Sếp nhỏ đã thốt lên tiếng hét cao nhất trong cuộc đời mình--
"A a a a a a a a a a a a!"
Lúc này sắc trời mới hừng sáng một chút, bên ngoài cũng yên tĩnh, có lẽ còn quá sớm, mọi người vẫn đang ngủ.
Tiếng kêu to như vậy nhất định sẽ làm ồn ào hàng xóm, xưa nay sếp nhỏ sẽ không bao giờ có hành vi lỗ mãng như vậy. Thế nhưng, bây giờ đầu óc hắn trống rỗng, chỉ biết co rúm đầu lại cố gắng tránh xa tủ quần áo.
Thậm chí bỏ chạy cũng quên luôn.
Đập vào mắt là mùn cưa trên sàn, chiếc hộp trên tủ quần áo đã vỡ nát hoàn toàn, những chiếc đầu lâu được gắn trên đó lăn lông lốc trong góc, hai cái hốc mắt sâu hoắm, không có con ngươi như đang ngó chừng hắn.
Giống như là.. Hình ảnh đã từng thấy trong phim, một thây ma phá vỡ quan tài rồi chui ra vậy.
Thứ ở bên trong chui ra.
Không phải nói chắc kèo là khoảng không sao?
Sếp nhỏ hai tay nắm lấy chăn bông, liều mạng kéo lên trên người mình, nhưng thân thể vẫn lạnh lẽo, không cách nào sưởi ấm, trong lòng rùng mình liên tục.
"A, kia.." (Truyện được đăng tại dembuon.vn và themoonyue. Wordpress.com. Xem trang chính chủ để ủng hộ tinh thần cho Editor. Thanks)
Tất cả các loại hình ảnh kinh dị đột nhiên tràn ngập trong đầu, sếp nhỏ mạc niệm trong lòng không được nghĩ ngợi, nhưng đồng thời cũng không khỏi suy nghĩ xem thứ trong đó sẽ đi đến chỗ nào.
Là đi xuyên qua cửa sổ đang mở?
Hay ở đâu đó trong nhà hắn?
Sếp nhỏ - Người đã được giáo dục chủ nghĩa Mác hơn 20 năm, giờ đang lẩm bẩm về tính khả thi của chuyện yêu ma quỷ quái, đem ngón chân lộ ra ngoài của mình cũng co vào chăn bông.
Thình lình, từ thắt lưng truyền đến một cơn đau, sắc như cây tăm cắm vào da thịt, không đau lắm nhưng đủ để hắn hét lên.
Huống chi nó vừa vặn đâm vào chỗ thịt mẫn cảm.
Thốn khó tả.
Lại nghĩ đến lời nguyền rủa của ma nữ giết người trong chăn bông, sếp nhỏ run hết cả người, nhất thời nhiệt huyết bùng lên, lấy đồng hồ báo thức bên cạnh xem như vũ khí, cũng không biết có ích lợi gì hay không.
Sau đó, cùng với sự chuẩn bị tâm lý chưa đầy đủ, hắn bất ngờ vén chăn bông lên..
[Hết chương 5]
#6
"A a a a a a a a a a a!"
So với tiếng hét vừa rồi càng chói tai hơn, kèm theo đó là tiếng chửi rủa của người hàng xóm yếu ớt vọng ra từ bên ngoài cửa sổ.
Sếp nhỏ phớt lờ đi, lòng tràn đầy khiếp sợ, nhìn chằm chằm vào thứ thình lình xuất hiện trong chăn bông của mình.
Khụ khụ, không nghĩ tới, lại nhiều hơn một đứa nhóc nhỏ xíu.
Cao khoảng 10 cm, da trắng, tóc đen dài, mặt nhỏ, trên đầu có hai bộ phận như sừng trâu.
Phía sau là một đôi cánh bằng xương màu đen đang vỗ, vung cái đuôi dài có móc, lơ lửng trên không trung, thì thào không biết nói gì, giọng điệu rất kỳ quái.
Còn chiếc nĩa nhọn vung vẩy trong tay kia, chính là thứ dùng để đâm người đi, mà sao nó chỉ to bằng một que tăm vậy?
Sếp nhỏ có ngu ngốc đến đâu cũng nhận ra đây là hình ảnh của một con quỷ phương Tây được miêu tả trong vô số sách báo.
Uh, có vẻ nhỏ hơn một chút.
Nhìn thấy người trước mặt sững sờ, tiểu ác ma có chút tức giận, hai má ửng hồng nhìn thấy được rõ ràng. Chiếc nĩa lại đâm thẳng vào ngón tay của sếp nhỏ, khiến hắn hít một hơi khí lạnh, nhanh chóng phục hồi tinh thần lại.
"Thật là, nhỏ quá." Hắn không khỏi thở dài, sếp nhỏ ngập ngừng duỗi ra lòng bàn tay, thăm dò mà đưa tới. Lần này hắn nhịn đau tóm được tiểu ác ma đang bay, vẫn còn đang giãy dụa trong tay, tay chân không ngừng bay nhảy.
Không hiểu nó đang nói gì, cứ như tiếng muỗi vo ve quanh tai, nghe cũng hay hay.
Sếp nhỏ nín thở, nhẹ nhàng xoa nắn thứ không yên trong lòng bàn tay, khi đầu ngón tay chạm vào làn da mềm mại như da người, liền bị cắn một cái thật mạnh.
Nói là mạnh, thật ra là do thấy tiểu ác ma trông rất vất vả để cắn hắn, đầu bù tóc rối, mà sếp nhỏ cũng không cảm thấy đau bao nhiêu.
"Rốt cuộc là cái gì đây.." Không giao tiếp được, sếp nhỏ cúi đầu, cẩn thận quan sát tiểu ác ma vặn vẹo thân thể đến kiệt sức.
Cũng không đáng sợ lắm.
[Hết chương 6]
#7
Sống một mình một nhà, thình lình có thêm một con ma.
Chính xác mà nói, là một tiểu ác ma.
Trải qua mấy lần gà bay chó sủa, cuối cùng sếp nhỏ cũng hiểu được lai lịch của vật nhỏ này. Nhờ sức mạnh to lớn của quỷ khí, cho dù đứa con mới sinh chỉ có thể sử dụng quỷ khí để nói và bay, cũng đủ hữu dụng.
Tiểu ác ma, cũng chính là gia hỏa tự gọi mình là Mã Già, từng chữ từng chữ nói về thân phận của mình bằng một giọng kỳ lạ.
May mắn còn sống trong cuộc đấu tranh gia tộc, bị gửi vào đường hầm không gian, trôi dạt trong một thời gian dài trước khi gặp lối ra. Tiểu ác ma chìm vào giấc ngủ sâu cho đến đêm hôm đó, dưới tác động của sự biến dạng của lối ra đường hầm, nó đã phá vỡ chiếc hộp rồi chui ra ngoài.
Kết quả bởi vì quá mệt nên ngã vào trong chăn.
"Há, không trách mi nhỏ như vậy!" Sếp nhỏ bỗng nhiên tỉnh ngộ, sau đó cánh tay lại bị tấn công, chắc là đâm vào chỗ đau của tiểu ác ma rồi.
Tiểu ác ma lắc lắc cái đuôi dài đung đưa như cái móc câu nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ lộ ra vẻ kiêu ngạo: "Nhân loại, ta muốn cùng ngươi sống chung."
Thực sự, manh * quá má ơi!
(*Yue: Manh = moe = dễ thương)
Ôm tim gào thét cuối cùng cũng hiểu ra khái niệm "Manh" mà nhỏ em gái hay treo trên miệng cụ thể là gì, sếp nhỏ mở to mắt, khóe miệng cong lên rồi dần chuyển thành một nụ cười có chút bỉ ổi.
Sau đó lại bị cái nĩa đâm trúng.
Run rẩy vươn tay nhấc tiểu ác ma lên, cố hết sức để nó ngồi thoải mái, sếp nhỏ nén ra một giọng điệu gần như nịnh nọt: "Mã, Mã Già."
"Không cho phép gọi tên của ta!" Nhúc nhích một chút, tiểu ác ma nghiêng mình nằm ở lòng bàn tay của hắn, cảm giác như được ngồi ở trên ngai vàng, ấm áp mềm mại.
Yên lặng nuốt lời gần đến miệng, sếp nhỏ ho khan vài tiếng, ổn định tư thế nói: "Vậy thì ở lại đi."
Nói hắn dã tâm lớn, cũng không hẳn, chỉ vì tiểu ác ma quá nhỏ, hơn nữa có ràng buộc khế ước nên nó sẽ không thương tổn hắn được. Khi bọn họ vừa thấy nhau, lôi tóc đâm tay các kiểu rồi lập ra kế ước trong mơ hồ, nghe nói là khế ước chủ tớ.
Đối với tiểu ác ma mà nói, ở nhà người hầu là chuyện hiển nhiên.
Đối với sếp nhỏ mà nói, dù sao cũng không tống khứ được nó, dứt khoát thuận theo tự nhiên.
[Hết chương 7]