“Ây, chúc mừng Khôi và Nhi nhé! Được quá trời quà luôn.” – Quang Bảo xuýt xoa.
Khả Duy cười:
“Hai người mang vinh quang về cho lớp kia, nhớ bao đấy nhá. Công sức bọn tôi hét ầm lên cổ vũ đấy!”
Tuấn Khôi nói:
“Chậc chậc, mấy người tình nguyện à nha!”
Thanh Hà từ cửa lớp chạy vào:
“Vân Nhi ơi, có anh nào lớp 11 nói là bạn của cậu muốn cậu ra nói chuyện.”
Vân Nhi bước ra ngoài thì thấy Hải Thiện đang đứng chờ. Cô bước lại gần:
“Anh Thiện, anh thấy em giỏi không nè?”
Anh bật cười, xoa đầu cô:
“Ừ, bé Nhi giỏi lắm, anh thưởng cho em nè.” – Nói rồi Hải Thiện mở balo lấy ra một quyển sách. Nhi mắt sáng như sao, ôm chầm lấy quyển sách và nói:
“Đây là quyển sách em mong ước bấy lâu nay. Sao anh biết mà mua cho em hay vậy?”
“Anh mà, chuyện gì cũng làm được.” – Thiện vênh mặt
Nhi nhón chân cốc vào đầu anh:
“Hứ, đồ kênh kiệu.”
Rồi cả hai người cùng cười. Phía xa, một cô gái đã chứng kiến mọi chuyện, khẽ nhếch môi:
“Khoảnh khắc hạnh phúc này của mày sắp biến mất rồi!”
Ra chơi...
“Thảo Phương, ra căn tin ăn sáng với Nhi, Khôi và anh Thiện nha.” – Một dòng tin nhắn hiện lên trên điện thoại của Thảo Phương. Thảo Phương nhìn điện thoại, bước nhanh xuống căn tin.
Cùng lúc đó...
“Nhi, tụi anh ở đây.” – Thiện vẫy tay.
Vân Nhi chạy nhanh tới. Hải Thiện la lên:
“Nhi, coi chừng đó!”
Một chậu hoa sứ đang rơi tự do giữa không trung. Và mục tiêu của nó chính là... Vân Nhi.
“Haha, hôm nay mày có còn vui nổi nữa không!” – Hiểu Di và Thùy Ngọc cười đắc thắng.
Bất chợt, Hải Thiện đứng bật dậy, lao nhanh về phía Vân Nhi. Anh ôm chặt lấy cô, một mình hứng trọn cú va đập của chậu hoa. Chậu hoa vỡ tan, những mảnh vỡ văng lung tung. Hải Thiện ôm lấy đầu, ngã xuống đất. Vân Nhi hoảng hốt:
“Anh Thiện, anh Thiện, anh có sao không?”
Tuấn Khôi và Thảo Phương cùng lúc chạy tới, đứng hình vì cảnh tượng trước mặt. Một dòng máu tươi chảy ra. Vân Nhi bật khóc:
“Anh Thiện, anh Thiện ơi!”
Hải Thiện gượng cười nhìn Vân Nhi. Anh biết rồi, cảm giác này chính là yêu, và khi yêu, người ta sẵn sàng bảo vệ người mình yêu...
Thùy Ngọc và Hiểu Di biến sắc, Thùy Ngọc lay mạnh người Hiểu Di:
“Này, sao lại thả trúng anh Thiện thế hả? Tôi đã nói với cậu rồi, làm gì cũng không được đụng đến anh Thiện mà?”
Hiểu Di quay mặt đi:
“Tôi không biết!”
Thùy Ngọc thất thần tựa lưng vào tường. Hiểu Di nắm lấy cổ tay Thùy Ngọc:
“Chạy thôi.”
Và không quên nói thêm một câu:
“Triệu Vân Nhi, trò chơi chỉ mới bắt đầu!”
Tuấn Khôi bất giác nhìn lên nơi chậu hoa vừa rơi xuống. Cậu thấy có bóng của hai cô gái chạy biến đi. Cậu khẽ cau mày lại.
Vân Nhi ôm lấy Hải Thiện, dìu anh lên phòng y tế. Chợt những kí ức khi xưa tìm về, mẹ cô...nằm giữa vũng máu...môi nở một nụ cười gượng...rất giống... Hải Thiện... Đầu cô đau như búa bổ, sắc mặt nhợt nhạt. Thảo Phương và Tuấn Khôi chạy lại. Tuấn Khôi nói:
“Để tôi dìu anh Thiện cho. Cậu đỡ Vân Nhi đi.”
Thảo Phương đáp:
“Ừ, nhanh đi, nếu không anh Thiện sẽ mất khá nhiều máu đó.”
Tất cả mau chóng tản đi, để lại một vũng máu đỏ tươi và một chậu hoa vỡ tan.