Chờ nàng giãy dụa dựa ghế đứng lên, Thường Hiên đã đẩy cửa vào được. A Phúc vừa thấy sắc mặt Thường Hiên, nhất thời biết là không tốt. Khuôn mặt Thường Hiên bình tĩnh, giống như người xa lạ nhìn A Phúc. Bọn họ hai người từ khi thành thân tới nay, cho dù đêm động phòng Thường Hiên đối với A Phúc chứa nhiều bất mãn cũng chưa từng như vậy.
Trong lòng A Phúc hoảng hốt, tiến lên muốn giải thích, nhưng Thường Hiên lại lãnh đạm tránh đi, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm nàng, miệng cũng không nói gì.
A Phúc lẩm bẩm: "Chàng nhất định đã nghe đồn đại bên ngoài, sự thật không phải như vậy ..."
Thường Hiên lại dùng mũi ‘Hừ’ lạnh, oán hận khoát tay chặn lại, khinh thường nói: "Trước tiên mặc kệ, ta chỉ hỏi nàng, bức tranh chữ tối hôm qua là đại thiếu gia vẽ?"
A Phúc cắn môi, cũng không muốn đáp lại, chỉ muốn giải thích, nhưng Thường Hiên lại đột nhiên từng bước tiến lên, hung hăng nắm lấy cổ tay A Phúc, ép hỏi: "Tranh hôm qua có phải hắn cố ý đưa cho nàng hay không, nàng chỉ cần trả lời ta là có phải hay không?"
Cổ tay A Phúc mềm mại, ngày thường Thường Hiên sợ đau đến nàng cũng không dám dùng sức, nhưng nay Thường Hiên hiển nhiên không chút cố kỵ, làm cổ tay nàng vô cùng đau đớn, nhất thời trên mặt trắng bệch. A Phúc chịu đau, liều mạng làm cho nước mắt trong mắt không rơi xuống, cắn răng nói: "Phải."
Thường Hiên trong mũi phun hơi thở nóng rực, hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Nàng có phải đã từng thêu túi tiền đưa cho đại thiếu gia hay không?"
A Phúc cắn môi, tội nghiệp nhìn Thường Hiên: "Đó là ta thêu giùm cho A Bình, ta cũng không biết tỷ ấy muốn tặng cho đại thiếu gia."
Thường Hiên hiển nhiên là không tin, cười lạnh nói: "Ta xem A Bình còn không đến mức làm ra loại chuyện này!"
A Phúc nghe ra ý của hắn, chẳng lẽ chính mình sẽ làm ra loại chuyện này sao, lập tức sắc mặt trắng bệch, thì thào nói: "Chàng tin người khác, chẳng lẽ không tin ta?"
Thường Hiên trong mắt âm tình bất định, phảng phất trong đôi mắt đen bốc lên sóng to ngập trời, hắn gằn từng tiếng nói: "Không phải ta không muốn tin nàng, mà là nàng vốn không có cách nào để người ta tin tưởng!"
Hắn siết chặt cổ tay A Phúc, siết nàng toàn tâm đều đau, nhưng hắn không có cảm giác gì, chỉ nhìn chằm chằm nàng rũ mắt, đau lòng ép hỏi: "Ta nghe nói đây cũng không phải lần đầu tiên? Trước kia khi ta không ở nhà, nàng đã từng cùng với hắn một mình ở chung một chỗ?"
Thường Hiên vô cùng đau đớn nhìn chằm chằm A Phúc, cắn răng tiếp tục ép hỏi: "Có phải nàng để hắn nắm tay nàng không?"
A Phúc nhớ tới chuyện hai lần trước gặp đại thiếu gia, lại nhớ tới túi tiền này là họa họa đủ loại, chỉ cảm thấy mình quả thực là hết đường chối cãi, nhưng không thể giải thích, vì sao Thường Hiên cũng không muốn tin tưởng mình?
A Phúc không để ý cổ tay mình bị nắm phát đau, khẩn thiết nhìn Thường Hiên, gấp giọng nói: "Thường Hiên, ta cũng không có cách nào, ngài ấy là thiếu gia, ta cũng muốn tránh, nhưng ngài ấy muốn nắm tay ta, ta sao có năng lực?"
Thường Hiên lạnh lùng hừ một tiếng, hạ giọng nói: "Hắn muốn nàng lên giường hầu hạ chẳng lẽ nàng cũng ngoan ngoãn nghe lời sao?"
A Phúc nghe lời hắn đột nhiên như thế, không dám tin, nước mắt rốt cuộc nhịn không được nhất thời tràn mi, dậm chân nói: "Chàng nói gì vậy, chẳng lẽ ta thực sẽ lên giường cùng chủ tử thiếu gia sao? Chàng đem ta nghĩ thành loại người nào chứ?"
Thường Hiên nhìn A Phúc rơi lệ, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng, bất quá hắn nhớ tới chuyện hôm nay nghe được, nhất thời đố kị công tâm, hung hăng xoay đi không nhìn A Phúc, cứng rắn nói: "Nếu không phải nha hoàn Liễu nhi phá vỡ chuyện tốt của các người, còn không phải là sẽ cởi đồ lên giường sao? Chẳng lẽ nàng sẽ từ chối hắn? Hơn nữa, nếu hắn chủ động dây dưa, vì sao nàng chưa từng nói với ta? Vì sao sau lần hắn làm, lại không tránh hắn một chút? Nàng lại còn một mình ở chung với hắn?"
A Phúc nước mắt dừng không được rơi xuống đất, nàng tận lực làm cho mình nói thật bình tĩnh, nhưng trong âm giọng vẫn dẫn theo run run: "Thường Hiên, ta nói cho chàng biết chuyện này có tác dụng sao? Ngoại trừ để cho chàng khổ sở, chàng có năng lực như thế nào? Ta bất quá chỉ là vợ của một người hầu, chủ tử thiếu gia có phân phó, ta có năng lực thế nào chứ?"
Câu ‘Chàng có năng lực như thế nào’ kia của A Phúc lập tức đâm vào lòng Thường Hiên. Thường Hiên trong ngực kịch liệt phập phồng, đỏ mắt cắn răng nhìn chằm chằm A Phúc, khàn giọng nói: "Không sai, nàng có nói cho ta biết, ta cũng không làm được gì cả, ta chính là vô dụng như vậy đó!" Nói xong hắn dùng lực hất tay A Phúc, sức lực rất lớn, A Phúc vốn dĩ chân đã run lên, nay thêm lực này lập tức lảo đảo té ngã trên đất.
Bất quá Thường Hiên luôn luôn yêu thương A Phúc không chút ý thương tiếc, hắn cười lạnh nhìn A Phúc, trào phúng nói: "Ta vô dụng như vậy, nàng nên vội vàng rời khỏi ta đi, đi tìm đại thiếu gia của nàng, hắn muốn cái gì có cái đó, còn có thể không để nàng bị người khác khi dễ!"
A Phúc biết hắn nói trong tức giận, nhưng nghe hắn nói như vậy, vẫn phục trên mặt đất khóc đến gần như thở không nổi. Thường Hiên nhìn nàng như vậy, chỉ cảm thấy trong lòng giống như đao khoét rất đau đớn, nhưng biết được người khác nói nương tử của mình như thế nào, trong lòng lại bắt đầu tràn ngập tức giận, khó chịu trong lòng làm hắn càng đau nhức, mà vừa rồi A Phúc nói lời kia, càng gần như là chọc đến lòng hắn.
A Phúc khóc nửa ngày, rốt cục chống tay miễn cưỡng ngồi dậy, khóc thút thít rưng rưng giải thích: "Thường Hiên, nếu ta thực sự là người ham vinh hoa phú quý, ngày đó sẽ theo nhị lão gia, ta cần gì phải như ngày hôm nay..."
Thường Hiên nhớ tới tình cảnh ngày đó, trong lòng lại càng đau như đao chém, miễn cưỡng cười nói: "A Phúc, nàng ngày đó tất nhiên là ghét bỏ nhị lão gia lớn tuổi, nay nhìn đại thiếu gia như vậy, trong lòng sẽ yêu thích. Về phần nói đến câu dẫn, không phải ta không tin nàng —— "
Thường Hiên nói nói tới đây tạm dừng, hắn nghiêm mặt cắn răng nói: "—— nhưng chỉ là nàng nên nhớ rõ lúc trước ở trong rừng đào nàng đã làm thế nào với ta?"
A Phúc nghe hắn nói như vậy, nhớ tới ngày đó, chính mình từ phía sau ôm lấy Thường Hiên, nhất thời tim giống như lập tức ngừng đập, mặt tái nhợt, khẽ nhếch môi, một câu cũng nói không nên lời.
Thường Hiên nhìn nàng nước mắt rửa mặt, đau khổ nhắm chặt mắt, vẫn cứng rắn bức mình nói tiếp: "Nếu nói câu dẫn, nàng cũng vô cùng thuần thục, nàng không phải chỉ cần dùng một chiêu này đã bắt ta không thể không cưới nàng sao..."
Nếu nói A Phúc lúc trước có ủy khuất, muôn vàn bất đắc dĩ, nhưng Thường Hiên chỉ cần nói một câu như vậy, lập tức khiến nàng rơi vào mười tám tầng địa ngục không thể xoay người.
Nàng chỉ cảm thấy chính mình vốn dĩ còn có chút sức lực nay giống như bị rút sạch, cả người như ngọn nến cháy hết chỉ còn lại tro tàn, chỉ cần gió nhẹ nhàng thổi, nàng sẽ có thể tan thành mây khói.
Ngày đó, tại nơi rừng đào đó, A Phúc luôn luôn thành thật, lại phúc chí tâm linh* cởi quần áo của mình từ phía sau ôm lấy con trai của Thường quản sự, một cái ôm này, đã ôm ra cuộc sống triền miên bình thản hôm nay.
(*) khôn ngoan hơn người
Sau đó, vì Thường quản sự ở trong phủ cũng có vài phần mặt mũi, cũng không có mấy người dám nói huyên thuyên về chuyện A Phúc thất lễ.
Nhưng phàm là biết nội tình, ai chẳng biết nói, nương tử A Phúc của Thường Hiên, lúc trước nhất định chỉ dùng thủ đoạn câu dẫn tên ngốc tiểu tử Thường Hiên kia.
Thường Hiên chất phác, mặc dù đêm động phòng đã la hét muốn A Phúc hầu hạ, nhưng cũng chưa bao giờ thật sự trách móc A Phúc.
Hắn, là thực lòng đối đãi với A Phúc, đem A Phúc trở thành nương tử của mình mà đau sủng.
Nhưng nay, nay hắn lại nhắc tới nợ cũ, một lời nói ra, ngày đó nàng không phải đã câu dẫn ta như thế nào sao...
A Phúc cúi đầu, vô lực quỳ rạp trên đất, nước mắt giống như đều đọng lại, nàng bỗng mở to mắt nhìn, lại giống như cái gì cũng nhìn không tới.
Người đàn ông trước mắt này, nàng được gặp vốn chính là may mắn, nay cuối cùng là báo ứng sao?
Ngay lúc hai vợ chồng giằng co, chợt nghe bên ngoài có tiếng ho khan, thì ra Thường quản sự đã trở lại. A Phúc thấy cha chồng về, biết như vậy nhìn rất kỳ cục, miễn cưỡng lau lệ trên hai má, giãy dụa muốn đứng lên. Chân nàng vốn dĩ đã tê mỏi, nay đứng lên thiếu chút nữa lại ngã sấp xuống.
Thường Hiên một bên nhìn, trong mắt lay động, bất quá vẫn không nhúc nhích, nhưng nắm tay đã siết chặt.
Thường quản sự lúc này đi vào trong phòng, nhìn trong phòng một phen hỗn độn, một người đen mặt, một người chật vật té trên mặt đất khóc, cũng quét mắt nhìn Thường Hiên lạnh giọng mở miệng nói: "Thường Hiên, con cũng quá kỳ cục, còn không đỡ nương tử con dậy mau?" ( ôi, yêu các Thường quản sự này quá, xảy ra chuyện mà vẫn tin tưởng A Phúc nào có như ai kia ….=”= )
Thường Hiên giống như tảng đá cứng ngắc đứng bất động, trong lòng hắn vừa đau vừa giận vừa tức, làm sao lại vì một câu nói của cha mạ hạ xuống được.
Thường quản sự nhất thời trầm mặt, bình tĩnh khiển trách nói: "Vô liêm sỉ, còn không mau lên! Bộ dáng của các con thế này, còn giống cái nhà sao?"
Thường quản sự ngày thường tuy rằng mặt không có biểu tình, nhưng cũng không răn dạy Thường Hiên, nay vừa quở trách như vậy, trong mắt Thường Hiên có dáng vẻ không giận mà uy. Hơn nữa Thường Hiên luôn luôn hiếu thuận, tự nhiên sẽ không ngỗ nghịch cãi lời cha, cố nén khí giận, cứng bước chân đi qua, ngồi xổm xuống vươn tay đỡ tay A Phúc nâng dậy.
A Phúc lúc này cũng không hy vọng xa vời Thường Hiên sẽ có ôn nhu, nương theo sức lực của hắn, cuối cùng dựa vào mép bàn đứng lên.
Thường quản sự quét mắt nhìn hai người một cái, thở dài một hơi: "Người bên ngoài nói cái gì, là bọn họ nói, các con cũng là vợ chồng, tất nhiên là phải thật tốt nâng đỡ nhau mà sống. Thời giờ cũng không còn sớm, tắm rửa đi nghỉ đi, ngày mai còn rất nhiều việc phải làm."