Bất quá đối với Cha Thường mà nói, chỉ có một việc được cho là tâm bệnh của ông, cũng là tiếc nuối sâu nhất trong đáy lòng.
Tiếc nuối kia dĩ nhiên chính là mẹ của Thường Hiên.
Mẹ Thường Hiên mất sớm, ngay cả mộ ông cũng không nhìn thấy, ngay cả linh vị cũng không có. Ngoại trừ đứa con trai, cha Thường tìm không thấy bất kì dấu vết nào chứng tỏ mẹ Thường Hiên từng tồn tại.
Nhiều năm như vậy, Cha Thường hy vọng lớn nhất chính là nhìn thấy anh vợ của mình, tìm được mộ của nương tử, thắp cho bà mấy nén hương, kể lại cho bà nghe chuyện những năm gần đây của mình, cùng những chuyện mình nuôi dưỡng con trai, nói cho bà biết đã có con dâu có cháu nội, để bà ở trên trời cũng an tâm.
Chỉ tiếc, Cha Thường tìm khắp Giang Nam, cũng không tìm được người anh vợ mới chỉ gặp mặt một lần kia. Nản lòng tuyệt vọng, ông bất đắc dĩ đi thuyền về hướng bắc lại đặt một chân bước vào Quỷ Môn quan. Trong một khắc đó, lúc ở trong tối tăm ẩm ướt, ông thậm chí đã nghĩ đến dứt khoát buông tha tất cả, dù sao nay con trai cũng đã trưởng thành cũng không cần dựa vào mình, đây cũng là lúc ông có thể đi gặp mẹ Thường Hiên.
Lúc ông gần như đánh mất ý niệm sống, lại gặp cha con Trầm Ngư. Bọn họ dùng cá đã bắt được đi đổi một chén thuốc cho ông, lại lấy chỗ gạo vẫn luyến tiếc ăn nấu cháo cho ông ăn.
Khi thần trí ông hơi khôi phục, bọn họ lại mang theo ông lênh đênh trên sông. Sau đó cha Trầm Ngư qua đời, ông chiếu cố, nhìn ông ấy rời đi, nghe ủy thác trước khi lâm chung.
Nay, ông đã tâm tàn ý lạnh, về tới kinh thành, tiếp tục sống qua ngày tháng còn lại. Nhưng ông thế nào cũng không ngờ tới, tìm khắp thiên hạ cũng không gặp người, không ngờ người đó lại đang ở kinh thành chờ mình.
Cha Thường từ trong kích động tỉnh táo lại, rất nhanh phân phó con trai: "Ông ấy ở đâu, mau đưa ta đi gặp ông ấy!"
Thường Hiên gật đầu: "Vâng, chừng nào chúng ta đi?"
Cha Thường hiển nhiên có chút khẩn cấp: "Bây giờ, bây giờ đi ngay."
A Phúc ở một bên yên lặng nhìn cha chồng, nghĩ rằng y theo tính tình của Cậu Trình, không biết khi ông ấy nhìn thấy cha chồng sẽ hành hạ ông như thế nào?
Ánh mắt nàng cẩn thận nhìn về phía phòng khách, nơi vị Trầm Ngư cô nương kia ở, việc này sợ là càng khó khăn?
=========
Thường Hiên rất nhanh đã dẫn cha cùng nhau cưỡi ngựa đến quý phủ của cậu, dọc đường đi vừa đi vừa nói chuyện mình và cậu tình cờ gặp lại nhau, bên trong tự nhiên nhắc tới chuyện hầu phủ bị xét nhà bắt giam, biểu đệ chính là đương triều Trạng Nguyên.
Cha Thường đi lên phương bắc, hiển nhiên cũng nghe nói chuyện hầu phủ gặp phải, bất quá nay lòng ông tràn đầy chuyện ca ca ruột của nương tử, căn bản không rảnh suy nghĩ mấy cái đó, nhưng đối với hành động của Thường Hiên cũng tỏ vẻ đồng ý: "Con làm rất đúng, Phúc Vận Lai vốn không phải của Thường gia, dĩ nhiên nên trả lại."
Cha Thường nói xong, lại nhớ tới vị người anh vợ kia, lại hỏi con trai: "Tính tình ông ấy thế nào?"
Thường Hiên thấy cha hỏi cái này, không khỏi cười khổ một tiếng, cũng đem chuyện lần đầu tiên gặp mặt hai người thiếu chút nữa ầm ỹ nói cho cha nghe. Cha Thường nghe xong, mày lập tức nhăn lại vài phần: "Nhiều năm không gặp, xem ra tính tình ông ấy vẫn như vậy."
Thường Hiên tràn đầy đồng cảm, tốt bụng nhắc nhở Cha Thường: "Cha, cậu tuy rằng đối với cha nhìn không thuận mắt, nhưng vẫn nghĩ đến mẹ nên không so đo với con. Nhưng còn cha, cậu ấy thực sự không thích, bình thường nhắc tới cha, hoặc là lắc đầu nhíu mày vẻ mặt chán ghét, hoặc là chửi ầm lên vỗ bàn đập bình hoa."
Những lời cậu nói về cha, Thường Hiên đều nghe không lọt, huống chi chính cha nghe được? Thường Hiên không thể tưởng tượng cha và cậu gặp mặt sẽ thành loại tình cảnh nào.
Cha Thường bất đắc dĩ nở nụ cười: "Nhiều năm như vậy, nếu ông ấy vẫn bất bình trong lòng, vậy thì cứ việc phát hỏa đi. Bất kể thế nào, ông ấy vẫn là người thân duy nhất trên đời của mẹ con."
Thường Hiên nghe cha nói, biết trong lòng ông đã ôm ý định chuẩn bị mặc cho cậu đánh chửi. Hắn lại nhíu mi, ở trong lòng thở dài, chỉ hy vọng hôm nay cậu tâm tình tốt, không quá mức vũ nhục cha, bằng không hắn sẽ không thể đứng nhìn.
Bước vào đại môn, người gác cổng không cần thông báo chỉ biết đây là cháu trai bên ngoại thân ái của lão gia nhà mình đến, vội bày vẻ mặt tươi cười mời vào. Đi vào chính sảnh, sớm đã có người hầu bẩm báo cho Cậu Trình, Cậu Trình vừa mới dùng xong cơm chiều đang thưởng thức rượu của con trai được hoàng thượng ban cho.
Lúc này ông thấy Thường Hiên đi cùng một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, nên thuận miệng hỏi: "Ai vậy, sao con lại dẫn theo người ngoài tới gặp cậu?"
Ông nói lời này cũng chỉ là thuận miệng thôi, nói xong lại nâng ly rượu lên muốn tiếp tục uống, ai ngờ vừa uống một ngụm, chợt thấy có chút không đúng, vội ngẩng đầu lên, đem người đàn ông trung niên này tinh tế đánh giá.
Ông đầu tiên là nhìn thẳng, sau cau mày nhìn nhìn nửa ngày rốt cục phát hiện ra sao cháu bên ngoại và người kia dáng vẻ có vài phần giống nhau? Hơn nữa người này còn dùng ánh mắt kích động nhìn mình... Giống như đã từng quen biết!
Cậu Trình trong lòng chợt động, ninh mi nhìn về phía cháu bên ngoại để chứng thực: "Vị này là?"
Thường Hiên còn chưa kịp nói, Cha Thường tiến lên cung kính cúi đầu: "Đại ca, mười mấy năm không gặp, huynh có khỏe không?"
Cậu Trình trong lòng nhất thời hiểu được, hừ lạnh một tiếng, bĩu môi nói: "Ai là đại ca ngươi? Chắc không phải ngươi nhìn trúng con ta làm Trạng Nguyên nên đến nhận bà con chứ?"
Thường Hiên thấy cậu làm khó cha, vội bước lên phía trước hoà giải: "Cậu, đây là cha con, hôm nay ông ấy mới hồi kinh, vừa nghe nói cậu ở đây, lập tức vội vàng đến đây chào cậu." Thường Hiên bình thường khi nói chuyện với cậu đều rất tùy tiện, bất quá lúc này lại dùng kính ngữ, ở bên cạnh cười nịnh.
Cậu Trình nhíu nhíu mày, kéo dài giọng ‘À’ một tiếng: "Thì ra là cha con..." Lời này kéo dài âm cuối, làm cho tâm người ta cũng bị kéo cao lên theo.
Cha Thường lại cúi đầu thật sâu, không nói một lời.
Cậu Trình nhìn kỹ cha Thường trong chốc lát, rốt cục buông chén, nhấc chân bắt chéo, lấy ngón tay gõ mặt bàn, từ trên cao nhìn xuống hỏi: "Cháu của ta ở kinh thành gặp phiền toái, cháu dâu ta bụng lớn bị quan phủ nhốt trong Am ni cô cũ nát, việc này ngươi đều không biết?"
Cha Thường vốn dĩ đã chuẩn bị tâm lí bị đuổi ra khỏi cửa, nay vừa nghe anh vợ nói như vậy, trong lòng hiểu được ông ấy mặc dù có ý làm khó dễ, nhưng vẫn thừa nhận mình, vì thế trong lòng nhất thời thoải mái, vội bước lên phía trước cung kính nói: "Thường Đằng ở trên đường có nghe nói."
Cậu Trình nheo mắt, mũi khinh thường hừ một tiếng: "Cháu của ta và phu nhân của nó gặp chuyện lớn như vậy, ngươi là cha đã làm được gì?" Lời nói còn mang bảy phần bực bội.
Thường Hiên nghĩ chuyện đó và cha có liên can gì đâu, hơn nữa cho dù cha trở về cũng không làm gì được, hắn muốn mở miệng nói chuyện thay cha, ai ngờ Thường Hiên còn chưa mở miệng, Cha Thường đã trực tiếp nhận sai: "Đại ca nói đúng, tất cả đều là Thường Đằng không đúng."
Thường Hiên lời nói đến miệng cũng phải nuốt xuống.
Cậu Trình hừ hừ vài tiếng, cũng không nói nữa. Kỳ thật ông vốn dĩ là muốn hành hạ Thường Đằng một phen, bất quá nay nghĩ đến cháu bên ngoại và cháu dâu ôn nhu, lại nghĩ đến muội muội đã mất từ lâu, em rể độc thân một mình nuôi con cũng thật sự không hề dễ dàng, trong lòng cũng có vài phần tha thứ.
Bất quá để ông mở miệng mời người năm đó đã khi dễ em mình ngồi xuống, ông cũng có chút không muốn, vì thế lại ho khan vài tiếng, nâng ly rượu lên thưởng thức, hoàn toàn không quan tâm đến Cha Thường nữa.
Cha Thường vẫn bảo trì bình thản, Cậu Trình ngạo mạn như thế, ông vẫn không buồn bực không tức giận đứng ở một bên.
Thường Hiên lần này không nhịn được: "Cậu, tối nay sao cậu lại đến đây uống rượu? Chúng ta từ xa đến đây, khát chết mất, cậu mau cho nha hoàn rót trà cho chúng ta đi." Làm một người khách mà chủ động yêu cầu chủ nhà dâng trà, Thường Hiên hẳn là người đầu tiên từ xưa đến nay.
Cậu Trình mặt nhăn nhíu mày, vẫy vẫy tay ra hiệu cho nha hoàn: "Chỉ tại ngươi không có mắt thôi, khách đã đến cũng không biết dâng trà!"
Nha hoàn này hầu hạ ở bên người Cậu Trình đã lâu, cũng biết tính tình của ông, lập tức không nói hai lời cúi đầu thừa nhận sai lầm, sau đó bước nhanh đi pha trà.
Cậu Trình răn dạy người hầu xong, thế này mới ngẩng đầu, nhìn Cha Thường và Thường Hiên đang đứng nói: "Ôi chao, sao các ngươi còn đứng ở đây? Mau ngồi xuống đi, các ngươi đứng như vậy làm gì, người không biết còn tưởng rằng ta không biết đãi khách!"
Thường Hiên trong lòng quả thực hết chỗ nói rồi, bất quá ngẫm lại cậu vẫn luôn có tính này, cũng chỉ đành đỡ cha ngồi xuống.
Rất nhanh nha hoàn đã dâng trà, Thường Hiên như đứng đống lửa, như ngồi đống than, cha Thường lại bình tĩnh như không uống trà, mấy lần ông muốn mở miệng hỏi Cậu Trình về chuyện mẹ Thường Hiên, lại đều bị Cậu Trình ‘Nhiệt tình’ chiêu đãi trả trở về.
Sau bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến một tiếng cười, sau đó chính là biểu đệ Trạng Nguyên đang đi vào, vào trong sảnh nhìn thấy Thường Hiên và cha Thường, lập tức ra vẻ kinh ngạc nhíu mày nói: "A, có khách đến sao?"
Thường Hiên và Cha Thường đứng lên chào, Cậu Trình lười biếng nâng tay giới thiệu: "Đây là phu quân của cô cô con." Cậu Trình vừa nói hai chữ ‘phu quân’, có chút nghiến răng nghiến lợi không cam lòng.
Biểu đệ Trạng Nguyên nghe đây là dượng của mình, lập tức vẻ mặt tươi cười, tiến lên lấy lễ của vãn bối ra mắt, cha Thường cũng đáp lễ, hai bên mới lại ngồi xuống.
Cha Thường vốn dĩ trong lòng đầy lời muốn nói, nhưng vẫn không tìm được cơ hội, nay Trạng Nguyên đến đây, có chút không tiện mở miệng, vì thế đành phải nghẹn lại. Sau đó Cậu Trình lại đại phát từ bi, phân phó con trai: "Con và biểu huynh uống vài ly rượu trước đi, cha và dượng con có chút lời muốn nói."
Cha đại nhân có lệnh, Trạng Nguyên đại nhân tự nhiên vội đồng ý. Cậu Trình lấy một con mắt nhìn cha Thường, đứng dậy nói: "Theo ta qua đây."
Thường Hiên và Trạng Nguyên nhìn theo bóng dáng hai người từ trong sảnh hướng đến thư phòng mà đi, cuối cùng hai người liếc mắt nhìn nhau một cái.
Biểu đệ Trạng Nguyên lộ vẻ mặt lo lắng: "Cha đệ mỗi lần nhắc tới cha huynh, đều hận không thể đá ông ấy hai cái."
Thường Hiên khóe mắt giật giật, kỳ thật hắn cũng nhìn ra.
Biểu đệ Trạng Nguyên khẽ nhíu mày: "Vậy mà cha đệ lại thừa nhận cha huynh làm em rể, cái này làm cho đệ thực giật mình."
Thường Hiên sờ sờ cái đầu có chút đau: "Đều là chuyện thời còn trẻ đã qua lâu rồi, không thừa nhận thì có thể thế nào, chuyện này không phải ngay cả cháu bên ngoại như huynh cũng đã có rồi thôi!"
Biểu đệ Trạng Nguyên sâu sắc đồng ý: "Huynh nói đúng, cô cô đã mất, ông ấy dù không thừa nhận cũng không làm gì được."
Thường Hiên thở dài thêm lo lắng: "Không biết cha đệ sẽ nói với cha huynh cái gì." Hắn thực lo lắng cho cha, tuy rằng Cậu Trình không đến mức sẽ thực sự làm ra chuyện nhấc chân đá người, nhưng Cậu Trình miệng mồm rất độc.
Biểu đệ Trạng Nguyên sờ sờ cằm, bắt đầu an ủi biểu huynh: "Kỳ thật... Huynh không cần lo lắng."
Thường Hiên cảm thấy ủ rũ: "Có thể không lo lắng sao?"
Biểu đệ Trạng Nguyên vỗ vỗ vai biểu huynh: "Cha huynh chính là con chuột, cha đệ chính là mèo, cha huynh nhìn thấy cha đệ chỉ có gật đầu nói nhỏ, cho nên cha đệ bất kể có mắng thế nào, cha huynh đều sẽ không có dị nghị gì. Huynh cũng đã nhìn ra, cha đệ là người ăn mềm không ăn cứng, gặp cha huynh như vậy, ông ấy dù tức cũng không có chỗ phát."
Thường Hiên nghe biểu đệ Trạng Nguyên miệng đầy ‘Cha huynh’ ‘Cha đệ’ một chút cũng không cảm thấy được an ủi, hắn càng thêm đau khổ nhíu mày nói: "Nhưng... Nhưng có chuyện đệ còn chưa biết!"
Cha hắn mang về một cô nương... Cha cô nương người ta trước khi lâm chung đã hy vọng cha mình cưới cô nương kia!
Thường Hiên chỉ hy vọng, cha trăm ngàn đừng quá thành thật, trăm ngàn lần đừng thẳng thắn thừa nhận chuyện này. Dù sao có cưới hay không vẫn là chuyện sau này, nhưng nếu bây giờ nói ra, bị đánh đó là chắc chắn!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chương trước vừa ra khiến mọi người thực kích động.
Không biết có phải hay không suy nghĩ của ta và mọi người có chút khác biệt, kỳ thật ta vốn dĩ ý là: suy nghĩ của con người đều có thể thay đổi. Cha Thường ngay từ đầu quả thật là vì không thể quên được mẹ Thường Hiên, cho nên muốn thủ thân. Sau đó con lớn lên cưới vợ sinh con, ông không còn tiếc nuối gì, cho nên ông rốt cục có thể yên tâm mà rời đi tìm cậu Thường Hiên. Nhưng ông tìm thật lâu vẫn không tìm được, sau khi tuyệt vọng lại gặp chuyện không may, lúc này cha Thường cơ bản đã không muốn sống nữa. Sau khi găp cha con Trầm Ngư, ông cũng đã trải qua rất nhiều đau khổ giãy dụa, là loại cảm giác đau khổ giãy giụa giữa muốn sống và muốn chết.
Sau lại xảy ra rất nhiều chuyện, khiến ông rốt cục lựa chọn sống tiếp. Lúc này cha Thường, phải nói đã thoát thai hoán cốt, không hề chấp nhất cho chuyện trước kia. Đã không chấp nhất, không phải nói ông không thương nhớ không chung tình, mà hẳn là ông đã ý thức được người còn sống không thể luôn trầm mê trong quá khứ.
Kỳ thật Trầm Ngư là một cô nương đáng thương, nàng ấy xuất thân cơ cực bần hàn, cha nàng sớm đã bị bệnh nặng nhưng vẫn kéo dài không chữa trị, mong có thể tìm cho nàng một người để phó thác cả đời ( phải nói, cha Thường sở dĩ lựa chọn sống sót cũng là bởi vì cha Trầm Ngư. ) lựa chọn Cha Thường, là hành động bất đắc dĩ thôi.
Ta cũng không muốn hủy diệt một nhân vật mà ta cực kỳ thích, nếu mọi người cảm thấy hành vi này có chút ghê tởm, ta đây lo lắng sẽ sửa chữa một chút . Bất quá nói thật ta cũng không biết cha Thường lựa chọn như thế có cái gì sai, đây là sau khi ông trải qua một lần tử vong và tuyệt vọng, tình nguyện thành toàn cho hy vọng của người đã giúp mình mà thôi.
Lúc trước ta vẫn không viết về nội tâm của Cha Thường, bao gồm chuyện này, đối với nội tâm của ông đặt bút viết cũng không nhiều. Kỳ thật vốn định viết phiên ngoại về ông và mẹ Thường Hiên, cùng với chuyện ông đấu tranh một mình.
Gần đây không viết nổi, hơn nữa phải đi công tác, xin phép mấy ngày, thật có lỗi! Chờ sau khi ta trở về sẽ gấp đôi
Có người nói, thì ra ông trước kia không chọn Nhạc phu nhân là vì ghét bỏ người ta, thì ra là ông muốn tìm một cô nương trẻ tuổi. Về chuyện này, chỉ có thể nói, trước khác nay khác.