Ừm thì bữa ăn ngon thật nhưng ăn cơm thì ít mà ăn cẩu lương thì nhiều.
...
Cơm nước xong xuôi thì bên ngoài cũng đã tối đen.
"Tiểu Yên! Cô phải về rồi! Tuần sao cô sẽ đến dạy con học nhé!"
Dương Khiết Yên nhìn cô cười khúc khích "Dạ!" một tiếng.
Diệp Hinh không kiềm chế được mà đi đến nhéo nhẹ vào cái mà bầu bĩnh của cô sau đó quay qua nhìn Lâm Dục Thần.
"Tôi về đây!"
"Tôi tiển cô! Nhân tiện cũng có một số điều muốn nói!"
Diệp Hinh gật đầu.
"Được!"
Lâm Dục Thần nhìn Dương Khiết Yên cất lời dịu dàng.
"Bảo bối nhỏ, em theo dì Chân lên phòng nhé! Anh tiển cô Diệp một đoạn!"
Cô ngoan ngoãn "dạ" một tiếng rồi theo dì Chân đi lên phòng.
Diệp Hinh nhìn anh, cô thắc mắc.
"Cậu có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"
Anh gật đầu.
"Tôi muốn cô dạy cho Tiểu Yên, không phải là kiến thức về học tập trong trường mà là kĩ năng sống, cho cô ấy biết nhiều hơn về những gì trong cuộc sống này!"
Diệp Hinh nhìn anh đăm đăm, nghi ngờ hỏi.
"Cậu là không thích con bé bị ngốc nữa sao?
Anh bình thản trả lời.
"Không phải! Sở dĩ tôi làm như vậy là để cô ấy biết thêm về cuộc sống hơn, tôi nhận ra cô ấy rất tò mò về mọi thứ xung quanh nhưng bản thân lại không biết đó là gì, lúc ấy tôi có thể nhận thấy ánh mắt của Tiểu Yên vô cùng buồn bã, càng quan trọng hơn là cho cô ấy biết về kĩ năng sống để tránh được nguy hiểm. Tôi có thể bảo vệ cô ấy đến khi chết đi nhưng nếu sau lúc tôi chết, cô ấy sẽ không còn ai dựa dẫm nữa!"
Diệp Hinh cảm động với lời nói của anh, cô thầm cảm thán người đàn ông này thật tốt, đối với tất cả mọi người thì vô cùng nhạt nhẽo nhưng đối với Dương Khiết Yên, người anh yêu thì trái ngược, sự ấm áp áp nuông chiều, dịu dàng đó chỉ xảy ra độc nhất với cô mà thôi.
"Lâm Tổng! Cậu thật là một người đàn ông tốt, có cậu thì Tiểu Yên sẽ không cần lo rồi, con bé đúng là thật có phúc khi được cậu yêu thương!"
Anh lạnh nhạt cong môi.
"Thú thật với cô, lúc ban đầu tôi chỉ là muốn lợi dụng cô ấy, vì Dương Kiên đã sát hại ba mẹ tôi, nhưng khi thấy được Tiểu Yên thì bản thân lại không đành lòng làm tổn thương cô ấy. Tôi cũng không biết tại sao trong biết bao nhiêu người phụ nữ ngoài kia, tôi không để mắt tới lại một lần là phải lòng một cô gái ngốc nghếch như thế. Cô gái ngốc này cho tôi biết thế nào là yêu thương, chiều chuộng một người, khiến bản thân tôi trở thành một con người ấm áp, khiến cuộc sống tôi không tẻ nhạt vô vị như mười mấy năm qua nữa!"
Lâm Dục Thần nói hết tất cả nổi lòng của mình, anh chưa bao giờ nói nhiều với người nào như vậy, nhưng khi nói về cô gái của anh, anh có vô số điều để nói nên.
Diệp Hinh thở dài.
"Dương Kiên đúng thật là một tên ác ma không tình người, giết người vô số. Tôi tin cậu sẽ bảo vệ tốt Tiểu Yên. Tôi hứa với cậu rằng sẽ dạy dỗ con bé thật tốt!"
"Cảm ơn cô!"
______________
Sau khi cho người đưa Diệp Hinh về, Lâm Dục Thần lập tức đi lên phòng tìm bảo bối của anh, mới không gặp nhau chưa đầy 15 phút mà anh cảm thấy nhớ cô gái ngốc nghếch kia rồi, đúng là anh đã bị chứng cuồng cô quá mức.
Bước vào phòng, Lâm Dục Thần thấy Dương Khiết Yên đang cầm tấm ảnh quen thuộc đó chăm chú ngấm nhìn mà lòng nhói lên, anh đi đến ôm chầm lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô.
Dương Khiết Yên đưa đôi mắt long lanh nhìn anh cất giọng non nớt.
"Sao thế! Thần?"
Anh nhìn cô bằng đôi mắt âm trầm nói.
"Tiểu Yên! Anh sẽ tìm lại chị gái cho em!"
Ánh mắt cô rộ lên vẻ vui sướng.
"Thật a?"
Anh thương yêu hôn vào cái má thơm thơm của cô trả lời.
"Ừm! Anh có bao giờ nói dối em sao?"
"Vậy...anh có thể tìm mẹ cho Yên không, Yên rất nhớ mẹ!"
Nhìn vào đôi mắt mong chờ của cô, nhìn vào đôi tay cô đang níu lấy cổ anh, Lâm Dục Thần cảm thấy vô cùng có lỗi, nếu là một người đang ở trên thế giới này, dù có ở chân trời góc bể nào anh cũng nguyện tìm về cho cô bằng được nhưng người đã mất thì làm sao có thể tìm lại cho cô đây?
Dương Khiết Yên thấy được sự im lặng của anh, đôi mắt ánh lên tia thất vọng rồi bắt đầu đỏ dần.
"Thần! Làm ơn tìm mẹ cho Yên đi! Yên rất nhớ mẹ, rất nhớ mẹ...hức!"
Thấy cô khóc thút thít, trong lòng Lâm Dục Thần gợn sóng dữ dội ôm chặt lấy cô. Dù biết sự thật rất đau lòng nhưng anh vẫn muốn cô chấp nhận thực tại, đừng nuôi ý định trong lòng rồi mong chờ mòn mỏi hết cả cuộc đời nữa.
"Tiểu Yên! Mẹ em đã rời khỏi cuộc đời này rồi! Nhưng mà mẹ vẫn đang trên trời dõi theo em, mẹ em luôn muốn em vui vẻ chứ không muốn em khóc nhè vậy đâu, cho nên em không được buồn, phải vui vẻ, có biết không?"
Dương Khiết Yên cất giọng nói nức nở.
"Vậy...vậy Yên không còn gặp được mẹ nữa sao?"
Trong lòng Lâm Dục Thần vô cùng không nở nói nhưng vẫn trả lời cô.
"Ừm! Nhưng mà nếu thấy em ngoan, mẹ sẽ hiện ra trong những giấc mơ của em!"
Nghe anh nói cô liền nín khóc nhưng vẫn nấc nhè nhẹ, đôi tay bé nhỏ lau đi nước mắt, nói là lau nhưng nhìn cô là đang quệt tèm lem trên mặt thì đúng hơn.
"Yên...Yên sẽ ngoan! Sẽ không khóc nữa đâu!"
Anh phì cười với hành động của cô.
"Được rồi! Em tắm chưa?"
Cô nũng nịu chui rút vào người anh.
"Chưa a! Yên đang chờ anh tắm cho Yên, Yên rất thích anh tắm!"
Lâm Dục Thần cong môi tà mị thầm nghĩ: "Bảo bối! Là em dụ dỗ anh, hôm nay anh không để em thoát nữa đâu!"
《Nhớ, cho Thư có động lực để hôm nay ra tiếp nha!》