Nhan Tiêu Tiêu chạy đến hốt hoảng nhìn phần bụng của Lâm Dục Thần, trong lòng vô cùng kinh hãi đỡ lấy anh.
"Lâm...Lâm tổng! Anh có sao không?"
Anh cố nén đau đớn lắc đầu.
"Không sao đâu!"
Nhan Tiêu Tiêu cất mắt nhìn Nhan Nghị như không tin được.
"Ba! Đây là ân nhân cứu mạng con gái của ba vậy mà ba vô duyên vô cớ làm người ta bị thương, con chưa bao giờ thất vọng về ba như lúc này!"
Cô đỡ lấy anh xoay người rời đi không để ý đến ba mình nữa. Nhan Nghị tức giận hét lớn.
"Con vì nó mà dám dùng thái độ này với ba? Nhan Tiêu Tiêu! Con nên nhớ người sinh con ra, nuôi dưỡng con từ nhỏ đến lớn là ai!"
Cô đứng lại một lúc không biết làm gì, đó là ba của cô thật sự cô không thể cãi lại ông ấy, nhưng hành động của Nhan Nghị quá sức vô lý. Cô không nói gì nữa liền dìu Lâm Dục Thần đi mất.
Nhan Tiêu Tiêu đỡ anh lên xe, lấy hộp cứu thương hôm qua sử dụng còn để trên xe ra.
Nhìn vết thương trên bụng Lâm Dục Thần không ngừng ứa máu, Nhan Tiêu Nhiêu cảm thấy vô cùng có lỗi, hôm qua cô cũng vì vết thương trên tay anh nên mới khuyên anh ở đây, vậy mà không ngờ lại để người ta bị thương còn nặng hơn thế nữa.
Đôi mắt xinh đẹp ngân ngấn lệ sao đó lăn dài trên má.
Lâm Dục Thần nhíu mày, lau nước mắt cho cô, nhẹ nhàng hỏi.
"Sao vậy?"
Cô lắc lắc đầu cất lời xin lỗi.
"Lâm tổng! Là tôi không tốt, không nên để anh ở nhà tôi rồi bị thương vô cớ như vậy!"
Anh xoa lấy đầu cô cong môi.
"Ngốc! Em là có ý tốt với tôi mà, yên tâm, tôi không giận em đâu!"
Cô cúi đầu nức nở.
"Nhưng mà tôi cảm thấy rất xấu hổ, hức!"
Anh thở dài.
"Được rồi! Em định để tôi chảy máu tới chết à?"
Cô gấp gáp nhìn vết thương sau đó cởi áo cho anh, miệng liên tục nói xin lỗi.
Lớp áo sơ mi được cởi ra, phần trên của người đàn ông trần trụi tuyệt đẹp lồ lộ trước mắt Nhan Tiêu Tiêu, cô đỏ mặt ngượng ngùng cùng lúng túng, lấy một miếng bông gòn nhè nhẹ lau sạch vết thương.
"Chắc sâu lắm! Hay chúng ta đi bệnh viện đi, tôi sẽ xin nghĩ một ngày!"
Anh lắc đầu.
"Không cần đâu!"
Nhìn vết thương dài trên những múi bụng của anh, thâm tâm cô vô cùng ngứa ngáy.
"Nếu em thấy sót thì hôn lên nó đi, sẽ đỡ đau hơn!"
"Hả!"
Đôi mắt mèo xinh đẹp trợn tròn nhìn Lâm Dục Thần.
Anh không nói gì thêm chỉ cong môi, dáng vẻ ngốc nghếch này thật đáng yêu.
Nhan Tiêu Tiêu cắn cắn môi suy nghĩ sau đó cúi xuống đặt đôi môi ngọt ngào lên miệng vết thương trên bụng anh rồi nhau chóng rời khỏi, ngây thơ hỏi.
"Có bớt đau chút nào không?"
Lâm Dục Thần bật cười thành tiếng.
"Em thật ngốc!"
Đúng vậy! Dáng vẻ ngốc nghếch này, chính là Dương Khiết Yên của anh.
Cô chớp chớp mắt suy nghĩ gì đó.
"Anh...anh lừa tôi sao?"
Lâm Dục Thần vẫn nở nụ cười trên môi xoa lấy cái đầu nhỏ của cô.
"Tôi chỉ giỡn một chút với em thôi! Là em quá cả tin!"
Cô phụng phịu tức giận trừng anh một cái.
"Anh ngồi im cho tôi băng bó!"
Sau đó Nhan Tiêu Tiêu nhẹ nhàng xử lý vết thương, từng động tác vô cùng dịu dàng như sợ làm tổn thương anh.
Khi băng bó xong, cô giúp anh mặc lại áo, thấy bộ vest đã bẩn hết rồi. Cô áy náy.
"Để tôi đền bộ khác khác!"
"Không cần! Tôi sẽ láy xe về khách sạn, em chịu khó ngồi lâu một chút nhé!"
Cô gật đầu, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Jolie thông báo mình sẽ đến trễ.
Sau nửa tiếng đồng hồ cũng đã đến nơi, cô cùng anh vào trong, ngồi bên ngoài chờ anh thay đồ.
Xong xuôi lại chở cô đi đến Mile.
___________________
Vài ngày sau, Lâm Dục Thần có chuyện đột xuất phải về nước, trước khi đi anh còn mời Nhan Tiêu Tiêu một bữa ăn trưa để tạm biệt.
Nghe tin anh sắp đi, trong lòng cô vô cùng khó chịu, cả buổi hai người cứ gượng gạo, không tự nhiên như lúc bình thường.
Lâm Dục Thần là người lạnh nhạt nên bình thường chỉ có Nhan Tiêu Tiêu tìm đề tài nói chuyện, nhưng bây giờ cô dường như không có tâm trạng.
Sau một lúc đắng đo, cô nhỏ giọng hỏi.
"Anh...là về nước luôn không trở lại đây nữa sao?"
Lâm Dục Thần ngừng đũa, ánh mắt đặt lên mặt cô, im lặng quan sát sắc mặt buồn bã kia, trong lòng vô cùng khó chịu.
Anh cũng chẳng muốn về nhưng công ty có chuyện đột xuất, anh không thể cứ ở đây mãi.
Thấy một lúc lâu Lâm Dục Thần vẫn không trả lời mình, cô có chút thật vọng rũ mắt buồn bã, tay vờ gắp thức ăn bỏ vào miệng.
"Có dịp tôi sẽ đến đây! Nếu rãnh rỗi, chúng ta cũng có thể nói chuyện với nhau qua điện thoại!"
Cô gượng cười gật đầu.
"Ừm! Nếu có thời gian anh nhớ đến đây thăm tôi đó!"
Lâm Dục Thần không nói gì mắt cứ chăm chăm lên mặt cô, chắc rằng sau khi trở về anh sẽ rất nhớ bảo bối của mình.
Đưa tay lên nhìn đồng hồ, đã sắp đến giờ, anh luyến tiếc cất lời.
"Sắp đến giờ rồi!"
Cô im lặng gật đầu không nói tiếng nào vì cô biết nói thêm lời nào, cô sẽ bật khóc mất.
Thật kì lạ, anh và cô chỉ quen nhau vỏn vẹn một tuần, nhưng tại khi biết tin anh đi, trong lòng khó chịu đến khó tả như thế?
"Anh có thể ôm em một cái được không? Ừm...nếu không được cũng không sao!"
Lâm Dục Thần sợ cô không đồng ý, anh không muốn vì sự ít kỉ của bản thân mà làm cô khó chịu.
"Được!"
Nghe cô đồng ý, đáy lòng Lâm Dục Thần vui đến lạ thường, lập tức đứng lên đi đến bên cô.
Nhan Tiêu Tiêu cũng ngồi dậy lập tức bị anh ghì chặt vào lòng, trái tim bé nhỏ đập thình thịch.
Cảm nhận được hương thơm dễ chịu từ anh, cô đưa đôi tay của mình vòng qua eo Lâm Dục Thần nhắm mắt hưởng thụ.
Nhan Tiêu Tiêu không nghĩ đến gì nữa, chỉ muốn ôm anh thế này mãi.
Chỉ một lúc sau, Lâm Dục Thần đã buông cô ra nhìn vào đôi mắt long lanh của cô gái nhỏ, không cầm lòng được tham lam đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô.
Cảm nhận trên trán vô cùng ấm áp, cô không hề bày xích, chỉ to mắt nhìn hành động của anh.
Lâm Dục Thần thở dài buông cô ra sau đó cất lời.
"Tôi đi nhé! Tạm biệt em!"
Anh xoay người đi một mạch ra ngoài cửa. Nhan Tiêu Tiêu nhìn đăm đăm về hướng anh đi, bàn tay bé nhỏ đặt lên chỗ anh vừa mới hôn ban nảy vẫn còn ấm nóng, đầu óc trống rỗng, trái tim có chút nhói đau, mơ hồ nhớ về những khoảng thời gian hai người gần gũi nhau, những lúc anh dịu dàng mắng cô một tiếng "ngốc!", những lúc anh xoa lấy đầu cô,..., nước mắt không kiềm được tuôn trào.
Cô đứng không vững ngồi bệch xuống sàn khóc nức nở. Lần này cô đã nhận ra cảm xúc của bản thân đối với anh là gì, nhưng không kịp nữa, anh đã đi về nước mất rồi và anh vẫn đang kiếm tìm cô gái anh yêu. Chắc rằng anh về nước cũng vì chuyện đó.
Bên ngoài cửa phòng, Lâm Dục Thần nghe rõ ràng tiếng thút thít của cô. Thâm tâm như bị vò nát.
"Tiểu Yên của anh! Xin lỗi em! Anh sẽ nhanh chóng đưa em về bên anh!"