Eric và Kỳ Thanh nhìn nhau, sau đó cùng gật đầu. Kỳ Khôi nói tiếp:
“Bây giờ điều họ cần là bảng phân tích các hoạt động kinh doanh là thứ nhất, danh sách các chuyến hàng được nhập và xuất đi là thứ hai, bảng số liệu các khoản thu, chi trong 5 năm qua là thứ ba. Ba cái này các em có thể giúp anh làm được không? Tất cả các dữ liệu cần thiết anh đã tìm trong kho tư liệu của tập đoàn và xếp lại thành từng phần cho hai đứa rồi. Việc của hai đứa bây giờ là soạn lại thành từng nội dung mà họ yêu cầu. Hai đứa làm được chứ?”
Eric và Kỳ Thanh gật đầu. Kỳ Khôi trầm giọng nói:
“Thật ra thì việc này anh có thể giao cho từng trưởng phòng làm. Nhưng mà đây là văn bản quan trọng, anh sợ họ làm cẩu thả, điều đó có thể làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Lâm thị chúng ta.”
Eric hỏi:
“Vậy thì khi nào có thể đưa lại cho anh ạ?”
Kỳ Khôi đáp:
“Tuần sau là đoàn thanh tra đến, thì có thể thứ bảy hay chủ nhật tuần này hai đứa gửi qua email cho anh là được. Làm cẩn thận nhé, đây là bộ mặt của Lâm thị chúng ta đấy.”
Kỳ Thanh gật đầu. Sau đó cô cùng Eric ra ngoài. Cô nói:
“Cậu có biết đoàn thanh tra lần này gồm những ai không Eric?”
Eric đáp:
“Ừ thì, có thứ trưởng bộ Tài chính này, giám đốc sở Tài chính Thành phố, à nghe nói còn có một nữ chuyên viên tài chính tốt nghiệp loại xuất sắc từ đại học Stanford nữa, hình như tên Hà Linh Đan thì phải.”
Kỳ Thanh trợn mắt. Hà... Hà Linh Đan? Chẳng phải là tên của cô gái năm xưa đã cùng Kỳ Thanh trốn thoát khỏi tên biến thái hành hạ phụ nữ sao?
Eric khó hiểu hỏi cô:
“Sao thế Wendy?”
Kỳ Thanh nói ra hết suy nghĩ của mình trong đầu:
“Cái tên này, rất... quen. Đây là tên của người đã cứu tớ khỏi tên biến thái năm ấy. Liệu có phải là cô ấy?”
Eric nhìn cô, nói:
“Cũng có thể. Để xem, tuần sau là đoàn thanh tra về Lâm thị rồi.”
Kỳ Thanh gật nhẹ đầu. Nói rồi cô bước đi. Eric cũng chạy theo cô.
1 tuần sau...
Hôm nay là ngày Lâm thị tiếp đón đoàn thanh tra. Sảnh chính được trang hoàng rất đẹp mắt. Sàn được trải thảm đỏ trông rất trang trọng. Tất cả các đèn chùm trong toàn bộ tập đoàn cũng được lau chùi sạch sẽ, trở nên sáng chói khi bật công tắc điện.
Từ cửa chính, xuất hiện ba chiếc xe hơi sang trọng. Cửa xe từ từ mở ra. Nhân viên tập đoàn đứng thành một hàng dài chào đón đoàn.
Thứ trưởng bộ Tài chính, giám đốc sở Tài chính, hiệu trưởng trường đại học Kinh tế quốc dân, thanh tra sở Tài chính, trợ lý chuyên ngành và cả một nữ chuyên viên tài chính chuyên nghiệp tốt nghiệp đại học ở Mỹ. Từng người đi ngang qua dàn nhân viên, ai cũng mang một vẻ lãnh đạm, đạo mạo và xa cách.
Phòng hội nghị....
“Chào mừng đoàn thanh tra từ bộ xuống thăm tập đoàn chúng tôi.” – Kỳ Khôi niềm nở nói.
Ông thứ trưởng gật đầu và bắt tay với Kỳ Khôi. Kỳ Khôi mời từng người ngồi. Không khí trong phòng hội nghị bây giờ khá là trầm lắng.
Linh Đan ngồi ngó nghiêng xung quanh phòng hội nghị. Mới về nước nên cô cũng không quen lắm với khí hậu ở đây. Chợt, cánh cửa phòng hội nghị mở ra. Linh Đan ngoái lại nhìn, không ngờ lại nhìn thấy một người rất quen.
“Triệu Vân Nhi!” – Trong đầu Linh Đan xẹt qua một cái tên.
Dường như Kỳ Thanh cũng thấy Linh Đan, cô nháy mắt ra hiệu với Linh Đan. Linh Đan gật nhẹ đầu, rồi lại im lặng xem xét lại tài liệu.
Buổi tiếp đón diễn ra một cách suôn sẻ. Ông thứ trưởng rất hài lòng với các số liệu mà Lâm thị đưa ra. Ông hiệu trưởng đại học Kinh tế quốc dân thì ghi ghi chép chép rất chăm chú, có lẽ ông ấy định lấy làm tư liệu tham khảo cho sinh viên. Cô trợ lý chuyên ngành thì phụ giúp ông thứ trưởng phân tích những dữ liệu mà tập đoàn đưa ra.
Ánh mắt Kỳ Khôi ánh lên một niềm vui. Anh đưa mắt về Eric và Kỳ Thanh, trong lòng rất tự hào về hai đứa em tài giỏi của mình.
Cuối cùng buổi tiếp đón cũng kết thúc. Linh Đan nhắn với cô trợ lý chuyên ngành là mình đi gặp người quen, một chút sẽ về. Nói rồi Linh Đan bước nhanh lên sân thượng, Kỳ Thanh đã hẹn cô ở đó.
“Vân Nhi!” – Linh Đan gọi.
Kỳ Thanh quay người lại, cười nói:
“Linh Đan, lâu rồi không gặp, cậu vẫn khỏe chứ?”
Linh Đan bước đến nắm lấy tay Kỳ Thanh:
“Vân Nhi, tớ vẫn khỏe, còn cậu?”
Kỳ Thanh mỉm cười:
“Ừ, tớ vẫn khỏe.”
Linh Đan hỏi tiếp:
“Sau khi trốn thoát khỏi tên biến thái ấy, cậu sống thế nào?”
Kỳ Thanh đáp:
“Tớ ngất xỉu ngay bốt điện thoại công cộng. Và khi tỉnh lại, tớ thấy mình nằm trong bệnh viện, xung quanh là những người xa lạ. Chính mẹ Oanh đã đón tớ về sống chung với gia đình họ Lâm. Từ đó tớ mang danh phận Lâm Kỳ Thanh đi học, rồi về nước đi làm. Thế thôi.”
Kỳ Thanh chần chừ một lúc rồi nói tiếp:
“Linh Đan, trước mặt mọi người cậu tuyệt đối đừng gọi tớ là Vân Nhi, chỉ gọi là Kỳ Thanh thôi. Bởi vì tớ muốn giấu mọi người thân phận thật sự của tớ.”
Linh Đan có chút ngạc nhiên nhưng mau chóng hiểu ngay, Kỳ Thanh có mục đích riêng của cậu ấy. Linh Đan gật đầu, rồi nói:
“Ừ, tớ hiểu rồi. Thôi tớ về nhé, mọi người đang đợi. Mai mốt có dịp tớ sẽ mời cậu qua nhà tớ chơi.”
Kỳ Thanh cười, vẫy tay tạm biệt Linh Đan. Bóng Linh Đan mất dần sau chiếc cầu thang.
Kỳ Thanh quay người ra, dang tay tận hưởng cơn gió mùa thu mát mẻ. Từng lọn tóc mềm mại của cô được gió cuốn nhẹ lên, đẹp mê hồn.