Chu Dịch gì đó tạm để qua một đi, đợi đến khi hắn hết giận thì cô sẽ tự mình đến đó an ủi hắn lần nữa.
Công việc lần này của Phồn Du là làm stylist cho một tiểu thịt tươi, đảm nhiệm vai trò phối quần áo và trang điểm.
Trong công việc lần này Lương Sâm đã giúp cô rất nhiều. Ban đầu, người đại diện của tiểu thịt tươi kia không thích cô, họ ngại cô vừa mới vào nghề nên không mấy tin tưởng. Nhưng nhờ có Lương Sâm khen cô trước mặt họ vài câu, anh đã nhiều lần khẳng định năng lực làm việc của cô nên bên kia mới miễn cưỡng đồng ý.
Phồn Du đến công ty của tiểu thịt tươi ấy, cô rất xấu hổ khi lại lái chiếc xe mà Chu Dịch đã mua tặng cho cô trước đó.
Sau khi đi tìm một hồi thì cuối cùng Phồn Du đã tìm thấy tiểu thịt tươi và người đại diện của cậu ta, sau đó cô giải thích một chút về công việc sắp tới của mình và đi đến đoàn phim cùng hai người họ.
Tiểu thịt tươi này tên là Mông Địch, là một cậu nhóc ưa thích thể thao, cao to khỏe mạnh, mặc đồ thì gầy nhưng cởi đồ ra thì rất có da có thịt, khác hẳn với phong cách hoàn mỹ của tiểu thịt tươi trước đây, người trước mặt này chính là tiểu chó săn được phổ biến nhất hiện nay.
*tiểu thịt tươi cụm từ mà giới giải trí Hoa ngữ dùng để gọi các chàng trai trẻ mới nổi.
*tiểu chó săn: đây là từ lóng của Đài Loan, nghĩa ban đầu là các anh trai bao, bạn trai bé tuổi hơn của các máy bay. Về sau du nhập linh tinh thì nó thành bạn trai (thường bé tuổi) đáng yêu thích quấn quýt. ( Cre: Hướng Thừa Sắc)
Cậu năm nay mới ngoài 20, nhờ vào một video hip-hop đẹp trai ngút trời mà trở nên phổ biến trên Internet, cậu từng xuất hiện trên một chương trình tạp kỹ trực tuyến và đã thể hiện kỹ năng chơi bóng rổ tuyệt vời của mình nên dần dần thu hút được rất nhiều người hâm mộ và thuận lợi ký hợp đồng với một công ty quản lý.
Công ty quản lý này đã nâng đỡ không ít người mới đến, nhưng phần lớn đều thất bại, chẳng mấy ai nổi tiếng lên được. Có lẽ có tiếng nhờ chỗ dựa nhưng có miếng thì phải xem lại số của họ rồi. Chỉ mỗi cậu Mông Địch này thật sự rất tốt số, mới debut có hai tháng mà fanclub toàn quốc đã xây dựng đàng hoàng, đã thế mấy cái group anti lẫn phản anti đều có cả. Tình trạng hoạt động lên xuống không kiểm soát được, khen chê gì cũng đều rất được quan tâm.
Cậu hiện là người mới vào công ty, vì tạo kiểu hình mấy lần không đạt yêu cầu nên bị tài khoản marketing và người theo dõi bàn tán chế giễu, công ty đã phải bất đắc dĩ sa thải một stylist, bây giờ đưa Phồn Du lên thay.
“Chị ơi, chị tên gì?” Mông Địch vẫn luôn quan sát stylist mới đến này, cậu khá ngạc nhiên, lấy vẻ ngoài này của cô, nếu cô đứng trên màn ảnh chắc chắn rất được yêu thích, nhưng không ngờ cô lại làm công việc sau hậu trường.
Phồn Du bị một tiếng chị ơi này của Mông Địch làm cho vừa buồn bực lại vừa vui vẻ, buồn bực là vì cô đã đủ lớn để làm chị của các cậu bé này, vui vẻ chính là câu chị ơi này nghe rất thân thiết và rất thoải mái. Phồn Du có ấn tượng rất tốt về Mông Địch.
“Tôi họ Phồn, Phồn Du.”
“Ưu phiền? Chị, tên này không hay nên chị không cảm thấy vui hả, vậy em sẽ gọi chị là vui vẻ.” Mông Địch vừa nói vừa lấy điện thoại ra thêm WeChat Phồn Du, cậu thật sự đã ghi chú tên cô thành “chị gái vui vẻ”.
*tên tiếng trung của Phồn Du là 繁莜 đọc là Fán yóu, ưu phiền (lo lắng, buồn bực) là 烦忧 đọc là Fányōu, bởi vì đọc nó tương tự nhau nên Mông Địch nói vậy á
Phồn Du mỉm cười lắc đầu trước hành vi ngớ ngẩn của Mông Địch, để mặc cho cậu muốn gọi như thế nào thì gọi.
Mông Địch đeo khăn bịt mắt nằm trong xe, câu được câu không nói chuyện với Phồn Du.
“Chị ơi, làm người nổi tiếng cũng phiền thật. Mỗi ngày em chỉ ngủ được vài tiếng nhưng trên mạng vẫn còn rất nhiều người mắng mỏ như vậy.” Mông Địch nói ra nỗi khổ dấu kín với Phồn Du, cậu mới bước chân vào làng giải trí được hai tháng nên chưa hoàn toàn thích nghi với việc làm nhân vật của công chúng.
“Em đừng nghe những lời mắng đó của bọn họ, cứ để bọn họ nói đi, dù sao em cũng không mất miếng thịt nào, bị chửi cũng nổi đấy.” Phồn Du chưa từng là minh tinh, nhưng cô thông qua việc tiếp xúc với Lương Sâm và Kiều Mộ Nhất mấy ngày qua thì thấy cơ bản cả hai người họ rất ít khi đọc các bài bình luận trên mạng.
“Em không thể làm được, lúc nào em cũng không kiềm được muốn nhìn xem người khác nói gì về mình, nhưng sau khi nhìn xong thì rất tức giận, em thực là ngu ngốc mà.” Mông Địch thành thật nói.
Phồn Du biết cậu mới vào ngành này nên rất để ý đến cái nhìn của người khác, cô nhẹ giọng an ủi: “Sau một thời gian, em thấy không có ích lợi gì thì sẽ không muốn xem nữa thôi, đến lúc đó sẽ không khó chịu nữa.”
“Hi vọng là vậy, vừa rồi chị nói nếu em muốn mặc đồ gì thì đều phải nói với chị trước sao ạ? Chị yên tâm, em cũng không ăn no rửng mỡ mà khỏa thân chạy đâu.” Mông Địch thở dài một hơi, trong lòng bực bội khó chịu.
“Trên mạng là vậy, mọi người đều rất nghiêm khắc. Họ đều muốn nhìn trang phục của người nổi tiếng không mắc lỗi nào.” Phồn Du vỗ vai Mông Địch, không chút sợ hãi hứa hẹn: “Em đừng lo, từ nay trở đi chị sẽ cẩn thận phối hợp từng bộ quần áo cho em, để bọn họ không bao giờ phát hiện ra những chỗ xấu nào hết.”
Mông Địch phá lên cười, ôm lấy vai Phồn Du như ôm một người anh em tốt, nói: “Chị, chị thật tuyệt vời!”
Hai người cùng nhau cười, đột nhiên người đại diện xụ mặt xuống, lớn tiếng ngăn cản: “Hai người giữ khoảng cách cho tôi, đừng để bị chụp lại, đến lúc đó đỡ phải tốn tiền đi xã giao, Mông Địch cậu nhớ kỹ cho tôi, từ đây về sau cậu sẽ phải đi trên con đường này, cậu phải luôn cảnh giác và đừng bao giờ làm mất lòng người hâm mộ của mình! “
“Được, được.” Mông Địch không kiên nhẫn đáp lại lời khiển trách của người đại diện.
Phồn Du cũng thành thật xin lỗi người đại diện, nói đảm bảo sau này sẽ chú ý nhiều hơn, sẽ không gây ra những rắc rối không đáng có cho đoàn đội.
Khi cả nhóm đến đoàn phim, Phồn Du nhìn thoáng qua thì thấy Lương Sâm, cô mỉm cười vẫy tay với anh, Lương Sâm cũng vẫy tay với cô như một sự đáp lại.
“Chị, chị biết anh ấy sao?” Mông Địch nghi ngờ, người đại diện nói với cậu rằng cô mới vào nghề chưa được bao lâu, vậy sao bây giờ cô lại chào hỏi ảnh đế? Ngay cả cậu trước đó cũng chưa từng tới gần chào hỏi các tiền bối này bao giờ.
“Tôi từng là chuyên gia trang điểm trong đoàn của bộ phim mà anh ấy đóng.” Phồn Du giải thích cho Mông Địch, bỗng nhiên hỏi: “Tại sao anh ấy cũng đến trong đoàn làm phim? Lẽ nào hai người hợp tác trong bộ phim lần này à? Nếu vậy bộ phim lần này sẽ rất nổi tiếng đấy.”
“Làm sao có thể hợp tác cùng ảnh đế được, anh ấy đã ngừng đóng phim truyền hình rồi. Lần này chủ đầu tư có quen anh ấy nên đã chi một số tiền lớn để mời anh ấy đến làm cameo.” Mông Địch xua tay, có chút chua nói: ” Ai, tức chết mà, anh ấy chỉ đóng vai khách mời trong ba phút mà tiền nhận được còn hơn em đóng 30 tập. “
*chua này là ghen tị á mng
*cameo là vai diễn khách mời, chỉ sự xuất hiện ngắn của một vai diễn nào đó trong kịch, phim truyền hình, điện ảnh.
Phồn Du thở dốc vì kinh ngạc, lương trong làng giải trí chênh lệch quá lớn khiến người ta khiếp sợ, có người kiếm được ba trăm bảy mươi tỷ một năm, cũng có người lương ba bốn triệu một tháng, người giàu có không cần quan tâm nhiều đến chi phí sinh hoạt hàng tháng, còn người khá giả hoặc khó khăn thì mỗi ngày đều phải lo lắng về tiền thuê nhà và hóa đơn điện nước.
“Hiện tại em mới bắt đầu, chờ khi em nổi tiếng lên thì thù lao chẳng lẽ không tăng lên à, nếu phát triển tốt, mấy năm nữa em sẽ đuổi kịp Lương Sâm thôi. Lưu lượng nhưng cũng có tiền!” Phồn Du nói lời này cũng không sai, 80% ngành giải trí là ngành tăng lương cao nhất trong các ngành, nếu phát triển tốt sẽ được tăng hơn chục lần.
“Hy vọng đến lúc đó có thể kiếm được nhiều tiền hơn để chi tiêu, sau đó em sẽ trực tiếp rút lui.” Trong lòng Mông Địch ôm giấc mộng kiếm thật nhiều tiền để về nghỉ hưu ở một nơi có nhiều phong cảnh đẹp.
Phồn Du cũng không muốn dập tắt hy vọng của cậu, tiền tiêu không ngừng, lòng tham của con người là vô tận, kiếm 37 triệu thì muốn 370 triệu, kiếm 370 triệu thì muốn kiếm thêm 370 tỷ.
Phồn Du ngồi một góc trong đoàn phim, vừa nghiên cứu kỹ kịch bản vừa quan sát diễn xuất của Mông Địch.
Kịch bản lần này là một bộ phim hài tình cảm học đường bình thường, không có nhiều chiều sâu, khác với bộ 《 phù thế 》đòi hỏi nhiều yêu cầu, kịch bản lần này đọc một lần cũng hiểu được, cô chỉ đọc sơ qua kịch bản trong lòng liền hiểu rõ.
Mông Địch không phải xuất thân từ lớp đào tạo chính quy chuyên nghiệp, có thể nhìn ra cậu đang cố gắng diễn cho nên vì thế mà cử chỉ có vẻ cứng đờ và xấu hổ, kém xa so với kỹ năng diễn nước chảy mây trôi của Lương Sâm.
Mông Địch bị lỗi hai ba lần, cậu túm tóc bực bội, cậu chăm chỉ như vậy, nhưng tại sao thành quả hiện ra lại không như mong muốn như thế, nhất là khi so sánh với Lương Sâm thì càng thêm thê thảm hơn. Cậu có thể đoán được khán giả sẽ phàn nàn như thế nào về cậu sau khi xem chương trình phát sóng.
Đầu tóc của cậu bị cậu cào đến lộn xộn rối loạn, Phồn Du bất đắc dĩ phải tiến lên giúp cậu chải chuốt lại lần nữa, cô có thể nhìn ra tâm lý hiện tại của Mông Địch.
Cô sửa sang lại kiểu tóc cho Mông Địch, chậm rãi mở miệng an ủi cậu: “Em quá nóng nảy, từ từ cảm nhận nhân vật rồi diễn từ từ, đừng tưởng học một lần là có thể trở giúp cho sau này.”
“Chị, chị cũng cho rằng em vô dụng như vậy sao, những người kia không nghiêm túc diễn nên bị mắng còn không tính, em nghiêm túc như vậy nhưng vẫn tệ, thật khó chịu quá.” Vẻ mặt Mông Địch đau khổ, cậu ôm chầm lấy cánh tay của Phồn Du đang đặt trên đầu mình.
“Tại sao em biết được người ta không nghiêm túc diễn nên mới như vậy? Có lẽ bọn họ cũng như em, không ai muốn mình bị mắng cả, họ cũng đã rất cố gắng để hoàn thành công việc của mình, nhưng tư chất của mỗi người khác nhau, có điểm tốt và cả điểm xấu, em phải thẳng thắn chấp nhận. ” Phồn Du đã coi Mông Địch như em trai của mình, giảng đạo lý cho cậu nghe, khuyên cậu tiếp tục làm việc chăm chỉ.
“Em cảm thấy mình không thích hợp với nghề diễn viên này.” Mông Địch vẫn còn hơi buồn.
“Thiên phú là một thứ rất ít nhân tài có được. Nhiều diễn viên như vậy nhưng có mấy người được người khác khen là có thiên phú đâu? Bao nhiêu người xuất thân từ những bộ phim dở, em có thể xem qua những bộ phim đầu đời của ảnh đế, cố gắng lên, rồi sẽ đạt được những thành tích cao thôi. ” Phồn Du vỗ đầu Mông Địch, cổ vũ cậu:” Cố lên, nhập tâm vào nhân vật, vừa diễn vừa cảm nhận nó, mỗi ngày sẽ càng tốt hơn. Em đừng trông cậy nhiều vào bộ phim truyền hình đầu tiên này có thể đoạt được giải mang lại nhiều vinh dự cho mình, hành động và suy nghĩ thấu đáo hơn nữa thì sẽ thành công hơn, nếu chưa học được bí quyết thì diễn xuất sẽ rất khó khăn.”
“Chị à, chị thật tốt.” Tâm trạng Mông Địch cuối cùng cũng cảm thấy khá hơn. Cậu ngẩng đầu lên nhìn Phồn Du một cách chân thành tha thiết, biểu cảm rất phù hợp với tính cách của một chó săn lớn là cậu. “Trước đây chưa có ai nói với em điều này hết, anti mắng chửi thật sự rất khó nghe, còn các fan thì cố hết sức khen ngợi, đồng nghiệp thì sẽ tâng bốc em hoặc lợi dụng em. Không có ai nói với em những lời như thế cả, bọn họ còn ước gì em bị chê cười nữa.”
“Được rồi, được rồi, đi thôi. Từ nay về sau, chị ngày nào cũng đi theo em quay phim, mỗi ngày đều tạo động lực cho em.” Phồn Du đẩy cậu đi quay phim tiếp, không nên chậm trễ tiến trình của đạo diễn.
Mông Địch quay đầu lại nhìn chằm chằm Phồn Du, vừa cười vừa nói đùa: “Chị, sao chị lại tốt như vậy, em sợ em sẽ thích chị mất.”
“Nhóc này, ăn nói vớ vẩn.”