"Không...con không có!"
Mắt Nhan Nghị trừng lớn như muốn ăn tươi nuốt sống Nhan Tiêu Tiêu.
"Không có? Không có mà lợi dụng mẹ con làm cái cớ để dụ ba về nước, không có mà từ bỏ công việc con đang làm, nơi con từ nhỏ lớn lên để đến Trung Quốc ở nhà nó mua, làm việc ở công ty nó? Nhan Tiêu Tiêu, ba hỏi con có còn là đứa con gái ngoan ngoãn của ba không hay bị thằng khốn Lâm Dục Thần tẩy não rồi!"
Khuôn mặt Nhan Tiêu Tiêu đẫm nước mắt khóc không thành tiếng.
Đúng vậy? Cô là người có quy tắc, nề nếp. Cô chưa từng phải ĩ lại vào ai, thế mà làm sao cô có thể nhận lời mời của Lâm Dục Thần, ở nhà anh mua, đến công ty anh làm việc mà không có một chút bứt rứt trong lòng. Cô hiểu rõ cảm xúc của mình, muốn ở gần anh, muốn thấy anh mỗi ngày. Những điều đó đã ăn sâu vào tiềm thức của cô, khiến Nhan Tiêu Tiêu đã quen dần với sự có mặt của Lâm Dục Thần rồi.
Cô lau đi nước mắt chảy dài trên mặt giải thích.
"Ba! Tuy là con gạt ba nhưng con không hề lợi dụng mẹ để lừa ba, lời con nói là sự thật, con rất muốn thăm mẹ!"
Nhan Nghị bỏ tay cô ra lạnh nhạt nhếch môi. Sống đến chừng này, Nhan Tiêu Tiêu chưa từng thấy ông tức giận, lạnh nhạt với cô như vậy. Đối với con gái, Nhan Nghị luôn có một bộ mặt hiền từ phúc hậu, nào đâu có bộ dạng máu lạnh như này.
Cô mím môi cúi đầu, nghe ông nói.
"Tốt nhất là con nên yên phận ở đây, nếu ta phát hiện con lại gặp mặt Lâm Dục Thần thì đừng trách ta vô tình!"
Nói rồi, Nhan Nghị giận hầm hầm một mạch bỏ ra ngoài.
Nhìn đống thức ăn đã làm xong trong nồi, trong chảo, Nhan Tiêu Tiêu một chút cảm xúc thèm ăn cũng không có, cô bỏ vào phòng khóa trái cửa ngồi trên giường buồn bã.
Tối qua, Lâm Dục Thần có hẹn cô ăn tối, thế mà cô chẳng đi được, chắc rằng anh không nhìn thấy cô đâu sẽ giận cô mất.
Nhưng dù có giận hay không giận cũng vô ích, kể từ bây giờ, cô không thể gặp mặt anh một lần nào nữa, bởi vì kể từ nay cô sẽ định cư tại Nga.
Nghĩ đến việc không còn được gặp mặt Lâm Dục Thần, khóe mắt đỏ hoe của Nhan Tiêu Tiêu một lần nữa tràn đầy lệ chậm rãi rơi xuống.
__________________
Thời gian chậm rãi cứ thế trôi đến tối, Nhan Tiêu Tiêu vẫn không chịu xuống nhà ăn lấy một hột cơm, Nhan Nghị dù lo cũng không thèm đi lên khuyên cô ăn tối. Hai cha con cứ thế chiến tranh lạnh với nhau, ai ở phòng nấy.
Vì khóc quá nhiều, hai mắt Nhan Tiêu Tiêu sưng húp,khô rát, cổ thì cũng khô khốc nên rất khát nước, cô đành xuống nhà lấy nước uống.
Xuống phòng bếp rót một cốc nước ấm chậm rãi nuốt xuống cổ, tai cô nghe thấy tiếng bước chân, nghĩ rằng đó là ba mình, Nhan Tiêu Tiêu do dự xoay người, nhìn bóng người cao lớn trước mắt kinh hãi trợn mắt há mồm.
"Dục Thần, anh....ưm!"
"Suỵt!"
Lâm Dục Thần dùng một tay che lấy miệng cô, tay kia ra hiệu im lặng, sau đó mới mở cái tay bịt miệng cô ra.
Nhan Tiêu Tiêu nhìn ngó xung quanh, sau đó dùng thái độ không tin được nhỏ giọng hỏi anh.
"Dục Thần! Sao anh lại ở đây?"
Anh mỉm cười xoa đầu cô, cẩn thận nói nhỏ.
"Em ở đây thì tôi cũng ở đây!"
Mặt Nhan Tiêu Tiêu đỏ như hai quả cà chua chín, ngại ngùng cuối mặt, cô cắn cắn môi không biết nói gì.
Nhìn thấy bộ dạng đáng yêu này, Lâm Dục Thần không kiềm được, nhéo lấy cái má bầu bĩnh kia một cái sau đó cất lời.
"Đưa tôi lên phòng em, chỗ này rất nguy hiểm!"
Nhan Tiêu Tiêu nắm lấy tay anh, sau đó dẫn anh lên phòng mình. Cái đầu nhỏ một chút ngó qua ngó lại láo lia quan sát. Cuối cùng cũng thành công đưa anh vào trong phòng.
Vừa vào trong Nhan Tiêu Tiêu đã hỏi anh.
"Sao anh lại đến đây?"
Anh thở dài đi đến tự nhiên nằm lên giường cô đáp lời.
"Tôi đã trả lời rồi, em ở đây thì tôi ở đây!"
Cách trả lời này chẳng đúng trọng điểm Nhan Tiêu Tiêu hỏi xíu nào, cô không biết anh đột nhập vào nhà cô bằng cách nào nữa, lại tiếp tục trq hỏi
"Nhưng...sao anh biết tôi đi mất?"
Lâm Dục Thần nhắm nghiền mắt nhưng vẫn trả lời.
"Em nhớ người tôi thuê đưa em về nhà không? Người đó báo tôi biết!"
Nhan Tiêu Tiêu gật đầu xem như đã hiểu, cô không muốn tra hỏi nữa, người như anh muốn tìm được cô làm sao làm khó anh được, cô đi đến giường giật tay anh.
"Này! Đây là giường của tôi, anh không được tự tiện nằm đây!"
Lâm Dục Thần cong môi sau đó kéo cô vào ngực mình ôm chặt.
"Hôn thì cũng đã hôn rồi, em còn ngại gì nữa? Biết không, vì tìm em mà tôi phải mệt mỏi cả ngày nay, mới vừa nghĩ lưng em đã đuổi đi rồi. Em xem em có quá nhẫn tâm không?"
Nhan Tiêu Tiêu không khỏi bất ngờ, mục đích anh tìm cô là làm gì chứ?
"Ừm, tôi biết...biết rồi! Anh muốn nghỉ ngơi bao nhiêu cũng được, có điều buông tôi ra đi!"
Cô bị anh ôm chặt đến thở không thông, chưa bao giờ được đàn ông nằm ôm kiểu này nên Nhan Tiêu Tiêu rất ngại. Lâm Dục Thần nào làm theo ý cô, vẫn ôm khư khư, còn bá đạo ra lệnh
"Nằm im để tôi ôm!"
Cơ thể cô cứng đờ, áp mặt vào ngực người đàn ông, cô có thể nghe rõ tiếng tim đập mạnh mẽ của Lâm Dục Thần.
Nhìn gương mặt sắc nét đã say giấc, Nhan Tiêu Tiêu đưa tay chạm vào.
Anh như này có phải là đã có tình cảm với cô rồi không?