Trương thị...
“Bây giờ chúng ta sẽ nói về vấn đề vốn đầu tư vào dự án Smart City...” – Giọng nói dõng dạc của Tuấn Khôi.
Bất ngờ...
“Reeng, reeng...”
Tuấn Khôi đưa tay vào lấy điện thoại ra và ấn nút nhận:
“Alo!”
Bên kia truyền đến giọng nói gấp gáp của Trương phu nhân:
“Con ơi Tiểu Nhi vào phòng sinh rồi. Con mau lái xe qua bệnh viện đi!”
Tuấn Khôi đơ người trong giây lát. Rồi sau đó anh vơ vội chiếc cặp và rời khỏi phòng họp. Các cổ đông ngơ ngác nhìn nhau, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Tuấn Khôi mau chóng lái xe đến bệnh viện. Anh vội gửi xe rồi chạy nhanh đến phòng bệnh.
Đến phòng sinh, anh gặp Trương phu nhân. Bà ngồi đó, ánh mắt vừa lo lắng xen lẫn sự hy vọng. Tuấn Khôi ngồi xuống bên bà, nắm chặt tay bà. Bà nói:
“Chúng ta hãy cùng cầu nguyện cho con bé được bình an đi con!”
Nói rồi bà chắp hai tay lại và cầu nguyện.
Cánh cửa phòng sinh mở ra.
Trương phu nhân và Tuấn Khôi chạy đến hỏi bác sĩ:
“Con dâu tôi/vợ tôi sao rồi hả bác sĩ?”
Vị bác sĩ vui mừng nói:
“Chúc mừng gia đình, là một bé trai. Hiện giờ cả sản phụ và em bé đều khỏe mạnh, gia đình có thể vào thăm được rồi!”
Trương phu nhân và Tuấn Khôi vội vào phòng. Tuấn Khôi nắm lấy tay Vân Nhi:
“Em có mệt không?”
Vân Nhi mỉm cười:
“Em chỉ hơi mệt chút thôi, anh đừng lo!”
Trương phu nhân thì nói:
“Đợi mẹ về nhà mẹ sẽ nấu canh gà cho con bồi bổ nhé Tiểu Nhi!”
Vân Nhi mỉm cười:
“Con cảm ơn mẹ!”
Trương phu nhân bế em bé đang nằm trong nôi và trao cho Vân Nhi. Cô ôm cậu bé trong tay, mỉm cười:
“Con trai của mẹ!”
Trương phu nhân dịu dàng nhìn hai mẹ con Vân Nhi, bà như lại thấy hình ảnh năm xưa bà bế Tuấn Khôi trên tay, bà đã hạnh phúc đến nhường nào. Đến bây giờ, nhìn thấy con dâu và cháu trai của mình, cảm giác ấy trong bà như trở về, rạo rực trong lòng.
Bà nhẹ nhàng nói:
“Con định đặt tên gì cho thằng bé?”
Vân Nhi đáp:
“Con định đặt tên cho nó là Tuấn Anh, Trương Tuấn Anh mẹ ạ!”
Trương phu nhân mỉm cười:
“Ừ, tên đó cũng rất hay! Thôi, mẹ về làm canh gà bồi bổ cho con bé. Tuấn Khôi, con nhớ trông chừng con bé cẩn thận nhé!”
Tuấn Khôi gật nhẹ đầu. Trương phu nhân rời khỏi phòng bệnh.
Tuấn Khôi ngồi xuống bên Vân Nhi:
“Thằng bé đáng yêu quá em nhỉ?”
Vân Nhi gật nhẹ đầu. Tuấn Khôi quay sang “đe dọa” con trai:
“Sau này con không được giành mẹ với ba đâu đó!”
Vân Nhi bật cười:
“Anh này!”
Trong phòng bệnh vang lên tiếng cười của một gia đình nhỏ hạnh phúc.