Những ngày gần đây, tiểu ác ma dường như không thể vực dậy nổi tinh thần.
Qua một mùa đông cũng chưa từng bị như vậy, nhưng gần đây nó không những luôn cảm thấy mệt mỏi, buồn ngủ, mà còn trở nên thèm ăn hơn.
"Đây đều là bình thường, không cần lo lắng nha!" Tiểu ác ma ở trên bệ cửa sổ nghịch ngợm ngón tay, mí mắt rũ xuống nhìn sương mù trên kính, nói một câu chả có sức thuyết phục gì hết.
Dù cho có ép hỏi bao nhiêu lần, sếp nhỏ đều không nhận được đáp án chính xác, đối với việc tiểu ác ma giấu diếm, hắn vừa tức vừa lo. Truyện Mạt Thế
Hôm nay, sếp nhỏ hiếm khi bị đánh thức vì lạnh, hắn bò dậy, tăng nhiệt độ trong phòng lên cao hơn một chút, lơ đãng liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, mới nhận ra trời đang đổ tuyết.
"Woa! Lạnh quá."
Đường phố phủ một lớp tuyết trắng xóa, không chỉ trẻ em cười nói, la hét chạy nhảy mà ngay cả người lớn cũng dừng lại, ngỡ ngàng trước khung cảnh hiếm có này.
Sếp nhỏ đóng cửa sổ, gài chặt cổ áo rồi trở lại giường. Lúc này, hắn mới chú ý tới vật nhỏ trên gối đang phát run, lật người nó lại thì thấy cả người nó đang nóng bừng, trên trán lấm tấm mồ hôi, hai má ửng hồng.
"Làm sao vậy, đổ bệnh rồi sao?" Cơn cảm lạnh lần này có vẻ nghiêm trọng hơn nhiều so với lần trước đó, sếp nhỏ có chút luống cuống, chạy ra ngoài lục lọi tứ tung để tìm thuốc, đem thuốc nghiền nát rồi hoà tan vào trong ly nước, đem cho tiểu ác ma uống.
Ròng rã cả một ngày, tiểu ác ma cũng không tỉnh lại, chỉ có tuyết ngoài cửa sổ càng ngày càng lớn, ngay cả trong ti vi cũng tường thuật về cái tin tức này.
Thế nhưng lúc này sếp nhỏ lòng tràn đầy lo lắng, ngồi ở bên giường bó tay toàn tập, chỉ biết không ngừng dùng chiếc khăn ướt giúp tiểu ác ma hạ nhiệt độ.
"Đừng có xảy ra chuyện nhé..."
[Hết chương 22]
***
#23
Đêm khuya, tiếng tuyết rơi xào xạc vẫn vang liên hồi.
Thân nhiệt của tiểu ác ma dần dần trở lại bình thường, da thịt cũng cảm thấy lạnh hơn một chút, không còn run rẩy nữa, sắc mặt cũng dịu lại.
Bởi là như vậy, sếp nhỏ mới thở phào nhẹ nhõm, không kiềm chế được cơn buồn ngủ của mình mà ngủ thiếp đi ở bên cạnh.
Đêm càng khuya.
Đột nhiên, tuyết ngừng rơi.
Một bàn tay vươn ra, vừa vặn đặt ở trên đầu tóc bù xù ở bên giường. Như nhận ra điều gì đó, có người vén chăn bông trên người lên, ngay sau đó bước xuống, nhẹ nhàng bế sếp nhỏ đang say ngủ, thả ở trên giường.
Sau đó cùng nhau nằm xuống, bàn tay với khớp xương rõ ràng kéo qua chăn bông, bao bọc lấy hai người. Sếp nhỏ tựa như có cảm giác, nhưng cũng không tỉnh lại, chỉ ậm ừ vài tiếng rồi lại vặn vẹo di chuyển đến nơi ấm áp.
Dứt khoát đem người ôm chầm lấy, trong phòng vang lên một tiếng thở dài, sau đó lại trở về yên tĩnh, từng tiếng thở đều đều đan xen vào nhau.
Hắn dụi đầu vào ngực đối phương, chìm vào giấc ngủ yên bình.
...
Khi tỉnh dậy một lần nữa, ánh nắng chiếu vào qua cửa sổ khép hờ, rải ánh sáng vàng xuống khắp mặt đất.
Sếp nhỏ chớp chớp mắt, cố gắng đứng dậy, nhưng lại phát hiện mình bị ôm vào trong một vòng tay lạnh lẽo, tầm mắt là khuôn ngực rộng lớn, hắn vô thức đưa tay chạm vào, là xúc cảm da thịt nhân loại.
Cực kỳ chân thực.
"A Vân?"
Giọng ai đó từ trên đỉnh đầu truyền xuống, rất trầm thấp, lại quen thuộc như khi còn chưa trưởng thành.
Hắn đột ngột ngẩng đầu lên, thứ đập vào mắt chính là gương mặt càng thêm lộng lẫy của y, khóe miệng y cong cong, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn, y muốn nói lại thôi, lại giống như trêu đùa gọi tên của hắn một lần nữa.
"A Vân."
Sếp nhỏ nhào vào trong vòng tay của đối phương, hai mắt nóng rực, nghiến răng nghiến lợi không nói gì. Rất nhanh liền bị một đôi tay mảnh khảnh ôm lấy má, bị ép phải nhìn vào đôi mắt màu xám đang càng lúc càng gần hơn, mãi cho đến khi một nụ hôn khẽ buông xuống.
Một cái.
Rồi lại một cái.
Cuối cùng, ngay cả đầu lưỡi cũng vào xông miệng nhau không chút xấu hổ, quấn lấy nhau, hơi thở ướt át dường như hòa tan vào nhau.
Thân thể chặt chẽ kề sát nhau, bắp chân cọ xát, sau đó lập tức bị áp chế lại, tiếp theo là cả người đều bị bao phủ ở dưới thân đối phương, nhu thuận mà tiếp nhận nụ hôn càng ngày càng thô bạo.
Bất đồng với việc lướt qua rồi thôi, mà là cảm giác mẫn cảm khi mỗi một nơi đều bị lướt qua, mang đến cơn choáng váng mà vui thích cho cả người.
Đương nhiên là vui thích, chỉ có người này, mới có thể cho hắn cảm giác như vậy.
Cuối cùng cũng buông nhau ra, bờ môi đã hơi sưng tấy, bị cắn để lại dấu răng thật sâu, không đau nhưng nói rõ mọi chuyện không phải là mơ. Sếp nhỏ thở hổn hển, y vuốt lưng cho hắn bình tĩnh lại, sau đó cúi người cắn một cái lên chiếc cằm mịn màng của hắn.
Đối phương không hề tức giận, cười cười, đưa tay sờ trán y.
"Mã, Mã Già."
Tim hắn "Thành thực" mà nhảy loạn xạ, cả giọng nói cũng run lên.
Cái tên càng chứa đựng một tình yêu sâu sắc trong đó.
[Hết chương 23]