• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhan Tiêu Tiêu giật thót tim, dùng hết sức giãy giụa.



"Lâm Dục Thần! Bỏ tôi ra, anh làm cái gì vậy?"



Anh nở một nụ cười xấu xa khẽ nói thầm vào tai cô.



"Em nói xem tôi đang muốn làm gì?"



Cô đánh liên tục vào ngực anh hét lên.



"Tên bệnh hoạn, tên biến thái, xuống khỏi người tôi! Ba ơi cứu con!"



"La lớn lên, để ba em lên xem đứa con gái yêu của mình đang giấu trai trong phòng. Em nghĩ ông ấy sẽ phản ứng thế nào!"



Cô cắn môi uất ức mếu máo òa khóc lên. Trên khuôn mặt nhỏ giàn giụa nước mắt. Lâm Dục Thần hoảng hốt rời khỏi cơ thể của Nhan Tiêu Tiêu, muốn ôm cô vào lòng dỗ dành nhưng đôi tay vừa đưa lên đã khựng lại trong không trung.



Cô là bị anh hù dọa đụng chạm nên mới òa khóc lên như thế, không chừng ôm cô lại khiến cô khóc nhiều hơn.



Nhìn thấy hành động ngốc nghếch của Lâm Dục Thần, nội tâm Nhan Tiêu Tiêu thầm cười nhưng trên mặt vẫn vờ khóc nức nở.



Anh không biết làm sao, ấp úng nói.



"Tôi...tôi đã xuống rồi, không làm gì em nữa đâu! Đừng sợ, tôi chỉ trêu em một chút!"



Nhan Tiêu Tiêu càng khóc thảm thương hơn, nức nở trách móc.



"Hức, anh ức hiếp tôi! Tôi không nói chuyện với anh nữa đâu!"



Cảm thấy đã hối hận, anh tự trách bản thân sao lại ngu ngốc đến thế, giờ đã làm cô giận mất rồi, biết làm thế nào đây?



"Tiêu Tiêu! Là tôi sai, tôi xin lỗi, em đừng giận!"



Dùng hai tay lau đi nước mắt giàn giụa trên mặt, khuôn miệng khẽ cong nhẹ một cái, cô chu môi ra điều kiện.



"Vậy anh hứa đi, hứa sẽ không bao giờ làm như vậy với tôi nữa!"



Anh thở dài, khuôn mặt hiện rõ hai chữ không muốn, nhưng không thể để Nhan Tiêu Tiêu giận mình nữa, Lâm Dục Thần đành bằng mặt không bằng lòng hứa với cô.



"Được! Hứa với em, sau này sẽ không lợi dụng em yếu thế chiếm tiện nghi của em nữa!"



Nhan Tiêu Tiêu hài lòng cười vui vẻ nhìn đến khuôn mặt méo mó của Lâm Dục Thần, ý cười càng rõ ràng hơn.



_________________



Tầm tối, Nhan Tiêu Tiêu ăn cơm với Nhan Nghị, canh thời cơ đã ăn xong, ông không có mặt tại đây liền lén đem đồ ăn lên phòng cho Lâm Dục Thần.



Thấy cô vì đem miếng ăn cho mình mà phải khổ sở rình rập, Lâm Dục Thần cất lời.



"Một ngày tôi chỉ cần một bữa cơm là được rồi!"



Cô chau mày lắc đầu nói.



"Không được! Phải ăn đủ ba bữa cơm chứ? Anh mà xĩu thì tôi không có chịu trách nhiệm đâu nha!"



Đôi môi nghiêm nghị khẽ cong lên.



"Em nghĩ tôi yếu đuối thế sao?"



Nhan Tiêu Tiêu vừa xới cơm cho anh vừa trả lời.



"Còn không biết được đâu! Con người ai mà chẳng có điểm yếu!"



"Vậy điểm yếu của em là gì?"



Lâm Dục Thần thắc mắc hỏi cô, Nhan Tiêu Tiêu cắn môi ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp.



"Ưm...điểm yếu của tôi như là tham ăn, mít ướt, hay quên, vụng về,...nói chung là rất nhiều, có kể cũng không hết!"



Cô đưa bát cơm cho anh cũng lên tiếng hỏi.



"Còn anh? Anh có điểm yếu gì?"



Lâm Dục Thần nhận chén cơm của cô kiêu ngạo thốt ra một câu.



"Tôi là một người hoàn hảo, không có điểm yếu!"



Nhan Tiêu Tiêu bĩu môi khinh thường. Anh là người phàm đâu phải là thần tiên mà không có điểm yếu. Cho dù anh có tài giỏi, thông minh, giàu có, giỏi võ, cô chưa phát hiện điểm yếu nào của anh cả nhưng cô biết rằng anh cũng là một con người, không thể không có điểm yếu.



"Tôi nói này Lâm Dục Thần! Anh thật cao ngạo, làm sao mà một người bình thường lại không có nhược điểm được!"



Lâm Dục Thần gật đầu, cô nói đúng, đương nhiên là anh có rồi, nhưng cô nào biết, điểm yếu duy nhất của anh chính là bản thân cô.



Đời này Lâm Dục Thần cái gì cũng hoàn hảo, duy nhất chỉ có cô gái trước mặt, nếu có được chọn giữa vinh hoa phú quý và cô thì anh nguyện đổi lấy đi những thứ mình đang sở hữu để có lại người con gái mình yêu.



....



Một buổi ăn vui vẻ đã kết thúc, cũng đã tối muộn, bọn họ chuẩn bị đi ngủ. Nhan Tiêu Tiêu nhìn anh thong dong nằm trên giường mình lại kéo anh ngồi dậy cằn nhằn.



"Tôi đã dọn dẹp bên ghế sô pha rồi! Anh ngủ ở đó đi! Giường là của tôi!"



Lâm Dục Thần không chịu, nằm lì ở trên giường không muốn đi. Nhan Tiêu Tiêu mệt mỏi thở hòng học vì cố sức kéo anh đi nhưng không thành công, sau cùng không nhịn được nữa tức giận quát.



"Anh là đàn ông, nở để phụ nữ ngủ sô pha sao? Huống hồ gì đây còn là phòng tôi, cho anh ở đã là quá tốt rồi, anh còn trở chứng cái gì? Nếu ngưới ngoài biết được Lâm tổng cao cao tại thượng đi dành giường ngủ với một cô cái thì sẽ thế nào?"



Anh vẫn nhắm mắt, không quan tâm đến lời cô nói, Nhan Tiêu Tiêu căm phẫn dùng tay đánh vào lưng anh một cái thật mạnh, giọng nói chứa đầy tức tối.



"Được lắm Lâm Dục Thần! Cho anh cái giường này luôn, tôi ngủ ở sô pha!"



Cô xoay người, cơ thể như muốn bùng cháy dữ dội, lồng ngực lên xuống phập lồng cất bước đi, nhưng chưa được hai bước thì một bàn tay to lớn đã kéo cô lại, cơ thể trực tiếp ngã vào một lồng ngực ấm áp.



Lâm Dục Thần ôm lấy Nhan Tiêu Tiêu, cằm tựa lên đỉnh đầu cô lắc qua lắc lại.



Nhan Tiêu Tiêu bất ngờ vùng vẫy.



"Lâm Dục Thần! Buông tôi ra, anh đã hứa sẽ không dở trò biến thái mà?"



Anh ngáp một cái dài lười biếng trả lời.



"Em nói đúng, tôi là đàn ông, làm sao để phụ nữ ngủ sô pha, cho nên để em nằm lên giường ngủ chung, em nên ngoan ngoãn nằm im cho tôi, nếu không lời hứa lúc nảy tôi sẽ coi như không có mà đè lên người em ăn sạch sẽ. Đến lúc đó có khóc cạn nước mắt, tôi cũng không dừng lại!"



Nghe những lời đe dọa của Lâm Dục Thần, Nhan Tiêu Tiêu nằm im thinh thít, cô căm phẫn trừng anh nghiến răng. Cô chưa thấy tên nào khốn nạn, lưu manh, biến thái, mặt dày...như anh. Nêu nhớ đây là phòng của cô, phòng của cô mà. Làm như cô là đang ở nhờ phòng anh vậy, thế mà chẳng làm được gì thật tức đến nghẹn họng.



"Đang chửi tôi à?"



Cô giật mình một cái trừng to mắt. Gì chứ? Tên này vẫn đang nhắm mắt, không quan sát được nét mặt của cô lại có thể đoán được trong lòng cô đang nghĩ gì? Chẳng lẽ anh biết thuật đọc tâm.



"Tôi không biết thuật đọc tâm!"



Lúc này, Nhan Tiêu không còn giữ được bình tĩnh, cơ thể run rẫy dữ dội. Từ nảy đến giờ, cô dùng bao nhiêu từ chửi rũa, anh đều biết? Chắc chắn Lâm Dục Thần sẽ băm cô ra thành trăm mãnh. Thôi xong rồi!



Cảm nhận cô thể cô càng lúc càng run lẩy bẩy, Lâm Dục Thần cười ra tiếng, mở mắt cốc nhẹ lên đầu cô.



"Yên tâm, tôi không làm gì em đâu! Sống đến từng tuổi này, làm ăn trên thương trường nhiều năm, tôi còn không biết đối phương đang nghĩ gì trong đầu sao?"



Nhan Tiêu Tiêu mím môi cúi mặt.



"Anh...anh thật lợi hại!"



Xoa cái đầu nhỏ của cô, anh lại trêu chọc.



"Lúc nảy còn thầm rũa tôi mà, bây giờ lại khen lợi hại, đúng là lật mặt như lật bánh tráng!"



Cô không biết nói gì, nằm im thinh thít trong lồng ngực của Lâm Dục Thần. Cảm nhận từng nhịp đập mạnh mẽ, chẳng biết sao tim cô cũng đập vô cùng nhanh.



Trong đầu nghĩ đến từng hành động anh làm vì cô, chỉ muốn hỏi một câu duy nhất.



"Lâm Dục Thần! Anh làm như thế rốt cuộc là vì cái gì?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK