Lúc này ánh trăng vừa vặn chiếu thẳng tới cửa sổ giấy, Thường Hiên cũng dựa theo ánh trăng mỏng manh đó đánh giá A Phúc, chỉ thấy khuôn mặt A Phúc vốn trắng nõn phấn nộn bây giờ lại lộ ra đỏ ửng, lông mi dài nhỏ nháy liên hồi, dáng vẻ ngượng ngùng kia tuy rằng không bằng những tiểu thư hắn từng nhìn trộm, nhưng nhìn kỹ sẽ có cảm giác khác.
Hắn từ trên người A Phúc xuống dưới, tiện tay cầm lấy cái khăn đã chuẩn bị sẵn một bên chà lau thân mình, sau khi lau vài cái mới ý thức được cái gì, đưa cho A Phúc nói: "Ngươi lau trước đi."
A Phúc xụi lơ, muốn vươn tay nhận lấy, nhưng bởi vì phiên ép buộc vừa rồi, trong khoảng thời gian ngắn có chút không thể động đậy. Thường Hiên lại hiểu lầm, nghĩ nàng ghét bỏ cái khăn đã dùng rồi, nên muốn tìm cái khác, ai có ngờ vừa rồi hai người một phen đùa nghịch như vậy, mấy cái khăn đã chuẩn bị tốt cũng không biết chạy đi đâu.
A Phúc thân dưới khó chịu, thấy hắn cầm khăn xoay trái xoay phải không biết tìm cái gì, vội sợ hãi vươn tay nhận lấy cái khăn, cố chống thân mình mềm yếu tự mình chà lau. Thường Hiên ở một bên nhìn, thấy nàng đỏ mặt thở phì phò tự mình lau phía dưới, bởi vì e lệ không dám có động tác lớn, mà thân mình mệt mỏi lại không thể có cử động mạnh, vì thế Thường Hiên nhìn không vừa mắt, đưa tay cầm lấy khăn nói: "Ta giúp ngươi lau là được."
A Phúc còn chưa kịp phản ứng lại, Thường Hiên đã cầm khăn thường dùng lau mồ hôi ghé vào giữa hai chân nàng lau lau, điều này làm cho thân mình A Phúc lập tức căng lên, vừa ngượng ngùng, lại không dám cự tuyệt, bất đắc dĩ chỉ có thể nhắm mắt lại mặc cho hắn đùa nghịch.
Thường Hiên vùi đầu còn thật sự chà lau, nửa ngày bỗng nhiên ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: "Ngươi chảy máu."
A Phúc vừa nghe, trên mặt hồng như chảy máu, nhẹ nhàng gật gật đầu "Ừm" một tiếng.
Thường Hiên có chút tò mò, lại có chút hổ thẹn, trong miệng than thở nói: "Thiếu gia hồi trước từng nói phụ nữ làm từ nước, nay xem ra quả nhiên không giả."
A Phúc tuy rằng không hiểu chuyện, nhưng cũng biết chảy máu đêm động phòng là tất nhiên, nay nàng nghe Thường Hiên nói, xem ra Thường Hiên thật sự không hiểu. Trong lòng nàng muốn giải thích, nhưng ngẫm lại chuyện này thật sự rất xấu hổ khó nói ra, nên cũng nhịn xuống không đề cập đến.
Thường Hiên lại không biết suy nghĩ trong lòng A Phúc, hắn nghĩ tại chính mình động tác quá mức càn rỡ thế cho nên đã khiến cho tiểu nương tử chảy máu, lập tức khắc chế việc thô lỗ thường ngày của mình, cố ý cẩn thận thay nàng lau vết máu cùng với một ít nước dịch không biết tên.
A Phúc cắn răng nhìn, chịu đựng xấu hổ cảm giác được khăn lau ở chỗ mẫn cảm non mịn của mình. Ai biết Thường Hiên rất nhanh phát hiện chỗ kỳ lạ, chọn mi ghé vào giữa hai chân nàng ngạc nhiên nói: "Chỗ này của ngươi vừa co rút, lại có nước chảy ra."
A Phúc thân mình nóng lên, bất an vặn vẹo, trong miệng lại là cái gì cũng nói không nên lời. Thường Hiên còn tò mò vươn ngón tay thô ráp nhấn nhấn chỗ vẫn mấp máy kia, cái chọc này khiến A Phúc nhịn không được hít một hơi. Thường Hiên nghĩ nàng đang đau, sợ tới mức vội vàng thu hồi ngón tay lại, đỏ mặt hổ thẹn nói: "Ngươi đừng sợ, ta không chạm vào ngươi là được."
Môi của A Phúc gần như cắn đến chảy máu rồi, dứt khoát chôn đầu vào trong chăn giấu mặt. Nửa ngày sau Thường Hiên rốt cục cũng chà lau xong, còn tiện tay cầm khăn kia tiếp tục chà lau cho mình. A Phúc len lén theo khe hở của chăn nhìn qua, chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng rộng lớn kiên cố của Thường Hiên, trên lưng mơ hồ còn có mồ hôi.
Nàng trừng mắt nhìn, ánh mắt từ lưng Thường Hiên chuyển qua trên cửa sổ giấy, trên cửa sổ còn dán chữ hỉ màu đỏ. Xuyên thấu qua mơ hồ có thể thấy được chữ hỉ đỏ thẫm, nàng nhìn được một vòng ánh trăng mơ hồ. Ngày tháng về sau sẽ cùng người đàn ông này ở cạnh nhau, A Phúc cảm thấy tương lai so với đêm tối này càng làm người ta mê mang cùng bất an. Chẳng lẽ vợ chồng thành thân hàng đêm đều phải làm loại chuyện vừa đau vừa thẹn này sao? Chẳng lẽ chính mình sau này mỗi đêm, đều phải cùng người đàn ông xa lạ này đồng giường cộng chẩm sao?
Thường Hiên lau xong thân mình rồi, tay tùy tiện đem khăn ném qua một bên, ngã đầu nằm xuống bên cạnh A Phúc. Kỳ thật hắn đã uống không ít rượu, bởi vì đêm động phòng này bị tiểu nương tử gợi lên hưng trí, thế nên mới làm một phen, nay phóng ra dồn nén trong cơ thể lập tức tăng vọt, tự nhiên mệt mỏi đánh úp lại.
A Phúc thấy hắn muốn ngủ, cảm thấy buông lỏng, nghĩ đến tối nay cuối cùng cũng bình an vượt qua, ai biết Thường Hiên đang muốn ngủ bỗng nhiên xoay người một cái, bàn tay to duỗi ra lập tức bắt được ngực A Phúc.
A Phúc cả kinh, cẩn thận nhìn hắn, chỉ thấy hắn thật sự đã ngủ, lúc này mới yên lòng.
Cúi đầu nhìn cái tay kia, chỉ thấy nó giống nhau là có ý thức vuốt ve ngực chính mình, A Phúc lập tức trong lòng lại đấu tranh, nên bắt nó dừng lại hay là mặc kệ?
Giãy dụa nửa ngày sau, A Phúc quyết định muốn ngủ ngon đêm nay, vì thế cố lấy dũng khí thật cẩn thận đưa tay nâng cái tay kia sang 1 bên, nào ngờ mới dịch được một nửa, Thường Hiên bỗng nhiên cử động, trong miệng lầu bầu nghiêng người, dài cánh tay duỗi ra đem cả người A Phúc toàn bộ kéo vào trong ngực.
A Phúc há to miệng cả kinh không dám nói, đợi cho tất cả an tĩnh lại, nàng phát hiện chính mình bị bao phủ trong lòng người đàn ông kia. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn giống như đã ngủ say, thử thăm dò đẩy khuỷu tay cứng rắn kia thoát ra, nhưng nàng đẩy mãi, lúc này đây đẩy như thế nào cũng không có cách đem cánh tay kia đẩy ra.
A Phúc bất đắc dĩ mếu máo, xem ra tối nay không có cách nào rồi.
Nàng mở to mắt nhìn cánh tay gần ngay trước mắt, nhìn rất lâu sau, rốt cục đầu óc bắt đầu mơ hồ, cao thấp mí mắt cũng bắt đầu đánh nhau.
Trước khi ngủ, nàng đã nghĩ: kỳ thật trong vòng tay Thường Hiên cũng rất tốt, nơi đó thật sự ấm áp.
=========
Ngày hôm sau A Phúc sáng sớm đã tỉnh, nàng giãy dụa đứng dậy, nàng đương nhiên còn nhớ rõ cô dâu mới vừa vào cửa phải dâng trà cho cha chồng. A Phúc cẩn thận nhìn Thường Hiên một bên, chỉ thấy Thường Hiên vẫn còn ngủ say sưa.
Thường Hiên kỳ thật dáng vẻ không sai, mũi cao thẳng, môi dày, lông mi vừa dày vừa thô, ngày thường bọn nha hoàn trong phủ nhắc tới Thường Hiên cũng đều đỏ mặt. A Phúc trước kia chỉ có vùi đầu thêu thùa may vá, chưa bao giờ từng tinh tế đánh giá con trai Thường quản sự vốn không có quan hệ gì với mình, sau lại nói tuy gả cho hắn, nhưng trong lòng vội vàng căn bản cũng không kịp nhìn kỹ. Nay tại đây ánh sáng vừa đủ, phát hiện hắn tuy rằng không phải công tử thiếu gia tuấn tú, nhưng quả thực cũng là dáng vẻ có da có thịt.
A Phúc nhẹ thở dài một hơi, trong lòng nghĩ bất kể hắn có dáng vẻ thế nào, chính mình đã gả cho hắn đều phải cùng hắn thật tốt mà sống. Huống hồ hắn đối với mình có ân, mà tâm địa còn hiền lành nữa.
Nếu không phải Thường Hiên tâm địa hiền lành giúp chính mình một phen, chính mình sớm đã chết không có chỗ chôn, điểm này A Phúc trong lòng thật sự rõ ràng.
Trong lòng nàng nghĩ như vậy, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, còn có tiếng ho khan, giọng kia hẳn là cha chồng nàng, Thường quản sự. Lập tức A Phúc trong lòng cả kinh, nghĩ đến muốn sớm đứng lên dâng trà cho cha chồng, thế nào mà nay cha chồng người ta thật ra đã sớm rời giường.
A Phúc vội vàng mặc quần áo, lại dọn dẹp lung tung xung quanh, lúc này mới đánh thức Thường Hiên đang ngủ trên giường. Thường Hiên mở to mắt, đầu tiên là mờ mịt nhìn A Phúc nửa ngày, cuối cùng hắn mới phản ứng nhớ đến mình đã cưới vợ, gật gật đầu, lúc này mới chầm chậm mặc quần áo.
Sau khi hai người mặc chỉnh tề rồi đi ra sân, A Phúc chạy nhanh vào phòng bếp, chỉ thấy bếp trong phòng đang đun nước nóng, mà cha chồng sáng sớm đã ra ngoài không biết làm cái gì. Trong lòng nàng hiểu cha chồng là quản sự hậu phủ này, mỗi ngày đều bận rộn công việc, sợ là còn không có thời gian ở nhà ăn cơm.
Thường Hiên thấy cha mình đã rời đi, nên lệnh cho A Phúc: "Cha sợ là sẽ không trở lại ăn điểm tâm đâu, nàng tùy tiện làm chút gì đi."
A Phúc vội vàng kiểm tra lửa bếp và mì gạo, phát hiện đầy đủ mọi thứ, vì thế bắt đầu rửa tay nấu ăn, vừa làm vừa hỏi Thường Hiên: "Huynh không đến chỗ tam thiếu gia hầu hạ sao?"
"Ta không cần đi, thiếu gia cho phép ta nghỉ ba ngày." Thường Hiên nói đến đây cũng vào phòng bếp: "Trong nhà sắp xếp như thế nào nàng đã biết chưa?"
A Phúc tuy rằng không biết, nhưng đại khái cũng có thể đoán được, lập tức gật gật đầu.
Thường Hiên đứng ở cửa phòng bếp, nhìn A Phúc cúi đầu nhu thuận nhóm lửa nấu cơm, nhịn không được nhớ tới chuyện tối hôm qua, thế nên có chút không muốn rời đi, quyết định lấy một cái ghế nhỏ ngồi ở cửa xem A Phúc nấu cơm.
A Phúc bị hắn nhìn xem có chút không được tự nhiên, vội hỏi: "Huynh đi rửa mặt đi, có vấn đề gì ta sẽ hỏi huynh."
Thường Hiên "Ừm" một tiếng, nhưng mông vẫn bất động, ngồi ở chỗ đó nhìn khuôn mặt A Phúc bị ánh lửa làm nổi bật lên hai má phấn hồng. A Phúc bất đắc dĩ, đành phải mặc cho hắn xem, cúi đầu cẩn thận nhóm lửa nấu cơm.
Nhìn nửa ngày, Thường Hiên bỗng nhiên nhớ tới cái gì: "Nàng ngày thường có thoa son không?"
A Phúc lắc lắc đầu: "Chưa từng, ta ngày thường cũng không gặp ai, ở trong phòng làm chút việc thêu vá, sao phải dùng cái đó."
Thường Hiên nhìn chằm chằm gương mặt A Phúc sạch sẽ mềm mại, mắt dần dần nhiễm một màu sắc khác, thấp giọng nói: "Tam thiếu gia hình như có một chút son phấn từ kinh thành, lát nữa ta xin thiếu gia một hộp cho nàng dùng vậy."
A Phúc vội vàng lắc đầu: "Không cần, không có lúc nào cần dùng mà, hơn nữa huynh mở miệng đối với thiếu gia muốn này nọ như vậy cũng không tốt."
Thường Hiên lại nở nụ cười: "Không có gì đâu, thiếu gia ngày thường đối với người hầu chúng ta vô cùng tốt, ta lại từ nhỏ quan hệ với thiếu gia cũng tốt lắm, muốn cái gì người đều rất rộng rãi."
A Phúc mím môi thấp giọng nói: "Vẫn là quên đi, nay chuyện của ta sợ là khiến cho đại phu nhân khó xử, an an phận phận sống là được rồi, cũng không cần dùng mấy thứ đó."
Thường Hiên trong khoảng thời gian ngắn không nói chuyện, chăm chú nhìn A Phúc trong chốc lát, rốt cục an ủi nói: "Việc này nàng cũng đừng quá để ở trong lòng, nàng đã gả cho ta rồi, nhị lão gia cho dù có gì bất mãn, nhưng vì thể diện của Hầu phủ, cũng không đến mức khó dễ nàng đâu."