc quát lớn truyền đến, tình cảnh hỗn loạn trong phút chốc yên tĩnh lại, Phồn Du ngước mắt lên nhìn, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, là Chu Dịch. Hắn vẫn mặc âu phục, vẻ mặt lãnh đạm, uy nghiêm đến mức người khác không dám xâm phạm.

Chu Dịch cũng sửng sốt khi nhìn thấy Phồn Du, nhưng nhanh chóng thu hồi ánh mắt, đi đến bên cạnh Kiều Mộ Nhất, nhẹ giọng chất vấn: “Sao cô lại ở đây?”

“Tại người ta nhớ anh đó.” Kiều Mộ Nhất lập tức thu lại dáng vẻ kiêu ngạo, bày ra vẻ mặt ngoan ngoãn, mềm mại không xương dựa vào người Chu Dịch, nũng nịu nói,” Em không phải đã nói vậy anh, vị trí người mẫu lần này em sẽ đảm đương sao, chẳng lẽ còn có người mẫu nào nổi tiếng hơn em? “

Chu Dịch bình tĩnh né tránh Kiều Mộ Nhất, lên tiếng giải thích: “Cha của cô sẽ không đồng ý, nội y tình thú sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp diễn xuất sau này của cô.”

“A”, Kiều Mộ Nhất trở nên kích động khi nghe Chu Dịch nhắc đến cha mình, cô ta hung hăng trợn trắng mắt nói, “Ông ấy không đồng ý, ông ấy không muốn thì em càng phải làm.”

Nhiều người lén suy đoán cha nuôi sao lưng Kiều Mộ Nhất là ai, trên diễn đàn có hàng nghìn bài viết về cha nuôi và cô ta, không nghĩ tới người chống lưng lại là cha ruột của cô ta, cha cô ta là một tín đồ thời trang nổi tiếng, ông chủ của một công ty giải trí có vô số tài nguyên. Nhưng không biết vì sao, mối quan hệ của Kiều Mộ Nhất và cha mình vô cùng tồi tệ, mấy năm trước Kiều Mộ Nhất đã đơn phương tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ cha con và dọn ra khỏi nhà. Cô ta không bao giờ đề cập đến thân phận của mình ra bên ngoài, vì vậy nhiều người cho rằng cô ta có cha nuôi nào đó đứng sau giúp đỡ.

“Được rồi, các người chọn một bộ rồi mặc thử đi, Alice, cô đi thúc giục nhiếp ảnh gia đến, nếu không đến được thì đổi người.” Chu Dịch nhàn nhạt ra lệnh, sau đó ngồi trên sô pha cầm một quyển tạp chí thời trang lật xem.

Phồn Du không ngờ có thể gặp lại hắn nhanh như vậy, nhưng tiếc là cô không thể đến nói chuyện với Chu Dịch trong trường hợp này. Phồn Du nghĩ đến vừa rồi Kiều Mộ Nhất luôn miệng nói cô ta là bạn gái của Chu Dịch, trong lòng có chút hụt hẫng, không nghĩ đến hắn đã có bạn gái, người bạn gái này lại còn là Kiều Mộ Nhất.

Phồn Du thất thần chọn một bộ nội y tình thú, vừa chọn vừa suy nghĩ, sau đó giống như du hồn đi vào phòng thử đồ, cô không để ý đến ánh mắt nóng rực khó tả của Chu Dịch phía sau.

Phồn Du ở trong phòng thử đồ quan sát bộ nội y tình thú mà cô đang cầm trên tay, cảm thấy rất xấu hổ, loại vải này quá thưa, áo ngực gần như không che được quầng vú, chiếc quần lót chữ Đinh (丁) bằng ren trong suốt, ở giữa có một chuỗi trân châu, phần eo có một sợi dây vàng mỏng manh quấn lấy, may mà Phồn Du có thói quen cắt tỉa âm mao thường xuyên, nếu không mặc nó ra ngoài chắc chắn sẽ rất xấu hổ.

Cô chầm chậm mặc nội y tình thú vào, cô thề đây chính là lần đầu tiên cô mặc bộ đồ lót khiêu gợi, không phải mặc cho trong lúc làm tình, mà là mặc vì công việc. Cô hít một hơi thật sâu, vượt qua sự xấu hổ bước ra khỏi phòng thử đồ.

Hầu hết các người mẫu đã mặc xong nội y tình thú, Phồn Du liếc nhìn xung quanh, thấy một số cô gái có chút thẹn thùng, một số thì bình tĩnh, thần sắc không giống nhau. Nội y tình thú của mọi người tuy kiểu dáng khác nhau nhưng đều quyến rũ và gợi cảm, studio nhất thời trở thành ý xuân dào dạt, cô sợ chú cảnh sát sẽ xông vào bắt các cô đi mất.

Lúc này, một nhiếp ảnh gia tóc vàng chạy tới, thở hổn hển: “Xin lỗi, Chu tổng, trên đường hơi tắc.” Chu Dịch phất tay để hắn ta đi chỉnh trang thiết bị.

Phồn Du thoáng nhìn thấy Kiều Mộ Nhất đang lắc mông đi catwalk về phía Chu Dịch, cô ta vứt cho hắn một cái mị nhãn, ôn nhu hỏi: “Đẹp không?”

Chu Dịch chỉ ngước mắt lên đánh giá Kiều Mộ Nhất một chút, gật đầu, sau đó lại đưa mắt nhìn về phía tạp chí. Kiều Mộ Nhất cũng không muốn dán lại hắn làm cho mình mất mặt nữa, trực tiếp đi chụp ảnh.

Sau khi nhìn thấy phản ứng của Chu Dịch, Phồn Du đột nhiên cũng muốn học theo Kiều Mộ Nhất, chạy đến bên Chu Dịch hỏi hắn xem cô ăn mặc đẹp hay không, nhưng cô không dám, dù sao bạn gái chính quy đang ở đây, cô cũng không muốn bị đánh.

Phồn Du xen lẫn trong đám người mẫu thỉnh thoảng nhìn về phía Chu Dịch, đột nhiên đụng phải ánh mắt của hắn, Phồn Du nhận ra Chu Dịch đang nhìn mình.

Sau khi phát hiện ra Chu Dịch đang nhìn mình, Phồn Du run lên vì kích động, niềm vui thích thổi qua khi được tán tỉnh bí mật dưới mí mắt của bạn gái, cô không ngừng cọ xát huyệt nhỏ của mình vào quần lót trân châu, phía dưới lập tức ẩm ướt, cảm giác ngứa ngáy tê dại khiến cô muốn đưa tay ra sờ soạng.

Phồn Du ngay lập tức buộc mình phải bình tĩnh lại, lát nữa còn phải chụp ảnh, nếu huyệt nhỏ tiết ra dâm dịch dính quần lót quá nhiều sẽ rất xấu hổ.

Phồn Du quyết định không nghĩ đến Chu Dịch nữa, cô đem tâm tình thu lại chú ý đến lượt chụp ảnh, lặng lẽ nhớ kỹ tư thế của những người mẫu chuyên nghiệp này, đến khi đến lượt mình, cô sẽ chọn một vài tư thế xuất sắc làm theo.

Cuối cùng sau khi chụp ảnh xong, Phồn Du thấy Kiều Mộ Nhất đã thay quần áo, cô ta đang nhìn xung quanh, giống như đang tìm kiếm Chu Dịch, lúc này Phồn Du mới nhận ra trên sô pha đã không còn ai, Chu Dịch không biết đã rời đi lúc nào.

Cô trở về phòng thay quần áo, vừa đẩy cửa bước vào đã bị bịt miệng ép vào tường, Chu Dịch từ phía sau đè lên người cô, dùng tay khóa trái cửa phòng thử đồ.

Không ngờ hắn lại trốn trong phòng thử đồ, Phồn Du dùng hết sức cố gắng thoát ra khỏi gông cùm xiềng xích của Chu Dịch, nhưng lại không chút sứt mẻ nào, Chu Dịch cúi đầu ghé vào tai cô, thở dốc nói: “Tôi và cô ta không có quan hệ gì hết.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK