Chu Dịch cũng không hỏi về chuyện đó, coi như không quan tâm đến.
Chiếc váy rách nát kia đã bị ném đi, có lẽ nó đã được gửi đến nhà máy đốt rác để đốt, không để lại bất kỳ dấu vết tồn tại nào.
Cố Y Phán giống như một quả bom được giấu kín, Phồn Du cố gắng khống chế bản thân để không chạm vào nó, nhưng cô biết chỉ cần mình giẫm lên một chút, cô và Chu Dịch về cơ bản sẽ đi đến hồi kết.
Gần đây Phồn Du đang bận tìm việc mới, cô đã liên hệ với chị Vương, người thường giới thiệu cho cô những việc làm tạm thời trên WeChat, chị Vương vẫn còn rất xem trọng vào cô nên chị đã nhanh chóng tìm một cuộc phỏng vấn cho cô.
Đây là studio làm đẹp đang tìm người hợp tác để quay một video trang điểm, họ đang cần một người có ngũ quan đẹp, kỹ năng trang điểm cao để làm người mẫu video, bọn họ sẽ chịu trách nhiệm marketing và quảng bá mở rộng.
Phồn Du cũng cảm thấy khá hứng thú với công việc này, việc trang điểm và quay video rất dễ dàng và không tốn nhiều công sức, cô cũng có thể thử một số kiểu trang điểm mà trước đó cô không dám làm. Phồn Du không quan tâm đến việc xuất đầu lộ diện trên mạng, cô cảm thấy tố chất tâm lý của mình không tệ nên đã vui vẻ đi phỏng vấn.
Quá trình phỏng vấn diễn ra vô cùng suôn sẻ, Phồn Du đã làm rất tốt việc chị Vương đã chỉ định trước đó, cô rất ăn ảnh, trưởng studio yêu cầu cô trở về quay video mẫu rồi gửi qua cho họ, và nói đầu tháng sau quay lại kí hợp đồng là có thể hợp tác.
Phồn Du cắn răng mua một cái máy ảnh, thật ra Chu Dịch có cho cô một tấm thẻ ngân hàng, nhưng trên cơ bản Phồn Du chỉ muốn dùng nó để mua quà cho Chu Dịch vào những dịp lễ, cô nghĩ đến cảnh tượng sau này sau khi chuyển ra ngoài cô sẽ cầm tấm thẻ này quăng vào mặt Chu Dịch, sau đó khoan khoái vỗ mông chạy lấy người.
Sau khi Phồn Du trở về biệt thự, cô liền bận rộn làm video, dựng phông nền, mặc quần áo, chuẩn bị lời kịch, điều chỉnh ánh sáng, bận đến mức Chu Dịch đi làm về cũng không phát hiện ra.
“Em quay video làm gì vậy?” Chu Dịch liếc mắt nhìn Phồn Du mấy lần.
Nghe thấy giọng nói của Chu Dịch, Phồn Du mới định thần lại, lên tiếng giải thích: “Đây là công việc mới, em hợp tác với studio Hân Nhã về quay video làm đẹp.”
“Ồ, studio này đã từng có mâu thuẫn với một số thương hiệu làm đẹp trước đây, em nên cẩn thận, đừng để bị lừa.”
“Sao lại thế được.” Phồn Du nhìn cảnh phát lại trên máy quay, thản nhiên nói: “Studio này có quy mô rất lớn, đà phát triển cũng khá tốt, bây giờ có bao nhiêu người sẽ quan tâm đến chuyện nhỏ đó chứ.”
“Tôi chỉ nhắc nhở em một chút thôi.” Chu Dịch vươn tay xoa xoa mái tóc của Phồn Du, “Tối nay chúng ta ra ngoài ăn cơm đi.”
“Cũng được ạ, như vậy không cần phải nấu cơm.” Phồn Du đề nghị nói: “Ở đại học có một phố ẩm thực mới mở, trong đó có một nhà hàng thịt nướng BBQ, nghe nói ăn rất ngon, chúng ta đi ăn thử đi.”
Chu Dịch và Phồn Du lái xe đến phố ẩm thực của đại học, phố ẩm thực đầy những sinh viên đại học trẻ tuổi, trên khuôn mặt nở nụ cười thanh xuân dào dạt tràn đầy Collagen, cười đùa vui vẻ.
[1] Collagen là ẩn dụ của sự trẻ trung, căng tràn sức sống, trên thị trường cũng có thuốc Collagen, nó rất tốt cho sức khỏe
“Tuổi trẻ thật tuyệt.” Phồn Du nhìn vào một đôi tình nhân nhỏ đang thân mật, không khỏi thở dài cảm khái: “Em thực sự muốn quay lại trường học, quay lại tuổi vô lo vô ưu.”
“Đừng bày ra bộ dáng ông cụ non nữa, em có bao lớn đâu.” Chu Dịch nắm lấy bàn tay Phồn Du, để mười ngón tay đan vào nhau, cười nói: “Bây giờ em giả vờ dịu dàng để trà trộn vào trong các bé ấy cũng không có gì khác nhau.”
“Ha ha, hay anh giả vờ dịu dàng trà trộn vào đó đi, chú Chu.”
“Em thật là.” Chu Dịch bất lực lắc đầu.
Phồn Du và Chu Dịch đến cửa hàng thịt nướng BBQ, cửa hàng đông khách nên công việc kinh doanh rất tốt, Phồn Du đợi nửa tiếng mới có được bàn để ngồi.
Chu Dịch cẩn thận giúp Phồn Du nướng thịt, còn Phồn Du thì ăn uống thỏa thích, thỉnh thoảng đút cho hắn ăn một miếng.
“Quả nhiên ngon như lời đồn.” Phồn Du vừa ăn vừa cảm giác như đang trở về thanh xuân tuổi trẻ.
“Thịt ở mức trung bình, giá cả khá phù hợp và vị trí cũng rất tốt.” Chu Dịch mở miệng nhận xét.
“Được rồi, em biết anh có tiền, đến đây ăn là để có không khí tốt.” Phồn Du thổi một miếng bò béo, đưa vào miệng Chu Dịch.
“Anh đi mua đồ uống, em muốn uống gì?”
“Coca ạ.” Phồn Du mỉm cười trả lời.
Chu Dịch lấy một chai Coca và một lon bia, khi hắn vừa ngồi xuống thì có một nữ sinh mặc váy bưng một đĩa đồ ăn đến.
“Có thể ngồi chung một bàn được không?” Cô ta cười với Chu Dịch.
Phồn Du ngẩng đầu lên, lập tức ngẩn ngơ, là Cố Y Phán! Cô ta đã trở lại!
“Có thể không?” Cố Y Phán quay sang Phồn Du, lặp lại lời nói lần nữa.
“Có, có thể.” Phồn Du lắp bắp một chút, cô không thể thể hiện rằng cô biết Cố Y Phán, cũng không thể biểu hiện ra cô biết Cố Y Phán đã từng là bạn gái của Chu Dịch được.
Cố Y Phán ngọt ngào nói cảm ơn, ngồi xuống bên cạnh Phồn Du, cô ta không nhìn Chu Dịch mà ngược lại quay sang nói chuyện với Phồn Du: “Bạn học này nhìn rất quen, chúng ta là bạn cùng trường đúng không?”
“Không, tôi không còn đi học nữa.” Tâm tình ăn uống của Phồn Du hoàn toàn bị sự xuất hiện của Cố Y Phán làm cho rối loạn, cô chỉ có thể ngơ ngác ăn thịt nướng, thỉnh thoảng lại lén quan sát phản ứng của Chu Dịch.
“À, vậy sao.” Cố Y Phán lại hỏi: “Hai người là người yêu à? Có phải tôi đã làm phiền hai người không? Thật xin lỗi nhiều lắm.”
Biết lỗi mà còn không chịu cút đi, Phồn Du tức giận nghĩ.
Phồn Du chờ Chu Dịch trả lời, nhưng Chu Dịch dường như không muốn lên tiếng, sau khi Cố Y Phán ngồi xuống, Chu Dịch cũng không liếc mắt nhìn cô ta, mà chỉ như cũ tập trung nướng thịt rồi bỏ vào chén cho Phồn Du.
Phồn Du chỉ có thể căng da đầu trả lời: “Đúng vậy, nhưng không sao đâu.”
“Vậy là tốt rồi.” Cố Y Phán giả vờ thở phào nhẹ nhõm. “Bạn trai của cô thật là tốt với cô.”
“Ha ha, đúng vậy.” Chẳng lẽ cô chưa trải qua hay sao mà còn hỏi hả?
“Anh ấy rất yêu tôi.”
Sau đó quá trình ăn thịt nướng lại tiếp diễn, Phồn Du ăn đến đần độn vô vị, chuyện này so với xã giao còn xấu hổ hơn, cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.
[2] thị phi: hiểu đơn giản là dư luận, là lời đồn. Trong Hán Việt “thị” là đúng, “phi” là sai, “thị phi” đi chung với nhau ý muốn nói miệng đời không lường được, ai muốn nói đúng nói sai thế nào thì nói
“Không muốn ăn nữa sao?” Chu Dịch rốt cuộc mở miệng lên tiếng.
“Ừ.” Phồn Du lấy khăn giấy Chu Dịch đưa, lau miệng rồi cầm túi xách lên nói với Cố Y Phán: “Xin lỗi, chúng ta đi trước, cô ăn thong thả.”
Cố Y Phán đứng dậy nhường chỗ cho Phồn Du, khi đi đến bên cạnh Chu Dịch, cô ta đột ngột la nhỏ một tiếng ngã vào người hắn.
Kỹ năng diễn xuất thật kém, Phồn Du trợn tròn mắt trong lòng, cô nghĩ nếu đây là Kiều Mộ Nhất thì nhất định cô ấy sẽ hoàn thành tốt hơn.
Chu Dịch thuận thế đỡ lấy, sau đó bỏ tay xuống, bờ môi mấp máy tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì.
“Cảm ơn.” Cố Y Phán nhẹ nhàng gật đầu với Chu Dịch.
Phồn Du kéo Chu Dịch ra khỏi tiệm thịt nướng, cô ngồi vào trong xe, suy ngẫm một chút sau đó quay sang hỏi Chu Dịch: “Này, em phát hiện vừa rồi cô gái ấy rất có hứng thú với anh đấy.”
“…” Chu Dịch liếc mắt nhìn Phồn Du, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
“Anh xem, sau khi chúng ta chuẩn bị rời đi, cô ấy còn ngã vào lòng anh đó, làm như em không nhận ra vậy. Em thấy cô ấy lớn lên cũng đẹp đấy, anh thấy sao?”
“…Cũng được.”
“Vậy à? Anh không thích cô ấy hả?” Vậy tại sao trước kia lại ở cùng người ta hai ba năm?
“Sao đột nhiên lại hỏi cô ấy, có rất nhiều phụ nữ thường tỏ ra có hứng thú với tôi, em muốn truy vấn về từng người một à?” Đây rõ ràng là Chu Dịch đang né tránh câu hỏi về Cố Y Phán.
Bọn họ có thể giống như bạn gái cũ của anh à? Ngay cả khi họ khỏa thân đứng trước mặt anh thì tôi cũng không lo lắng, ok?
“Chỉ muốn hỏi một chút thôi ạ, anh không muốn trả lời cũng không sao.” Phồn Du nhỏ giọng nói.
“Tôi không thích cô ấy.”
Ôi chao, khả năng nói dối mà không thay đổi sắc mặt của anh thật là lợi hại! Phồn Du cũng không vạch trần, chỉ hùa theo nói: “Em cũng không thích, vừa nhìn đã không thích.”
Sự xuất hiện đột ngột của Cố Y Phán khiến lòng Phồn Du rất bất an, buổi tối khi làm tình, cô vô cùng chủ động nhưng trong lòng lại lo lắng không yên, hai chân gắt gao ôm chặt lấy eo Chu Dịch, bên dưới cũng co rút hết sức, không chịu cho Chu Dịch rút ra dù chỉ một chút.
“Bảo bối, cắn chặt như vậy làm sao anh chuyển động.” Chu Dịch vỗ nhẹ vào bờ mông tròn trịa của Phồn Du.
“Đừng mà, cứ như vậy đi, đừng rời khỏi em.” Phồn Du nước mắt lưng tròng dịu dàng nhìn Chu Dịch.
“Được, không rút ra.” Chu Dịch dừng lại, yên lặng cảm nhận sự co bóp, mút mát của huyệt nhỏ trơn trượt.
Ngay sau đó, huyệt nhỏ của Phồn Du bắt đầu ngứa ngáy, cô muốn Chu Dịch dùng sức đâm mạnh vào, cô thả lỏng chân, mở miệng thúc giục: “Anh động đi.”
“Không phải em không muốn tôi rút ra à?” Chu Dịch nhịn xuống xúc động muốn đâm mạnh vào, tiếp tục duy trì tư thế không nhúc nhích.
Phồn Du bật khóc, mềm mại vặn vẹo eo cầu xin: “Mau động đi, cầu xin anh, chú Chu, hay có phải anh không được nữa không hả?”
Chu Dịch nặng nề đâm mạnh một cái, nói: “Tôi được hay không, em không rõ sao.”
Phồn Du đột nhiên bị đâm hét lên một tiếng, nhưng vẫn không sợ chết tiếp tục mở miệng kích thích Chu Dịch: “Anh chính là không được, anh không thể thỏa mãn em, chú Chu sau này phải uống thuốc mới có thể duy trì lâu được.”
“Hay cho cái miệng này, cô gái nhỏ, lát nữa đừng cầu xin tha thứ.” Biết rõ Phồn Du cố ý kích thích mình, nhưng Chu Dịch vẫn không nhịn được muốn giáo huấn cô một phen.
Hắn dùng cà vạt trói tay Phồn Du vào đầu giường, cảm giác bị kiềm chế khiến cảm xúc của Phồn Du càng lên cao, tiếng rên rỉ của cô càng lúc càng lớn: “Hừ, chú Chu là cái đồ vô dụng, còn dám trói em lại để kiềm chế em á.”
“Tôi sợ lát nữa em không chịu nổi sẽ muốn chạy trốn.” Chu Dịch lật Phồn Du lại, để cô nằm bò lên giường sau đó đâm mạnh vào.
Hắn cắm vừa nhanh lại mạnh bạo, mỗi lần đều rút ra hết sau đó lại cắm mạnh vào, đâm mạnh vào trong hoa tâm của cô, d*m thủy ở huyệt khẩu bị tốc độ đâm quá nhanh làm cho văng tung tóe.
“A, a, a … chậm một chút…” Phồn Du bị Chu Dịch cắm đến run lắc liên tục, nhờ có Chu Dịch vươn tay ra bảo vệ đầu, nếu không cô đã bị cắm đụng phải đầu giường.
Phồn Du bắt đầu không quỳ được nữa, đầu gối cũng không chống đỡ được thân thể, Chu Dịch trực tiếp nâng eo cô lên tiếp tục tàn nhẫn đưa đẩy, tốc độ không hề chậm lại.
Phồn Du như cá nằm trên thớt, đá chân liên tục, khóc lóc kể lể: “A … A a a … Anh chậm một chút, thắt lưng của em sắp gãy rồi …”
Phồn Du bị Chu Dịch giữ ở tư thế này cắm rút đến cao trào hai lần, lần thứ hai trực tiếp phun nước. Bản thân bị Chu Dịch cố định đến mức không thể cử động được, Phồn Du mệt muốn chết, liên tục đá chân muốn hắn dừng lại.
“Em sai rồi, em thực sự sai rồi, anh không phải là chú Chu, anh là Chu biến thái, mau buông em ra …” Giọng Phồn Du khàn khàn kêu lên.
“Cầu xin cũng vô dụng.” Chu Dịch thay đổi tư thế tiếp tục thọc vào rút ra.
Phồn Du cuối cùng cũng biết cái giá phải trả của việc chế nhạo Chu Dịch, bất cứ khi nào cô không thể chịu nổi mà bò lên phía trước một chút, Chu Dịch sẽ bắt lấy chân cô kéo cô lại dưới thân và tiếp tục cắm rút, lăn tới lăn lui, cho đến khi Phồn Du ngất đi.