“Mây, Mây!” – Tuấn Khôi gọi.
Vân Nhi hỏi:
“Gì thế?”
“Cậu trả phòng trọ lại cho người ta đi. Sang nhà tôi mà ở. Nhà tôi còn một phòng trống đó.” – Tuấn Khôi nói.
Vân Nhi nghi ngờ đáp:
“Sao tự nhiên tốt quá vậy?”
Tuấn Khôi thở dài:
“Haizz, bạn bè lâu năm, có khó khăn thì giúp đỡ thôi. Còn tiền phòng trọ mấy ngày qua để tôi trả.”
Vân Nhi do dự rồi đáp:
“Cảm ơn cậu”
6g tối...
Vân Nhi khệ nệ xách vali đến trước cửa nhà Tuấn Khôi. Cô với tay bấm chuông trước cửa nhà:
“Đing đoong. Đing đoong”
Dì Hải, quản gia nhà Tuấn Khôi ra mở cửa và hỏi:
“Con là ai thế?”
Vân Nhi lễ phép đáp:
“Dạ, cháu là Triệu Vân Nhi, bạn của Tuấn Khôi ạ”
Dì Hải vui vẻ:
“A, con là Vân Nhi hả. Vào nhà, vào nhà đi, Tuấn Khôi và ông bà chủ đang đợi con đó.”
Vân Nhi xách vali vào nhà. Trương lão gia đặt tách trà xuống, niềm nở hỏi:
“Con là Vân Nhi hả? Bác có nghe Tuấn Khôi kể về con rồi. Con cứ thoải mái ở lại nhà bác, không cần phiền hà điều gì cả”
Trương phu nhân cười nhẹ:
“Con vào ăn cơm với hai bác và Tuấn Khôi. Hôm nay bác làm nhiều món ngon lắm!”
Tuấn Khôi từ trên lầu chạy xuống:
“Trời ơi, Nhi! Sao cậu không đợi tôi đến đón?”
Vân Nhi đáp:
“Có gì đâu. Nhà cậu gần phòng trọ mà.”
Trương phu nhân đứng dậy:
“Hai đứa vào ăn nè.”
Vân Nhi bẽn lẽn bước theo mẹ Tuấn Khôi vào phòng ăn. Bữa ăn trôi qua thật vui vẻ với những cuộc trò chuyện và những tiếng cười.
Ăn xong, bố Khôi bảo:
“Tiểu Khôi, con dắt Tiểu Nhi lên phòng ngủ đi nhé. Bố mẹ cũng lên phòng đây”
Tuấn Khôi bê đồ lên phòng cho Vân Nhi. Nhìn cái dáng cậu bê đồ mà Vân Nhi bật cười.
Tuấn Khôi quay sang:
“Mây, cậu cười cái gì chứ?”
Vân Nhi đáp:
“Tại cậu bê đồ nhìn buồn cười quá chứ sao? Hihihi”
Tuấn Khôi đơ vài giây vì nụ cười thiên thần đó. Vân Nhi khó hiểu hỏi:
“Nè, cậu sao vậy? Nè, nè!”
Khôi chợt tỉnh:
“À, à, không có gì hết”
Nói rồi cậu tiếp tục bê đồ lên cho cô. Đến phòng cô, cậu thả chiếc vali xuống và nói:
“Mây, chúc cậu ngủ ngon!”
Vân Nhi cười nhẹ:
“Khôi, chúc cậu ngủ ngon!”