Vài ngày nữa, là sinh nhật của tiểu ác ma.
Chính xác mà nói, đó là ngày sếp nhỏ gặp được y ấy.
Lén lút mà thừa dịp đối phương ngủ, sếp nhỏ phỏng đoán vóc người của y một chút. Sau đó ghi lại kích thước, bỏ tiền mua một bộ quần áo cho y.
Không phải là những chiếc áo phông, quần đùi rộng thùng thình mà y thường mặc mà là áo sơ mi và quần jean, nhìn có chút trang trọng, mặc đi chơi sẽ không gây lúng túng.
Thật tiếc khi không thể đi chơi với nhau, sếp nhỏ nghĩ thầm.
Lúc nhận được quà, người nọ mắt sáng ngời, liền cởi sạch quần áo trên người, thay ngay tại phòng khách. Sếp nhỏ sợ đến mức nhanh chóng chạy đi đóng rèm cửa. Sau đó mới nhận ra là, người khác không nhìn thấy được ác ma, cho dù là ban ngày đi chăng nữa.
Quần áo đương nhiên rất vừa vặn, dù sao cũng là tự tay hắn đo đạc mà. Sếp nhỏ đánh giá trên dưới, có chút ghen tị, từ tuyến nhân ngư thấp thoáng dưới lớp áo hở hang, đến đôi chân dài thông qua lớp vải càng hiện lên đường nét rõ ràng, khiến hắn âm thầm nuốt nước bọt.
Tiểu ác ma xoay người một cái, hình như rất hài lòng với trang phục của mình, y vừa mới thay quần áo xong liền buộc lại mái tóc, đuôi ngựa thật dài lủng lẳng sau đầu, giống như cái đuôi không bị thu lại, càng làm cho khuôn mặt của y thêm lộng lẫy.
Nhưng sếp nhỏ biết tất cả đều là giả, cái tên này bất kể là chỗ nào đều lớn hơn mình, khụ khụ.
Sửa lại sợi dây chuyền bị vòng ra sau gáy, tiểu ác ma không quá am hiểu làm những việc này, cong ngón tay sửa mấy lần cũng không kéo thẳng sợi xích đen vướng víu ra, cái nĩa có thể biến to nhỏ tuỳ ý bất cứ lúc nào đã bị mắc kẹt trong một mớ hỗn độn.
Sếp nhỏ không vừa mắt, nhón chân bước tới giúp y chỉnh lại. Khi chiếc nĩa nhỏ lại đung đưa trên ngực trần trụi, hắn liền bị ôm lấy, theo thói quen mở miệng đón nhận một nụ hôn sâu có chút thô bạo.
Dễ nhận thấy là bởi vì hưng phấn, động tác của đối phương so với lúc trước kịch liệt hơn rất nhiều, khi môi và lưỡi quấn lấy nhau, tay y không an phận mà không ngừng sờ soạng từ vạt áo lên trên, sờ đến đầu ti bên trái rồi véo nhẹ, sếp nhỏ liền thốt ra vài tiếng rên rỉ, sau đó càng nhận được nhiều sự cọ xát hơn.
Gần như thời gian đã ngừng trôi.
Tai của tiểu ác ma đột nhiên chuyển động, từ cửa truyền đến tiếng vặn chìa khóa. Sếp nhỏ nghe vậy cũng vô thức muốn đẩy người ra, kết quả bị y gắt gao đè ở trên sô pha, mọi lời nói đều bị chặn lại.
"Đừng..."
Ngay cả khi không ai thể nhìn thấy y, thì một người nằm ở đây ư ư a a cũng cực kỳ kỳ quái được không hả!
Vẫn không thể lay chuyển được đối phương, sếp nhỏ thiếu chút nữa không thở được, tất nhiên không để ý tới người ngoài cửa đi vào. Một giọng nữ trong trẻo dần dần đến gần: "Anh ơi, anh có ở nhà không á? Chuyện là em mới vừa mua đạo cụ..." Giọng nói vừa dứt, chiếc hộp chuyển phát nhanh trên tay cô nặng nề rơi xuống đất, phát ra tiếng động lớn.
Sếp nhỏ đột nhiên được thả ra, nhanh chóng đứng thẳng người chỉnh lại quần áo xộc xệch, vén vài sợi tóc rối tung, giả vờ bình tĩnh nhưng giọng nói có chút nhẹ nhàng: "Em, em để đồ lên bàn đi."
Thế nhưng, em gái lại lộ vẻ mặt kinh ngạc, lui về phía sau mấy bước, phải dựa vào tủ mới ổn định được thân thể, nghiêng đầu sang chỗ khác lúng túng trả lời: "Khụ khụ, anh, các anh cứ tiếp tục, em chỉ đưa đồ rồi đi ngay."
Khoan đã, các anh?
Ánh mắt sếp nhỏ đảo qua giữa em gái và anh chàng ranh mãnh phía sau, bỗng nhiên tỉnh ngộ, sắc mặt đỏ bừng, xấu hổ nói: "Anh, anh ấy, anh ấy là..."
Cô em gái đưa tay che mắt, từ trong khe hở nhìn thấy hai người cuối cùng cũng an phận thủ thường*, mới thả tay xuống vẫy vẫy: "Anh, em hiểu mà, anh đừng nói nữa, em chắc chắn ủng hộ hai người."
*"An phận thủ thường" là thành ngữ gốc Hán, nguyên văn là "安分守己" (an phận thủ kỷ), nghĩa là "luôn tuân thủ bổn phận, không có hành động trái pháp luật, trái đạo lý".
Là một đứa em gái làm hủ nhiều năm, năng lực tiếp nhận của cô em gái rất là cao, cho dù vừa mở cửa bước vào đã thấy anh trai mình bị một người đàn ông lai Tây thân trần đè ở trên ghế sô pha, như thể một giây sau là bị làm thịt luôn vậy, thế mà chỉ trải qua ngạc nhiên trong giây lát, cô đã nhanh chóng trở lại bộ dạng ung dung.
Sếp nhỏ bước nhanh đến, tránh đống hộp dưới đất, khoác tay em gái kéo vào phòng, "Cùm cụp" khóa cửa lại. Mà tiểu ác ma thì chậm rãi nhặt những thứ trên đất đặt ngay ngắn ở trên bàn, cũng không có dục vọng đi theo nghe trộm.
Sau một phen giải thích, tất nhiên đã che giấu lai lịch của y, sếp nhỏ thành công giúp em gái mình hiểu được, người đàn ông bên ngoài chính là chị dâu tương lai. Cô em gái nắm chặt tay hắn, đôi mắt to long lanh, nhìn kiểu như là "Oppa à, anh thật tuyệt vời, mau dạy cho em kinh nghiệm kiếm chồng đi", khiến sếp nhỏ vừa giận vừa xấu hổ gõ gõ đầu cô.
"Vậy anh tính lúc nào mới come out* hả, em sợ mẹ sẽ đánh chết anh mất." Vừa nói, em gái vừa rùng mình một cái. Khuôn mặt của mẹ hiện lên trong đầu, sếp nhỏ cũng mệt tim, thường nói người hiền lành sẽ không phát hỏa, một khi phát hỏa liền không dừng lại được, mẹ hắn chính là cái loại hình này. Huống chi, còn vũ khí lớn nhất là khổ nhục kế, thực sự là rất khó giải quyết.
*Công khai tính dục, là một cụm ẩn dụ cho việc người thuộc cộng đồng LGBT tự tiết lộ về xu hướng tính dục hoặc bản dạng giới của họ.
Sếp nhỏ suy nghĩ một lúc, vỗ vai em gái, ra hiệu việc này hắn sẽ là người chịu trách nhiệm, không cần một người chưa trưởng thành như cô bé lo lắng.
Về phần come out...
Hắn trả lời: "Rất nhanh, chờ tới ngày giỗ cha ấy, anh sẽ dẫn người về nói rõ ràng mọi chuyện."
Bị ánh mắt đầy thương hại nhìn chằm chằm, sếp nhỏ nhéo nhéo cằm cô, đứng dậy mở cửa, nói với em gái: "Đi thôi, hai người làm quen với nhau một chút đi. Chuyện còn lại sau này hãy nói."
Nhưng mà, điều mà sếp nhỏ không nghĩ tới chính là, em gái mình sẽ lén lút cấu kết với tiểu ác ma, mưu đồ tìm cách đưa hắn lên giường làm thịt.
Thực sự là nhân vật số một đem anh trai đi bán, không ai ngoài em gái.
[Hết chương 25]