“Mây, dậy đi, đến giờ đi học rồi này!” – Tuấn Khôi vừa lay vừa gọi Nhi.
“Ây da, còn sớm chán, để bổn cô nương ngủ!” – Nhi nửa tỉnh nửa mê.
“Không biết nên gọi cậu là Nhi mọt hay Nhi lợn nữa đây. Ngày hôm qua lèo nhèo đòi ngủ sớm, hôm nay lại dậy muộn thế này.” – Cậu thở dài.
Nhi ngồi dậy, ngáp một hơi thật dài rồi đáp:
“Thế thì gọi là mọt lai lợn cũng được mà”
Khôi đứng dậy:
“Tôi sẽ gọi cậu là con mọt lai lợn được chưa? Còn bây giờ thì vệ sinh cá nhân đi rồi xuống ăn sáng còn đi học nữa”
Khôi mở cửa phòng bước ra ngoài. Vừa đi cậu vừa cười tươi đầy mãn nguyện. Thật ra là...
5g30 sáng...
“Mây, dậy nào!”
Cô gái trên giường vẫn cuộn tròn trong chăn chưa chịu dậy. Cậu bước đến, ghé sát tai Nhi và nói:
“Cậu không dậy là tôi hôn cậu đấy nhá!”
Nhi vẫn không biết gì cả, cứ nói:
“Thích thì làm đi!”
Thế là cậu đưa môi sát môi ai kia và khẽ khàng đặt lên đó một nụ hôn.
Trở lại hiện tại...
Vân Nhi đứng đối diện cái gương, hồi tưởng quá khứ. Tự nhiên cô thấy có gì đó nó sai sai...
“Trương Tuấn Khôi, tên biến thái!!!!!!!!!!!!!” – Cô đứng ở cầu thang hét lớn.
Cậu trai ở dưới mím môi để không bật cười thành tiếng, thầm nghĩ: “Con nhóc này, ngốc dễ sợ!”