• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Khiết Yên trợn tròn mắt nhìn Lâm Dục Thần, đôi mắt long lanh xinh đẹp ngân ngấn nước run rẩy cất giọng.



"Thần! Anh...anh không còn nhớ em sao? Em là Tiểu Yên, Tiểu Yên của anh đây!"



Lâm Dục Thần vẫn tĩnh bơ lắc đầu, đôi mắt lạnh nhạt quét lên mặt cô.



"Tiểu Yên nào? Cô nói gì vậy?"



Dương Khiết Yên khóc rống lên oán trách.



"Anh là tên đáng chết, anh nói sẽ không bao giờ bỏ em mà? Sao bây giờ quên đi em rồi. Anh là cái đồ không giữ lời hứa, em ghét anh!"



Thái độ của anh vẫn lạnh lẽo như thường, không thèm nhìn cô nữa, nhắm mắt lại lười biếng buông lời.



"Nếu đã ghét tôi thì mau cút khỏi đây, thật phiền phức!"



Đau lòng trước thái độ hờ hững của anh, Dương Khiết Yên càng khóc lớn hơn đến đinh tại nhứt óc, lên leo lên người Lâm Dục Thần ôm thật chặt.



"Em sẽ không đi đâu hết, anh đừng hòng chối bỏ trách nhiệm! Em sẽ đeo bám đến khi anh nhớ lại thì thôi!"



Tiếng cười trầm thấp từ trên đầu cô vọng xuống, lập tức cảm nhận bàn tay ấm áp xoa lên đầu mình, giây sao bị anh gõ nhẹ vào đầu.



"Ngốc!"



Dương Khiết Yến rời khỏi lồng ngực ấm áp, to mắt ngước nhìn sững sờ.



"Anh...anh là đang lừa em?"



Lâm Dục Thần vẫn không nhịn được ý cười trên khéo môi, bàn tay ấm áp vẹo một cái lên mặt cô.



"Bảo bối ngốc của anh à, sao em chẳng thông minh lên chút nào vậy? Em là đâm vào ngực chứ không phải đầu anh đâu, thế mà vẫn bị lừa!"



"Em..."



Cảm xúc trong cô quá mâu thuẫn, vừa cảm thấy có lỗi lại cảm thấy tức giận, gọi cả tên họ anh ra.



"Lâm Dục Thần! Anh thật đáng ghét!"



Dương Khiết Yên rời khỏi người anh xoay mặt đi chỗ khác cắn môi tức giận.



Lâm Dục Thần vuốt ve lưng cô vỗ về.



"Được rồi, là anh sai, anh nhận lỗi với em, chịu chưa? Nhưng lúc trước chẳng phải em cũng không nhận ra anh đó sao?"



Dụi mặt vào ngực anh, buồn bã thỏ thẻ.



"Xin lỗi anh! Là em không tốt!"



"Được rồi, không trách em nữa. Hình như lúc nảy anh có nghe em nói em mang thai?"



Dương Khiết Yên ngại ngùng cắn môi.



"Em...có nói sao? Nói khi nào a? Anh nghe nhằm rồi!"



Nắm hai bên vai cô, Lâm Dục Thần nghiêm túc.



"Tiểu Yên! Nói anh nghe, có phải thật không?"



Cô đỏ mặt gật đầu.



"Đúng thế, em có thai rồi!"



Anh vui sướng ghì chặt lấy người cô, nỗi niềm hạnh phúc tràn đầy.



"Tiểu Yên, anh sắp được làm ba rồi!"



Dương Khiết Yên cũng vui mừng cất lời.



"Em cũng sắp được làm mẹ rồi!"



Đột nhiên cả người bị nâng lên, Dương Khiết Yên hoảng hồn.



"Anh làm gì vậy, như thế sẽ động đến vết thương!"



"Em đừng lo!"



Lưng anh tựa lên thành giường, để hai chân cô vòng qua hông mình tạo ra tư thế thân mật.



Dương Khiết Yên đỏ mặt muốn trèo xuống lại bị hai đùi của Lâm Dục Thần giữ chặt, gian tà cất lời.



"Có nhớ lúc trước chúng ta thân mật, em ngây thơ thế nào không?"



Cô quay mặt né tránh ánh mắt dâm tà của anh, hai má đỏ như trái cà chua.



"Em...em không nhớ gì hết!"



Khẽ thổi nhẹ vào mang tai non nớt khiến nó đỏ rực, Lâm Dục Thần khẽ nói.



"Vậy để anh kể lại cho em nhớ nhé! Lúc ấy em hỏi hôn là gì, cả chuyện ân ái cùng nhau em cùng ngây thơ hỏi anh!"



"Em...em....."



Dương Khiết Yên ngại muốn phát khóc cắn chặt môi, bàn tay nhỏ nhắn bị anh nắm lấy đưa xuống dưới hạ bộ xấy xa trêu chọc.



"Còn cả hỏi anh thứ này là gì..."



Chưa đợi anh nói xong, Dương Khiết Yên đã giật nảy mình thét lên.



"Em không có hỏi câu này, đó là em tự biết mà!"



Lâm Dục Thần che miệng cười khẩy, cô xấu hổ đánh vào vai anh hờn dỗi.



Anh vô cùng cao hứng áp mặt lại gần hỏi nhỏ.



"Em nhớ sao? Vậy nói xem, đó là gì?"



"Lâm Dục Thần! Câm miệng cho em!"



Cô uất ức đến phát khóc, lại đánh vào người anh không may động đến vết thương khiến Lâm Dục Thần đau đớn rên lên một tiếng.



Dương Khiết Yên hoảng hồn luống cuống hỏi.



"Anh...anh có làm sao không? Em xin lỗi!"



"Anh đau lắm đấy, bắt đền em đó!"



Hiếm khi Lâm Dục Thân bọc lộ tính cách trẻ con này, hầu như chỉ khi trước mặt người anh yêu.



Dương Khiết cởi áo áo anh ra, thở phào vì vết thương không bị hở. Nhìn miệng vết thương lớn mọc vảy, cô xót xa tự trách mình, vết thương chỉ lệch một chút nữa sẽ trúng vào tim anh, đến lúc đó cô cũng chẳng có sức mà sống tiếp được nữa.



Hôn lên miệng vết thương một cái, Dương Khiết Yên trực tiếp dụi vào một bên ngực trần nũng nịu.



"Thần! Xin lỗi anh!"



Anh đỡ cô cùng nằm xuống gối, yêu thương hôn lên khắp khuôn mặt cô gái nhỏ.



"Anh không trách em! Nhưng mà làm sao em biết nơi này?"



Cô giải thích, giọng còn pha chút hờn dỗi mách lẽo.



"Là Jame chỉ em đấy! Anh biết không, vì muốn gặp anh em phải mặt dày cầu xin, quỳ trên đống tuyết cả mấy tiếng đồng hồ, em và con rất lạnh!"



"Cái gì?"



Nhăn chặt mày khó chịu, Lâm Dục Thần hỏi cô người nào dám không cho cô vào, biết được là Khương Đạt, anh nhẹ hôn lên trán cô dỗ dành.



"Được! Mai anh sẽ tính sổ với cậu ta, bây giờ chúng ta ngủ thôi!"



Thoải mái hít thở mùi hương nam tính trên bờ ngực trần, Dương Khiết Yên dần thiếp đi trong sự dịu dàng của Lâm Dục Thần.



Không biết rằng ở trong nhà của cô xảy ra náo động, Nhan Nghị và Nicolas đang phát điên tìm kiếm trong cơn mưa tuyết suốt đêm không ngủ nhưng không có lấy một tin tức nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK