Nhìn ra bên ngoài, trời đã là sớm tối đen, nhưng bóng dáng Thường Hiên đến giờ vẫn không thấy, trong lòng bắt đầu có chút bất an, cứ đi tới cổng nhà trái phải nhìn quanh, nhưng đêm mùa đông khung cảnh tiêu điều u ám, mọi nơi căn bản là ngay cả người đi lại cũng không có, làm sao có bóng dáng Thường Hiên.
A Phúc cúi đầu suy nghĩ, tự an ủi với chính mình có lẽ hắn có việc chậm trễ, mình chờ một chút là được. Kỳ thật bụng cũng đã đói, nhưng nhìn đồ ăn trên bàn, ngẫm lại hay là chờ Thường Hiên trở về nói sau.
Cứ như vậy trái chờ phải chờ, đợi cho đến lúc canh hai, gà hầm trong nồi sớm lạnh, vẫn không thấy bóng Thường Hiên đâu. A Phúc có chút ngồi không yên, bình thường thời gian này, trong nhà sớm đã dọn dẹp xong xuôi hai người lên giường đi ngủ rồi. Dù cho Thường Hiên và Thường quản sự có ở bên ngoài cửa hàng ăn cơm, hắn cũng nên trở về nhà rồi.
A Phúc trái lo phải nghĩ, vẫn là đóng cửa lại đi ra phía ngoài, muốn đến chỗ Thường quản sự nhìn xem Thường Hiên rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Vừa mở cửa, bên ngoài gió lạnh lập tức vụt thổi lại đây, lập tức trong lỗ mũi đầy khí lạnh, thiếu chút nữa hắt xì.
A Phúc quấn chặt áo bông trên người, dưới ánh trăng nhạt bước nhanh ra bên ngoài. Vốn phủ Hầu gia có hai sân, sân trong là vườn của đại tham quan tiền triều, niên đại đã lâu có chút quy mô. Ước chừng hai trăm năm trước, lúc bấy giờ hoàng đế Vĩnh Khang đem chỗ vườn này ban cho Bình Định Tây Bộ Vĩnh Định hầu. Hai trăm năm qua, con cháu Vĩnh Định vẫn ở trong viện sinh tồn sinh sản, dần dần bọn họ cảm thấy sân không đủ phô trương,nên lại ở sân ngoài xây dựng thêm ngoại viện. Đến nay, trong hầu phủ quản gia người thân đều ở nội viện, mà khách phòng và người có liên quan đến cửa hàng bên ngoài, tất cả đều ở ngoại viện.
Thường quản sự nguyên là quản sự trong phủ, tự nhiên ở nội viện có một tiểu viện, nhưng buổi chiều ở bên ngoài làm việc quá muộn, ngẫu nhiên cũng sẽ ở tại ngoại viện.
Từ khi A Phúc vào phủ Hầu gia, cũng không ra ngoài nhiều, tất nhiên cũng không đến ngoại viện. Nay một mình trong đêm rét lạnh, xuyên qua đình đài, đi qua hành lang gấp khúc, lén lút ra ngoại viện. May mà lúc này trời đã tối muộn, người gõ mõ cầm canh vừa mới đánh canh hai, mà người gác đêm cũng có thể không canh gác, trên đường thế nhưng không gặp được ai chặn đường hỏi.
A Phúc đi nửa ngày, nhìn cửa thuỳ hoa* phía trước, biết đây là nhị môn, đại môn để đi ra ngoài, hẳn chính là ngoại viện.
(*)một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu
Đang định ghé sát vào nhìn xem, lại bỗng nghe thấy âm giọng non nớt vang lên hỏi: "Làm gì vậy?"
A Phúc cả kinh, ngẩng đầu nhìn qua, thì ra cửa này ở bên sườn còn có Ám các*, lúc này trong Ám các có một thanh niên trẻ tuổi đang ghé đầu nhìn qua, nghi ngờ xem xét mình.
(*) ta đoán không nhầm thì chắc là lỗ tác dụng như mắt mèo ở cửa hiện đại
A Phúc nghĩ đây là người canh cửa, bước lên phía trước nói tình huống, thanh niên trẻ tuổi nhìn dáng vẻ A Phúc không giống nói dối, trên mặt hòa hoãn đi rất nhiều, chỉ chỉ nhị môn bên cạnh nói: "Xem nè, cửa đã khóa rồi, vẫn là chờ ngày mai lại đi thôi."
A Phúc theo tay thanh niên trẻ tuổi nhìn qua, quả nhiên thấy trên đại môn có một cái khóa đồng to, lúc trước vì sắc trời đã tối không thấy được. Lập tức nhất thời nóng nảy, nghĩ Thường Hiên còn ở bên ngoài, vội năn nỉ người canh cửa mở cửa cho mình. Mà người canh cửa rất kiên quyết, bị A Phúc nói đến không kiên nhẫn, giọng điệu lập tức không tốt, trầm mặt nói: "Đã nói không thể mở là không thể mở, buổi tối sau khi nơi này khóa rồi, thì dù là các quản sự cũng không thể mở!"
A Phúc nghĩ đến Thường Hiên ở bên ngoài không biết có chuyện gì, trong lòng khó tránh khỏi lo lắng, còn nghĩ tới mình đã chuẩn bị đồ ăn, cúi đầu thiếu chút nữa muốn khóc.
Đúng lúc này, bên cạnh có giọng nói trầm ổn đột nhiên hỏi nói: "Có chuyện gì vậy?"
Tiểu tử trẻ tuổi vừa nghe câu hỏi, trong miệng vội vàng hô Mạc thị vệ, lại đem chuyện A Phúc nói cho người nọ nghe một lần.
A Phúc nghĩ người này xem ra là quản sự, vội ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy đối phương ước chừng ba mươi tuổi, nhìn trầm ổn giỏi giang, trên lưng còn trang bị kiếm, nghe tiểu tử trẻ tuổi vừa rồi gọi là Mạc thị vệ, nghĩ đến hẳn là đầu mục.
Lập tức bước lên phía trước chào hỏi, Mạc thị vệ cao thấp đánh giá A Phúc, sau mới hỏi: "Là nương tử nhà Thường quản sự?"
A Phúc nhẹ nhàng gật đầu.
Mạc thị vệ lại hỏi: "Tướng công ở nhà hẳn là Thường Hiên?"
A Phúc kinh ngạc ngẩng đầu, phải biết rằng Thường quản sự ở trong phủ người biết rất nhiều, nhưng Thường Hiên lại không có mấy người quen biết, người này có thể nói ra tên Thường Hiên, chẳng lẽ là quen biết?
Mạc thị vệ thấy vậy nở nụ cười: "Quen biết Thường Hiên, lúc hắn thành thân vừa lúc ta ở bên ngoài, cũng chưa kịp uống ly rượu mừng. Nếu tìm hắn, vậy không cần ở trong này tốn tâm tư đâu. Hôm nay lúc khóa cửa, ta nhớ rõ hắn đã vào nội viện, sau đó thẳng đến lúc nhị môn đã khóa, đều không thấy hắn đi ra ngoài."
A Phúc nghe choáng váng: "Ý là, chàng đã sớm về nhà?"
Mạc thị vệ nghe A Phúc hỏi như vậy, trầm ngâm nghĩ, nhìn A Phúc nói: "Không ngại đi tìm mấy người hắn ngày thường quen biết thử xem, ta nhớ hắn có nói muốn tìm người uống rượu."
A Phúc nghe lời này, nhất thời hiểu được, Thường Hiên tất nhiên là không muốn về nhà, không biết chạy đến nhà ai uống rượu rồi.
Mạc thị vệ nhìn A Phúc vì đông lạnh mà đỏ bừng mặt, trong mắt hơi có chút thương hại, bất quá vẫn cười nói: "Ta nhớ hắn ngày thường cùng với con trai của Tam quản sự Lục Các vẫn rất tốt, có muốn qua bên kia nhìn xem không?"
A Phúc biết Mạc thị vệ đang giúp đỡ mình, cảm động gật gật đầu, cảm ơn Mạc thị vệ, rồi bước nhanh trở về.
Vốn dĩ trên đường đi tới, sớm đã có chút mệt mỏi, cộng thêm tay mặt đều bị đông lạnh, lại một lần nữa đi trở về, trên người cũng có chút phát lạnh. Bất quá bất chấp nhiều như vậy, xuyên qua hành lang gấp khúc, rốt cục lại tới viện nơi người hầu kia ở.
Con trai Tam quản sự Lục Các, nàng vẫn biết, trước kia Thường Hiên từng chỉ vào chỗ kia nói với mình, cách nhà mình vài tiểu viện.
Đến cửa nhà Lục Các, sợ mình tìm lầm lại quấy rầy người khác nghỉ ngơi, vì thế lưu ý một chút, ở bên ngoài cổng nhà nghe ngóng, chỉ nghe bên trong có tiếng nói của đàn ông, tiếng nói chuyện khi to khi nhỏ, nghĩ vậy là còn chưa ngủ, trong nhà quả thực có người, lúc này mới bắt đầu gõ cửa.
Bên ngoài gió lớn, trong phòng huyên náo, lúc đầu gõ cửa còn nhỏ, bên trong căn bản không nghe thấy, sau đành phải mặc kệ, cầm vòng cửa dùng sức gõ vài cái, như thế mới kinh động người bên trong.
Khi cổng mở ra, bên trong là thê tử của Lục Các, thê tử của Lục Các nhìn A Phúc ở bên ngoài đông lạnh đỏ bừng cả mặt cùng với ánh mắt lo lắng, hít một hơi hoảng sợ, vội vàng mời nàng vào.
A Phúc vội vàng kéo người ta hỏi: "Thường Hiên nhà ta có ở trong này không?"
Thê tử của Lục Các thấy tay nàng đông lạnh thành dạng này, vừa lôi kéo vào nhà sưởi ấm, vừa nói: "Ở đây, đã uống đến sắp bất tỉnh nhân sự rồi. Vốn dĩ ta đã sang bên đó tìm người, không ngờ cửa đã khóa, cả người không thấy bóng, cũng không biết đã chạy đi đâu."
Vào phòng, quả nhiên thấy Thường Hiên say khướt ngồi ở trước bàn, trên mặt đất quăng đầy các bình rượu rỗng, cả người đều nằm dài trên bàn. Lục Các thấy A Phúc tiến vào, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra: "Đại tẩu, cuối cùng cũng đến đây, vừa rồi còn cho người đến nhà tìm, nào ngờ cửa khóa chặt, ngay cả bóng người cũng không có. Vừa hay tẩu đến đây, Thường Hiên đại ca uống say, trước tiên đỡ huynh ấy về đi."
Lúc này Thường Hiên giương mắt nhìn A Phúc, đầu lắc trái lắc phải xem xét nửa ngày, miệng rốt cục thì thào nói: "Phu nhân này, dáng vẻ rất quen nha, rất giống nương tử nhà ta!"
Thê tử Lục Các nghe nói như thế ‘Phụt’ nở nụ cười: "Đây vốn chính là nương tử nhà huynh mà, say như vậy, không ngờ còn nhận ra dáng vẻ nương tử nhà mình!"
A Phúc thấy Thường Hiên say thành dạng này, rất đau lòng, vội vàng giúp đỡ. Lục Các tiến lên kéo Thường Hiên, Thường Hiên vẫn không muốn, trong miệng kêu lên: "Không quay về, không quay về... Trở về gì chứ..."
A Phúc trong lòng khó chịu, bất quá trước mặt người khác cũng khó mà nói được gì, cúi đầu yên lặng đỡ vai trái của Thường Hiên, cùng Lục Các đem Thường Hiên đưa về nhà.
May mắn hai nhà cách khá gần, Lục Các rất nhanh đỡ Thường Hiên đặt lên giường, mà lúc này Thường Hiên say rượu còn chưa tỉnh, vung tay nói: "A Phúc đâu, sao lại mặc kệ..."
Lục Các bởi vì đến đỡ Thường Hiên, quần áo trên người có nhiều nếp nhăn, hắn nghe nói thế, vừa vỗ quần áo, vừa an ủi A Phúc nói: "Thường Hiên cho dù uống rượu, cũng là ba câu cũng không quên nhắc đến tỷ."
A Phúc miễn cưỡng hướng về Lục Các nở nụ cười: "Lục đại ca, hôm nay làm phiền huynh, hôm sau cha chồng trở về, sẽ mời huynh sang đây uống rượu."
Lục Các cũng không để ý: "Đều là huynh đệ, khách sáo làm cái gì."
Lục Các đi rồi, A Phúc trước tiên cởi giầy, tất cho Thường Hiên, đắp chăn cẩn thận, để hắn ngủ yên ổn, nhưng hắn tự nhiên là không ngủ, một lát đầy men say lôi kéo A Phúc nói: "Còn muốn uống nữa, còn muốn uống, không về nhà!" Một lát lại nói: "Phải về nhà, nấu cơm cho A Phúc ..."
A Phúc đau lòng, lại là khó chịu, sau lại nghe được ‘nấu cơm cho A Phúc’, trong lòng lại tràn ngập chua xót.
Hắn giờ đang say rượu, sợ là không nhớ rõ chuyện tức giận, nếu tỉnh táo, tất nhiên sẽ không nói ra những câu như ‘nấu cơm cho A Phúc’ thế này.
A Phúc thấy hắn nằm xuống, nhớ đến ngày xưa từng nghe mẹ nói qua người say rượu rất khó chịu, vì thế vội đến phòng bếp, đem gà hầm lúc trước múc ra bát gỗ, sau đó nhanh chóng bắc nồi*, ở bên trong cho thêm nước cơm. Cũng không biết người uống rượu say nên ăn cái gì, nàng có chút hối hận vừa rồi quên hỏi Lục Các, bất quá nghĩ nước cháo ấm, người say uống hẳn là sẽ cảm thấy tốt nhiều hơn không chừng.
(*) cái này cũng chịu không rõ là cái j, vốn dĩ là xuyến oa, ta đành chém bừa >”
Rất nhanh nước cơm nấu tốt lắm, nàng vội bê lên cho Thường Hiên uống. Thường Hiên ban đầu không uống, la hét nói khó chịu, A Phúc thấy hắn cau mày đau đớn, càng thêm đau lòng, nhịn không được nâng đầu hắn nhẹ nhàng mà vỗ vỗ, ôn nhu dỗ dành nói: "Uống cái này đi, uống rồi sẽ không khó chịu nữa."
Thường Hiên dựa vào trong ngực nàng, cọ mềm mại, thế nhưng không hiểu sao lại ngoan lên, trong miệng thậm chí còn làm nũng nói: "Muốn... Uy uống..."
A Phúc dở khóc dở cười, đem đại nam tử thật cẩn thận dựa vào trong ngực, cánh tay bê bát uy hắn, hắn cũng nghe lời, theo tay A Phúc đem bát cháo uống hết, uống xong còn liếm liếm môi, mở to đôi mắt buồn ngủ mông lung thì thào nói: "Uống ngon thật, còn muốn..."
A Phúc cũng không dám cho hắn uống thêm, nghĩ vẫn là để hắn ngủ trước đi. Vì thế buông tay hạ hắn xuống, nhưng Thường Hiên lại bắt đầu không ngoan, lại ở trong lòng A Phúc không chịu xuống, A Phúc đành phải tiếp tục dỗ: "Ta cất bát đã, lập tức trở về cùng ngủ."
Thường Hiên giống như không nghe thấy, tiếp tục chui đầu vào trước ngực bất động. A Phúc thấy vậy, đành phải lén lút nâng hắn lên, chầm chậm rút thân mình ra.
A Phúc đem bát cất đi, lại đóng cổng lại, lúc trở về, không ngờ nhìn thấy Thường Hiên đã nhu thuận nằm trong ổ chăn, chỉ lộ ra đôi mắt to tràn ngập men say ở bên ngoài. Hắn nhìn thấy A Phúc trở về, trong mắt lập tức lộ ra vẻ tội nghiệp.
A Phúc bỗng nhiên cảm thấy hắn như thế này này giống như chú cún con bị người ta vứt bỏ, lập tức vội cởi áo lên giường tiến vào ổ chăn. Thường Hiên thấy nàng lên, lập tức tiến sát lại, giống như mèo con cún con chui vào trong lòng A Phúc.
A Phúc hơi do dự, bất quá vẫn nâng tay lên, vỗ nhẹ nhẹ phía sau lưng hắn, ôn nhu dỗ nói: "Ngủ đi."
Thường Hiên chẹp chẹp miệng, dùng khuôn mặt kiên nghị cọ cọ vào trong ngực A Phúc, cuối cùng tìm tư thế thoải mái, rốt cục dần dần ngủ thiếp đi.
A Phúc nằm yên, trong lòng ôm người đàn ông tràn ngập mùi rượu này, nghĩ ngày mai hắn tỉnh lại không biết là dáng vẻ gì nữa đây, sợ là không còn ngoan như vậy nữa.
Cả tối nay đầu tiên là sốt ruột vì Thường Hiên, sau lại chạy lui tới hai lần, nay yên tĩnh, mới phát hiện trong bụng vẫn trống không. Bất quá cúi đầu nhìn Thường Hiên trong lòng đang ngủ say, cuối cùng không đành lòng đứng lên ăn cơm nhiễu giấc mộng đẹp của hắn.
Sau cũng không biết qua bao lâu, chịu đựng đói, A Phúc cuối cùng sắp ngủ thiếp đi, lại bỗng nhiên nghe được Thường Hiên trong lòng than thở nói: "A Phúc... Rất xấu rồi... quá đáng... Không để ý tới nữa..."
A Phúc ngốc lăng, trợn mắt nhìn lại, đã thấy Thường Hiên vùi đầu vào lòng mình, ngủ đến vô cùng ngọt ngào.
Nghĩ lại, vừa rồi chắc là nói mớ.