A Phúc trong lòng trầm xuống, nghĩ bọn họ không biết chuyện Thường Hiên đi ra, vội đem chuyện nói cho bọn họ biết. Hồ Nhất Giang vừa nghe, nhất thời nhíu mày.
"Ta có phái thủ hạ đến chỗ các người tiếp viện, nhưng hắn hình như chưa trở về." Nói xong hắn lập tức gọi người đến: "Các ngươi có thấy Kim Tam không?"
Người kia lắc đầu: "Hình như từ khi Hồ gia phái hắn đi, vẫn chưa thấy hắn."
Một người phụ trách thu dọn thi thể nói: "Không thấy hắn, trong những thi thể này cũng không có hắn."
Nhạc phu nhân vừa nghe cũng lo lắng: "Nhưng sao lại không thấy tăm hơi của Thường Hiên? Chàng mau phái người tìm xem."
Kỳ thật không cần Nhạc phu nhân thúc giục, Hồ Nhất Giang lập tức triệu tập nhân thủ bắt đầu tìm Thường Hiên. Trên những cái thuyền này đều là thủ hạ của hắn bố trí, những người này tự nhiên rất thông thuộc các vùng phụ cận, lập tức mọi người ngừng việc dọn dẹp thuyền và mặt sông, chia làm mấy tuyến đi tìm Thường Hiên.
Nhạc phu nhân và A Phúc vào trong khoang thuyền ngồi, lấy nước cho nàng uống, nhưng A Phúc tự nhiên uống không trôi, vẻ mặt bất an nhìn ngoài cửa sổ.
Lúc này, Trầm Ngư và Kha đầu mục cũng đến đây. Kha tiêu sư trong tay cầm một cây đao, quần áo màu đen trên vạt áo còn có vết máu, trước khi vào khoang thuyền đã để đao ở chỗ khác. Trầm Ngư thấy A Phúc, như thấy người thân vội vụt qua đây: "A Phúc, ngươi không sao chứ? Ta nghe nói không thấy Thường Hiên?"
A Phúc trầm trọng gật gật đầu: "Tiểu Đoàn Tử cũng không thấy."
Trầm Ngư kéo tay A Phúc an ủi: "Không sao đâu, Tiểu Thạch Đầu đi tìm giúp, Kha đại ca cũng sẽ đi tìm giúp, bọn họ đều rất lợi hại, nhất định có thể đem Tiểu Đoàn Tử và cả Thường Hiên trở về."
A Phúc không yên lòng gật đầu, trong khoảng thời gian ngắn cũng không nghĩ ra ‘Tiểu Thạch Đầu’ là ai.
Nhạc phu nhân ‘À’ một tiếng, giải thích với A Phúc: "Hồ đại ca nhà muội, trước đây gọi là Tiểu Thạch Đầu."
Kha tiêu sư nghe tin không thấy Thường Hiên, nhíu mày, nhìn A Phúc, định xoay người đi ra ngoài. Bất quá nghe được lời của Trầm Ngư, nên tạm dừng lại.
Trầm Ngư lúc này chạy tới giữ chặt Kha tiêu sư: "Huynh không phải võ công rất cao cường sao, mau đi tìm Thường Hiên về đi."
Kha tiêu sư cúi đầu nhìn nhìn bàn tay Trầm Ngư đang giữ chặt tay áo của mình, nhẹ nhàng thoát khỏi, đi thẳng ra ngoài.
Trầm Ngư ở sau dậm dậm chân, la lớn: "Nhất định phải đem Thường Hiên trở về đó! Hắn chính là con trai của Thường tiên sinh nhà ta!"
==============
Thời gian kế tiếp đối với A Phúc mà nói gần như là thời điểm tối tăm nhất cuộc đời này. Nàng ngồi không yên, Nhạc phu nhân ôn nhu an ủi và Trầm Ngư lải nhải khuyên giải căn bản đều không lọt tai, trong lòng nàng chỉ nghĩ đến nếu tìm không thấy Tiểu Đoàn Tử và Thường Hiên, thì nên làm gì bây giờ, càng nghĩ càng sợ hãi.
Mỗi khi khoang thuyền hơi động một chút, hoặc là bên ngoài có tiếng nước gì đó, nàng lập tức nghĩ đến có tin tức, cả kinh chạy ra, kết quả sau khi đi ra phát hiện có lẽ chỉ là một con cá nhảy lên khỏi mặt nước.
Sau đó Nhạc phu nhân thấy không ổn, nên sai người đem Tiểu Niệm Nhi cùng bé gái, bà vú đến, nếu có hai đứa nhỏ ở bên cạnh, ít nhất A Phúc sẽ không chuyên tâm nghĩ đến chuyện này nữa.
Cuối cùng khi trời đã sáng choang, rốt cuộc cũng có tin tức, tìm được Thường Hiên rồi.
A Phúc ‘Vụt’ một tiếng đứng lên: "Bọn họ ở đâu?"
Tin tức này là do Kha tiêu sư trở về nói, hắn nhíu mày nghiêm túc nhìn A Phúc.
A Phúc thấy biểu tình của hắn, đầu óc ‘Ông’ một tiếng giống như muốn nổ tung. Rất nhiều rất nhiều khung cảnh hiện lên trong đầu nàng, nàng bỗng nhiên nhớ tới tình cảnh trước khi chết của nhị thiếu phu nhân, nhớ cái chết đầy máu của Liễu nhi. Lúc những người đó chết đi, hắn cũng có vẻ mặt nghiêm túc, không có biểu tình gì khẽ cau mày nhìn mình.
Nàng lập tức nước mắt chảy dài, cảm xúc không khống chế được dùng hết sức lực kêu khóc với Kha tiêu sư: "Ngươi là tên xấu xa! Ngươi hại chết mọi người! Ngươi là tên giết người!"
Trầm Ngư ở một bên sợ ngây người, nàng ngây ngốc nhìn A Phúc, thì thào nói: "A Phúc, hắn không phải người xấu ..."
Nhạc phu nhân hiểu được việc này, vội tiến lên ôm lấy A Phúc, giúp nàng lau nước mắt, ôn nhu xoa dịu nói: "Thường Hiên và Tiểu Đoàn Tử không có chuyện gì đâu, chúng ta đi xem bọn họ, đừng khóc, bằng không dọa bọn nhỏ sợ đó."
A Phúc đang khóc thút thít, nghe thấy con gái cũng ‘Oa’ một tiếng khóc lên, lại cảm giác được Tiểu Niệm Nhi đến bên cạnh mình kéo góc áo nhẹ giọng nói: "Mẹ, mẹ đừng khóc... em khóc..."
A Phúc cúi xuống tựa đầu chôn vào lòng Tiểu Niệm Nhi, rầu rĩ mà khóc. Bà vú vội dỗ đứa nhỏ đang oa oa khóc lớn, nét mặt già nua tràn đầy lo lắng nhìn phu nhân nhà mình.
Kha tiêu sư nhìn tình cảnh hỗn loạn này, mày càng nhăn lại: "Thường Hiên bị thương, bất quá không có gì nguy hiểm. Tiểu Đoàn Tử lông tóc vô thương."
Nhạc phu nhân vừa nghe, nhất thời thở phào nhẹ nhõm một hơi, hung hăng dùng ánh mắt trách cứ nhìn Kha tiêu sư: "Sao ngươi không nói sớm?"
Trầm Ngư cũng rất căm giận: "Huynh dọa chúng ta nhảy dựng lên! A Phúc ngươi đừng sợ, Thường Hiên không có chuyện gì, chúng ta mau đi xem hắn."
A Phúc vẫn gục đầu trên vai con trai khóc, lúc này đã khống chế được cảm xúc, khi nghe Kha tiêu sư nói cũng có chút phản ứng. Sau lại từ trong hoảng hốt hiểu được Thường Hiên và Tiểu Đoàn Tử đều đã trở lại, vội lau nước mắt, đứng dậy định đi thăm Thường Hiên.
Tiểu Niệm Nhi thấy mẹ và Nhạc phu nhân sắp đi xem cha, cũng lên tiếng năn nỉ: "Mẹ, con cũng muốn đi thăm cha."
===============
Thường Hiên quả thật bị thương, là bị thương trên đùi. Cẳng chân bị người khác chém một đao, máu chảy không ngừng. Đại phu của Hồ Nhất Giang nói, may mắn cứu đúng lúc, bằng không cái chân này sợ có chuyện rồi.
Kỳ thật lúc Hồ Nhất Giang tìm được Thường Hiên, Thường Hiên đã té xỉu, trong lòng ôm chặt Tiểu Đoàn Tử cũng đã hôn mê.
Đại phu kiểm tra Tiểu Đoàn Tử, phát hiện nó chỉ bị người ta đánh hôn mê mà thôi, cũng không có gì đáng ngại.
Lúc A Phúc đi qua, Tiểu Đoàn Tử đã tỉnh, mở to đôi mắt mê mang nhìn chung quanh, nhìn thấy A Phúc đến, lập tức bổ nhào vào lòng A Phúc khóc to: "Mẹ, người xấu kia lấy đao chém cha, mẹ mau đi cứu cha đi!"
A Phúc nghe thấy ‘Lấy đao chém’, thật sự là kinh hồn táng đảm, bất quá nàng vẫn tỏ vẻ nhu hòa an ủi con trai, nói cha đã được cứu rồi. Tiểu Đoàn Tử hỏi tình cảnh Thường Hiên, kỳ thật A Phúc còn chưa gặp Thường Hiên đâu, nhưng lập tức vẫn nói cha không sao, Tiểu Đoàn Tử rốt cuộc vẫn là con nít, lập tức tin ngay.
A Phúc ở bên cạnh trấn an Tiểu Đoàn Tử một phen, cuối cùng thấy nó cũng đã trấn định lại, nên để Tiểu Niệm Nhi ở trong này với ca ca, còn nàng vội đi xem Thường Hiên.
Lúc chạy đến khoang thuyền khác, khi nhìn thấy Thường Hiên vẻ mặt tái nhợt nằm ở trên giường, A Phúc nước mắt lại rơi xuống.
Thường Hiên lúc này vừa mới tỉnh, nhìn thấy A Phúc lại đây, vô lực nở nụ cười: "A Phúc, ta không có chuyện gì."
A Phúc hai mắt đỏ hồng ngồi ở bên giường Thường Hiên, đưa tay muốn kiểm tra chân Thường Hiên, ai ngờ Thường Hiên không cho nàng nhìn: "Chỉ là bị thương một chút da thịt thôi, không có gì đáng ngại, đại phu đã nói, dưỡng vài ngày là được." Thường Hiên giấu chân lại ở trong chăn.
A Phúc nhất định muốn nhìn, nàng cảm thấy khẳng định không đơn giản như Thường Hiên nói, Thường Hiên ha ha cười không cho xem, lúc đang náo loạn, Hồ Nhất Giang đến đây.
"Các người đừng lộn xộn nữa, trên đùi Thường Hiên bị thương cũng không phải việc đơn giản, cẩn thận một chút bằng không e là cả đời này bị tật đó." Hồ Nhất Giang là người thẳng thắn, vừa vào đã nói thật.
A Phúc sắc mặt khó coi, lên án nhìn Thường Hiên: "Chàng còn gạt ta!"
Thường Hiên bất đắc dĩ nhìn Hồ Nhất Giang một cái: "Chỉ là bị thương chảy chút máu thôi, vốn đâu có nghiêm trọng như vậy, chờ thêm vài ngày ta lại có thể xuống giường rồi."
A Phúc lại khóc, chôn đầu trong lòng Thường Hiên, khóc thút thít nhỏ giọng nói: "Chàng chỉ biết gạt ta, rõ ràng rất nghiêm trọng..."
Thường Hiên nhất thời không nói được gì, nâng tay ôm lấy A Phúc, bàn tay to vỗ nhẹ nhẹ lên lưng nàng an ủi: "Đừng khóc, không lừa nàng đâu..." Bất quá mấy chữ ‘Không lừa nàng đâu’ nói thật sự không có sức lực gì.
Hồ Nhất Giang sờ sờ mũi, hắn ta bỗng nhiên cảm thấy mình thực chướng mắt.
Nhạc phu nhân mặt nhăn nhó đi vào, kéo hắn ta ra ngoài, sau khi ra ngoài thì lấy ngón tay hung hăng chọc chọc lên trán hắn ta: "Chàng đã là một người lớn tuổi từng này rồi, muốn nói gì cũng phải biết nhìn tình huống chứ?"
Hồ Nhất Giang có chút ủy khuất: "Ta chỉ nói sự thật thôi!"
Mà ở trong một khoang khác, Trầm Ngư đang tò mò nhìn Kha tiêu sư: "Ta thấy A Phúc hình như thực sự không thích huynh, nàng ấy nói huynh hại chết rất nhiều người, còn nói huynh là kẻ giết người."
Kha tiêu sư đứng yên lặng, cúi đầu không nói lời nào.
Ánh mắt Trầm Ngư đảo quanh: "A Phúc nói thật sao? Huynh hại chết ai? Huynh giết người sao?"
Kỳ thật Trầm Ngư chỉ định hỏi chơi thôi, nàng cũng không nghĩ Kha tiêu sư luôn trầm mặc ít lời sẽ trả lời mình.
Kha tiêu sư lại ngoài dự đoán của mọi người gật gật đầu: "Ta đã giết người, cũng đã hại chết người."
Trầm Ngư hoảng sợ, mở to hai mắt nhìn Kha tiêu sư. Kha tiêu sư trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên cười lạnh: "Ta quả thật là kẻ giết người."
Nói xong hắn xoay người muốn đi ra.
Trầm Ngư vội chạy tới giữ chặt hắn: "Huynh đừng đi."
Kha tiêu sư nhìn nàng một cái: "Ta giết người, nàng không sợ sao?"
Trầm Ngư nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, rốt cục nghiêng đầu nói: "Ta không sợ."
Nàng bổ sung: "Ta không có giết người, nhưng ta đã giết cá."
"Giết rất nhiều cá."
======
Lúc cái chân bị thương của Thường Hiên bắt đầu khỏi, Hồ Nhất Giang lại đưa cả nhà bọn họ về kinh thành. Đi theo còn có Kha tiêu sư, Kha tiêu sư tính trở lại tiêu cục nghỉ việc làm tiêu sư, hắn muốn tới chỗ Hồ Nhất Giang hỗ trợ.
Lúc sắp đi, Trầm Ngư liều mạng vẫy tay, lớn tiếng hô: "Các người nhất định phải quay lại nha!" Nàng nói với mọi người, nhưng ánh mắt thì nhìn Kha tiêu sư.
A Phúc nhìn thấy, trong lòng cũng cảm thấy buồn cười, xem ra Trầm Ngư thật sự đã buông tha cha chồng, cũng đã buông xuống Hồ Nhất Giang.
Nghĩ đến mình, lúc này chân Thường Hiên bị thương tuy rằng đã tốt hơn, nhưng hành động vẫn không tiện, trong lòng A Phúc hiểu rõ, nếu muốn khỏi hoàn toàn, sợ là phải tu dưỡng thật lâu. Nhưng dù là thế, A Phúc vẫn thở phào nhẹ nhõm một hơi, kỳ thật người chỉ cần còn sống là tốt rồi, nàng cũng không cần biết chân Thường Hiên có thể khôi phục lại như cũ hay không.
Nhưng Thường Hiên lại ở một đêm nào đó hỏi nàng: "A Phúc, nếu chân của ta không khỏi được, liệu nàng có ghét bỏ ta không?"
A Phúc không nói lời nào.
Thường Hiên rầu rĩ ngủ một hồi, vẫn lo lắng: "Nàng sẽ không chê ta tàn tật, mà đi theo người khác chứ?"
A Phúc lúc nghe đến lời này, quả thực là dở khóc dở cười, hận không thể nâng tay đánh vào ngực hắn.
Một bó tuổi rồi, con cũng đã có ba đứa, nàng đã là một phụ nữ hết thời còn có thể đi theo ai?
Lúc này nước sông xanh như lam, hai bờ sông có nhiều loại hoa đỏ như lửa, bên cạnh có con trai đáng yêu, con gái ngoan ngoãn cùng đi, xa xa bạn bè đều đã có đôi có cặp.
Bên môi A Phúc mang nụ cười nhẹ, nâng tay hướng đến Nhạc phu nhân và Hồ Nhất Giang ở phía xa tạm biệt.
Một nhà bọn họ phải rời đi, chuyện nơi này để Hồ đại ca giải quyết đi, về phần người xấu đã chém Thường Hiên kia, tin tưởng Hồ đại ca tất nhiên sẽ không bỏ qua.
A Phúc đứng ở đầu thuyền, nhìn bóng dáng Hồ đại ca và Hồ đại tẩu dần dần mờ đi, cuối cùng biến mất trong sông nước mênh mang.
Nàng dắt tay con trai, cúi đầu vào khoang thuyền.
KẾT CHÍNH VĂN