Mà Thường Hiên bên kia, tam thiếu gia cũng mặc kệ. Tam thiếu gia từ nhỏ nhận hết sủng ái của đại phu nhân, tạo ra tính tình duy ngã độc tôn, từ nhỏ bên người luôn là Thường Hiên theo hầu, nay nghe nói muốn đem Thường Hiên ra ngoài, một người lớn như vậy lại nũng nịu không thuận theo, đại phu nhân cũng không có cách.
Thường Hiên tự nhận vẫn là có thể ở trước mặt tam thiếu gia nói chuyện, vốn dĩ cũng tính xin tam thiếu gia thả mình rời đi, nhưng Thường quản sự vừa thấy tình thế này, vội khuyên Thường Hiên tạm thời không đề cập tới chuyện đi ra ngoài.
Thường Hiên cũng không phải người không hiểu lý lẽ, hắn cân nhắc lại, cũng hiểu được ý cha hắn. Kỳ thật chuyện đi ra ngoài làm ở cửa hàng, sớm một ít trễ một ít cũng không có gì quan trọng hơn, mấu chốt là A Phúc hiện giờ phải tránh nhị lão gia, miễn lại chọc đến chuyện gì.
Nay nếu A Phúc đến chỗ nhị thiếu phu nhân, xem như thành người hầu của nhị thiếu phu nhân, nhị lão gia nếu lại vừa mắt, cũng không thể đến phòng cháu dâu cướp người được. Huống hồ nhị thiếu phu nhân lai lịch cũng là không nhỏ, bên ngoài tuy chỉ là tiểu thư thế gia phương nam, nhưng thực tế, mọi người trong lòng biết rõ nàng và người trong cung có quan hệ, đừng nói nhị lão gia, ngay chính Hầu gia có sẵn tước vị Hầu gia cũng không dám đắc tội, bằng không người ta có thể ở trong phủ đàng hoàng ương ngạnh như vậy sao?
Lập tức Thường Hiên mặc dù nói sẽ không nói đến chuyện ra ngoài làm việc, nhưng cũng không nhàn rỗi, luôn tìm cha hắn Thường quản sự nói là muốn học chút chuyện quản sự bên ngoài. Thường quản sự thấy vậy tất nhiên là vừa lòng, buổi tối cũng bớt chút thời gian sớm trở về, đem các hạng mục thu mua ban ngày cho hắn xem xét, cũng cho hắn thêm chút kiến thức, tương lai hữu dụng.
Kể từ đó, A Phúc lại được thanh nhàn, ít nhất buổi tối sẽ không bị Thường Hiên dây dưa hồi lâu. Nàng không có việc gì làm thì may chút quần áo mới, nghĩ mùa đông sắp đến, may cho Thường Hiên bộ áo bông, cũng may cho cha chồng bộ áo choàng mới.
Đã nhiều ngày, nàng mỗi ngày đều rút ra nửa ngày ở trong phòng nhị thiếu phu nhân làm việc, còn lại nửa ngày vẫn như cũ ở chỗ phòng thêu làm việc. Sau vẫn là Lâm ma ma sợ nàng làm mất lòng nhị thiếu phu nhân, nên vội vàng đuổi nàng đi, bảo nàng sau này trước tiên không cần lo chuyện ở phòng thêu. A Phúc biết trong phòng thêu cũng không nhiều người, nên nói vạn nhất có việc gì khó, có thể giao cho nàng, nàng cùng lắm thì cầm về nhà làm. Lâm ma ma biết A Phúc nhất thời không yên lòng bên này, miệng tuy đồng ý, nhưng cuối cùng không có giao cho nàng việc gì.
Về phần nhị thiếu phu nhân, A Phúc coi như tất cả thuận lợi. Chỉ có nàng lúc mới đến, đại a đầu của nhị thiếu phu nhân A Bình đem nàng đánh giá một phen, trong miệng còn cười nói: "Quả nhiên là châu tròn ngọc sáng, nhìn qua như là có dáng vẻ vượng tử ( dễ sinh con) nha."
A Phúc biết A Bình coi như là người của nhị thiếu gia, khi nói chuyện không có kiêng kị, nàng lập tức đỏ mặt cúi đầu không nói lời nào.
A Bình cũng không có ý muốn nàng khó xử, đầu tiên là hỏi thân thế lai lịch của nàng, lại khen một phen tay nàng khéo léo, cuối cùng nói: "Nhị thiếu phu nhân đối xử với người hầu rất tốt, muội vừa tới có khả năng không hiểu, sau này rồi sẽ biết. Hiện giờ ở trong này có vài đồ cần thêu, muội trước tiên cầm lấy làm đi, lát nữa có việc ta sẽ tìm muội."
A Phúc thấy A Bình nói chuyện sảng khoái, trong lòng cũng có cảm tình, đối với nàng ta đầy cảm kích nở nụ cười.
Sau A Phúc ở trong phòng cũng gặp qua nhị thiếu phu nhân vài lần, thấy nhị thiếu phu nhân khi đi đường ngẩng đầu ưỡn ngực, giống như không đem mọi người ở trong mắt. Không cần nói đến nha hoàn, ngay như nhị thiếu gia ở bên cạnh, cũng không nhập được vào ánh mắt của nàng ta.
A Phúc thậm chí có mấy lần nhìn thấy nhị thiếu gia ở bên cạnh nhị thiếu phu nhân đấm lưng bóp chân, hầu hạ cũng coi như chu đáo. A Phúc trong lòng tránh không được suy nghĩ, lời đồn quả nhiên là đúng, nhị thiếu phu nhân lai lịch tất nhiên là không giống bình thường, đương nhiên chuyện này nàng cũng ngẫm ở trong lòng thôi, chuyện của chủ tử nàng cũng không dám nói huyên thuyên.
==========
A Phúc đang may vá thuần thục dưới ánh đèn, chợt nghe cửa phòng két một tiếng vang lên, Thường Hiên trong tay cầm một quyển sổ gì đó đi vào. A Phúc vội vàng đứng dậy đón hắn, Thường Hiên lại đi thẳng đến trước mặt A Phúc, cầm lấy kim chỉ trong tay nàng nhìn nhìn, mất hứng nói: "Nàng xem ngọn đèn nhỏ như vậy, lại làm loại việc hại mắt, cũng không sợ làm hỏng mắt hay sao."
A Phúc vội nói: "Không sao đâu, dù sao cũng chỉ làm trong chốc lát."
Thường Hiên đi đến bên cạnh nàng, nhíu mày hỏi: "Đây là việc trong phòng nhị thiếu phu nhân sao? Sao phải vội như vậy?"
A Phúc cầm lấy vải dệt trong tay, bày ra vội cho Thường Hiên xem: "Cái này là tính may áo bông cho chàng, chàng xem thế nào?"
Thường Hiên liếc mắt một cái, nhưng không để tâm, tùy tay cầm lấy ném sang một bên: "Cũng không phải mặc ngay, sao phải làm buổi tối." Nói xong lại kéo tay A Phúc: "Nhanh dọn dẹp một chút trên giường đi."
Trong lúc hắn nói ra lời này giọng cũng trở nên khác biệt, mặt A Phúc đỏ lên, nàng tất nhiên là hiểu được ý của hắn, đêm nay xem ra tránh không được một phen ép buộc rồi.
A Phúc vội nâng mắt nhìn nhìn cuốn sổ trong tay hắn, hỏi: "Cái này là cha cho chàng xem sao? Chàng ban ngày đi theo tam thiếu gia, không có thời gian xem, sao không thừa dịp buổi tối rảnh rỗi tranh thủ học một chút"
Thường Hiên lại một tay vất cuốn sổ sang một bên, hai tay kéo A Phúc hướng về phía giường đi tới: "Không cần vội, chúng ta làm xong việc này trước rồi lại xem, được không?" Tiếng ‘Được không’ của hắn, nhấn mạnh âm cuối, có vài phần ý làm nũng.
A Phúc thấy hắn nóng lòng, không đáp lời hắn. Hai người làm được nhiều lần, Thường Hiên đã sớm đem toàn bộ thân mình A Phúc giống như tham bảo sờ soạng vài lần, đương nhiên khi hứng khởi tránh không được cân nhắc vài kiểu mới ép buộc nàng.
Ai ngờ hôm nay Thường Hiên lại giống như có tâm sự, cũng không có hưng trí dùng nhiều kiểu chơi đùa, chỉ qua loa làm vài cái là xong, việc này làm cho A Phúc có chút ngoài ý muốn. Thường Hiên như bình thường đem A Phúc ôm vào trong ngực, tay vẫn không tự chủ được vuốt ve quả đào no đủ của nàng, A Phúc muốn tránh, nhưng biết mình không có cách nào trốn, lại phải tùy hắn.
Thường Hiên trong tay một bên vuốt ve, ánh mắt cũng là nhìn đỉnh màn trang trí trên nóc, dáng vẻ có chút suy nghĩ.
A Phúc kỳ thật đã phát hiện từ sau chuyện nhị lão gia ngày ấy, Thường Hiên không giống lúc vừa mới thành thân luôn cởi mở. Hắn ngẫu nhiên những lúc một mình thường nằm nhìn đỉnh màn trang trí trên nóc không biết suy nghĩ cái gì. Đương nhiên hắn đối với mình cũng tốt rất nhiều, tuy nói ngẫu nhiên trên giường vẫn là lấy lý do ‘Nàng phải hầu hạ ta thật tốt’ để áp chế nàng làm một ít chuyện nàng xấu hổ, nhưng cũng là miệng nói thôi, so với khi vừa mới thành thân hắn đã săn sóc hơn rất nhiều.
Nay A Phúc lại thấy hắn nhìn đỉnh màn ngẩn người, cũng nhịn không được nói: "Chàng nghĩ gì vậy?"
Thường Hiên quay đầu nhìn nàng một cái, không có gì tinh thần nói: "Ta đang cân nhắc chuyện sau này."
A Phúc nháy đôi mắt như nước nhìn hắn, ôn nhu nói: "Sau này chàng không phải muốn đi ra ngoài làm việc trong cửa hàng sao?"
Thường Hiên không trả lời, chỉ nhìn nàng chăm chú nói: "A Phúc, ta bỗng nhiên muốn hỏi nàng một việc."
A Phúc vội vàng gật đầu: "Chàng nói đi."
Thường Hiên lại quay đầu đi còn thật sự hỏi: "Lúc trước nhị lão gia muốn nàng làm thiếp, nàng vì sao không muốn? Nếu thực sự làm thiếp, nàng sinh được tiểu thiếu gia, sau này vinh hoa phú quý hưởng vô cùng vô tận, cũng không cần sợ bị người khi dễ."
A Phúc không ngờ tới hắn hỏi chuyện này, nhân tiện nói: "Ta cũng không biết phải giải thích sao, dù sao khẳng định là không muốn."
Thường Hiên lại áp sát đối mặt, mắt sáng ngời nhìn chằm chằm nàng, cố chấp hỏi: "Vì sao không muốn? Trong lòng nàng kỳ thật muốn gả cho người như thế nào?"
A Phúc nghĩ nghĩ, bất đắc dĩ nói: "Chuyện này ta cũng không có nghĩ tới..."
Thường Hiên chăm chú nhìn nàng trong chốc lát, lại đột nhiên hỏi: "Nàng làm sao có thể đến phủ làm nha hoàn?"
Thường Hiên có cha là người hầu trong phủ, vì phủ bận rộn cả đời, Thường Hiên từ nhỏ chính là ở trong phủ lớn lên, hắn không có lựa chọn khác. Nhưng A Phúc không giống như vậy, A Phúc cũng không phải tỳ nữ sinh ra trong phủ, nàng là sau đó bị mua vào.
A Phúc nhớ tới chuyện quá khứ, khó tránh khỏi có chút chua xót, liền miễn cưỡng cười nói: "Bị bán vào, nên cũng tới nơi này, làm gì có lý do."
Thường Hiên lại cố tình truy vấn: "Người nhà nàng đâu? Cha mẹ của nàng đâu? Bọn họ sao lại bỏ mặc nàng bán vào nhà người khác làm tỳ nữ?"
Thường Hiên mặc dù cũng là nô bộc trong phủ, nhưng cha hắn từ nhỏ đối với hắn vô cùng tốt, hắn không hiểu bậc cha mẹ bên ngoài như thế nào lại bỏ con gái như A Phúc bán đi.
A Phúc không muốn nói tỉ mỉ chuyện này, chỉ lược lược kể lại: "Ta cũng không nhớ rõ cha mẹ có dáng vẻ thế nào, họ đã mất lâu rồi, ta là được ca ca và đại tẩu nuôi lớn. Sau khi nuôi đến bảy tuổi, ca ca bị bệnh, đại tẩu nói trong nhà không có tiền xem bệnh, vừa lúc đó trong phủ bên trang viên cần một đám nha hoàn, đại tẩu mới đem ta bán vào."
Thường Hiên sửng sốt một chút, lâu sau mới nói: "Đại tẩu đối xử với nàng không tốt."
A Phúc lại nở nụ cười nói: "Có tốt hay không, nói thế nào tỷ ấy cũng đã nuôi ta lớn, sau khi ta bị bán đến quý phủ cũng không phải chịu đau khổ, hiện giờ không phải rất tốt sao."
Thường Hiên trầm mặc trong chốc lát, nghiêm túc hỏi: "Nàng cảm thấy như bây giờ rất tốt, phải không?"
A Phúc nháy mắt, gật gật đầu nói: "Tất nhiên là tốt lắm."
Thường Hiên nhìn nàng một lát, rốt cục hai tay nắm lấy tay nàng, thấp giọng nói: "Mặc kệ là vì sao, nàng đã gả cho ta, ta đây đều sẽ thật tốt đối đãi với nàng."
A Phúc trong lòng nổi lên một chút ấm áp, nhẹ giọng nói: "Ta biết." Trong lòng nàng thật sự biết rõ, Thường Hiên ngoài miệng có đôi khi nói chuyện không thuận tai, nhưng tâm cũng là tốt, bằng không lúc trước hắn hoàn toàn có thể mạnh mẽ quyết tâm tố giác nàng.
Cha con Thường gia đều là người tốt, từ lúc A Phúc gả tới đây, trong lòng nàng đã hiểu được.